Có nên buông tay người vợ phản bội?
Dù đau đớn đến cùng cực nhưng có lẽ tôi vẫn đành phải buông tay vợ ra…
Tôi và em gặp nhau, yêu nhau từ ngày còn trên ghế giảng đường, tôi yêu vợ bởi sự dịu dàng, nhẹ nhàng của em. Chúng tôi cưới nhau ngay khi vừa ra trường và quyết tâm bám trụ lại Hà Nội để làm việc.
Không tin vào tai mình, tôi thuê người đi tìm hiểu, cuối cùng kết quả thu được là vợ tôi cặp bồ với sếp suốt 5 năm qua.
Thật sự, những tháng ngày khởi đầu là những tháng ngày vô cùng vất vả của hai chúng tôi, đó là những khi chỉ có thể ăn cơm muối để dành tiền trả tiền nhà, đó là những khi tôi và em cật lực đi rửa bát thuê hội nghị cả ngày chỉ để kiếm 200 nghìn. Nhưng càng khó khăn, vất vả chúng tôi càng yêu thương, gắn bó với nhau.
Vì điều kiện chưa cho phép chúng tôi có con, hơn nữa lúc này chúng tôi vẫn còn trẻ nên chúng tôi tính kế hoạch, chưa vội sinh con. Ông trời cũng mỉm cười với chúng tôi khi tôi xin được việc ở một công ty liên doanh với mức lương cao, còn vợ tôi nhờ một người chị xin hộ cho vào một công ty truyền thông cũng làm công việc văn phòng nhàn nhã.
Chúng tôi cố gắng làm lụng, gom góp và cũng mua được một căn chung cư gần trung tâm thành phố. Những tưởng cuộc sống ổn định thì tôi bị điều sang Campuchia 5 năm để hoàn thành dự án mở rộng địa bàn kinh doanh của công ty. Mặc dù không hề muốn, nhưng đây là công việc nhưng cũng là cơ hội để tôi tiến thân, khó khăn lắm tôi mới có được công việc hiện tại nên tôi đành phải đi.
Video đang HOT
Xa vợ, tất nhiên có nhiều cám dỗ và không ít lần tôi cũng đi giải quyết nhu cầu. Nhưng thật sự, đó là ý nghĩ giải quyết nhu cầu chứ không phải là việc phản bội vợ, tôi vẫn yêu vợ và thương vợ nhiều lắm, nhiều đêm nhớ vợ quá chỉ muốn về ngay lập tức để gặp cô ấy. Nhiều khi, biết tin vợ ốm một mình ở nhà tôi hiểu cảm giác bất lực của thằng đàn ông. Cũng may, nhờ vợ chồng chị bạn nhiều lần thuốc thang, chăm sóc mà vợ tôi qua được cơn đau ốm.
Kết thúc 5 năm dài đằng đẵng, cuối cùng chúng tôi cũng được sum họp, lúc này chúng tôi định có con luôn, nhưng tôi về nước được nửa năm mà chúng tôi vẫn chưa thấy có. Tôi bí mật đi khám, cuối cùng tôi phát hiện ra mình vô sinh. Trời đất quanh tôi như sụp đổ, bất ngờ lúc này tôi nhận được tin vợ phản bội. Không tin vào tai mình, tôi thuê người đi tìm hiểu, cuối cùng kết quả thu được là vợ tôi cặp bồ với sếp suốt 5 năm qua.
Tôi đau đớn, tôi muốn trả thù, tôi sẽ trói chân em thật chặt để em phải cả đời đau khổ bên tôi. Nhưng ý nghĩ độc ác ấy lại tự khiến tôi đau đớn thật nhiều, có lẽ em đâu muốn phản bội, chỉ là quá cô đơn mà sa ngã thì sao? Nhưng điều đó đâu đúng, nếu một phút sa ngã thì có thể chấp nhận được, thời gian vợ tôi cặp bồ còn lâu hơn thời gian chúng tôi làm vợ chồng thì có thể giải thích làm sao?
Càng lúc, tôi càng chìm vào những câu hỏi luẩn quẩn, tôi tự tra tấn tâm trí mình. Giờ tôi phải làm sao, chia tay để vợ đi ra đi với những gì trái tim cô ấy đang thúc giục hay giữ cô ấy lại để trả thù sự phản bội của một người vợ?
Theo VNE
Cuộc tình thoáng qua với bạn người yêu
Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi.
Giờ đây tôi vẫn chưa thể nào quên được Nguyên Anh, người đàn ông đã ở bên cạnh tôi, yêu thương, chăm sóc tôi như một đứa trẻ... Nhưng rồi, bao nhiêu sóng gió đi qua, tôi đã không thể giữ được anh bên mình vì tính cách hiếu thắng và bướng bỉnh của bản thân!
Anh làm công việc quản lí đất đai, anh hơn tôi 5 tuổi nhưng khoảng cách không là vấn đề giữa hai chúng tôi, mặc dù tôi còn đi học và anh đã đi làm. Thời gian đầu anh luôn yêu thương và dành hết tình cảm cho tôi, nhưng tôi lại không biết quý trọng niềm hạnh phúc giản dị đó. Tôi cứ hững hờ trước những cử chỉ quan tâm, săn sóc của anh... Hơn nữa, cũng ở thời điểm đó, tôi gặp Hoàng, bạn thân của anh và chúng tôi đã cảm mến nhau ngay từ lần gặp đầu tiên ấy. Và rồi, tôi đã nói lời chia tay anh để đến với Hoàng.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu được tại sao mình lại làm điều ngu ngốc ấy. Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi.
Khi bị tôi phản bội, anh vẫn bao dung, vẫn nhẹ nhàng thứ tha và đón nhận tôi một lần nữa...
Khi tôi về bên Hoàng, ba chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện với nhau. Tôi hiểu tình cảm Hoàng dành cho tôi rất chân thành... nhưng vì không muốn phản bội lại tình bạn bao năm qua, anh khuyên tôi "Em nên quay trở về với Nguyên Anh và hãy sống thật hạnh phúc em nhé!". Khi ấy, tôi đã bật khóc vì đã gây ra tội lỗi với hai người đàn ông yêu mình và cảm thấy xấu hổ khi mình là kẻ đã phá vỡ một tình bạn bền chặt, thân thiết bao năm qua của hai người.
Dù biết tôi phản bội anh để đến với người bạn thân của mình nhưng Nguyên Anh vẫn nhẹ nhàng, ân cần nâng tôi dậy khi tôi phạm lỗi "Hãy quay về bên anh nhé em! Anh yêu em nhiều lắm! Anh không quan tâm đến những cảm xúc xao lòng nhất thời của em và Hoàng đâu"... và tôi đã khóc nức nở trước anh như một đứa trẻ. Tại sao anh lại không mắng mỏ, chì chiết tôi? Tại sao anh lại không cho tôi một cái tát thật mạnh để tôi có thể tỉnh ra và biết mình đã phạm sai lầm gì? Và tại sao, khi tôi đã phản bội anh như vậy mà anh vẫn bao dung, vẫn nhẹ nhàng thứ tha cho tôi và đón nhận tôi một lần nữa?
Và khi đó, tôi đã nhận ra rằng, người đàn ông tôi yêu, tôi cần nhất là Nguyên Anh chứ không phải Hoàng. Anh đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực, phân tích cho tôi biết thế nào là đúng, là sai và đã cho tôi biết thế nào là trái tim biết yêu thương chân thành... và anh đã mở rộng vòng tay đón tôi vào lòng như người mẹ luôn sẵn sàng thứ tha cho những lỗi lầm của đứa trẻ nông nổi gây ra. Tôi thầm cảm ơn tình cảm chân thành mà anh đã dành cho tôi, cảm ơn Hoàng đã đến để tôi biết người đàn ông nào thực sự thuộc về mình, và cũng nhờ anh mà chúng tôi biết quý trọng tình yêu, hạnh phúc của mình hơn.
Ngày sinh nhật tôi, anh đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ấm cúng cùng với những người đồng nghiệp ở cơ quan anh. Hôm đó, anh đã quỳ xuống và tặng hoa cho tôi trước mặt mọi người. Tôi ngập tràn trong hạnh phúc... lúc ấy, tôi chỉ muốn ôm anh khóc thật to và hét lên rằng "Em yêu anh!". Từ đó, tôi luôn cố gắng học thật tốt, sống thật vui vẻ để anh không phải buồn và bận lòng vì tôi nữa.
Chúng tôi yêu nhau, trân trọng nhau nhưng anh rất khó chịu khi mỗi lần, tôi lại dò xét và hỏi anh về quá khứ của mình. Lần đầu tiên anh hơi buồn nhưng anh vẫn bỏ qua cho tôi, đến lần thứ hai, tôi lại hỏi về người con gái ấy, anh tỏ vẻ khó chịu vì không muốn tôi cứ phải bận lòng về chuyện quá khứ của anh... Nhưng đến lần thứ ba, anh đã giận dữ khi không thể chấp nhận được sự ngu ngốc của tôi và đã lớn tiếng quát: "Chúng mình nên dừng lại ở đây! Anh không thể chấp nhận người yêu của mình suốt ngày hỏi han, soi mói vào chuyện quá khứ của anh được nữa"... Trời đất như đổ sụp dưới chân mình... và tôi biết rằng, mình sẽ vĩnh viễn mất anh từ đây!
Tôi biết rằng, mình sẽ vĩnh viễn mất anh từ đây!
Những ngày không còn anh bên cạnh, lúc nào tôi cũng khóc lóc, dằn vặt bản thân mình. Tôi không ăn, không uống, không bước chân ra khỏi cửa phòng... bao nhiêu ngày, tôi nhốt chặt mình trong phòng và gặm nhấm nỗi đau một mình.
Sau khi chia tay anh, cũng có rất nhiều người đến với tôi nhưng tôi không thể đến với bất kì ai bởi lẽ, tôi vẫn chưa thể quên được hình bóng anh, chưa quên được những yêu thương, hạnh phúc ngày nào còn ở trong vòng tay anh! Có những đêm, tôi quặn lòng với nỗi nhớ mong anh... trong giấc mơ về anh mà nước mắt ướt đẫm gối, hình ảnh của anh vẫn chẳng thể nào nhạt phai trong trái tim mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi vẫn là bạn của nhau... nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, anh vẫn luôn là người tôi yêu thương nhất. Song, khi đối diện với anh, tôi vẫn giấu anh những điều thẳm sâu ấy... Có lẽ, đấy là mối tình đẹp nhất, đáng trân trọng nhất và cũng là mối tình đầy nước mắt và chua chát nhất mà tôi phải gánh chịu sau bao lỗi lầm của mình!
Mong sao, anh sẽ tìm được một người con gái anh yêu thương và thương yêu anh thật nhiều!
Theo VNE
Nỗi đau vợ ngoại tình trắng trợn Tôi bàng hoàng với những chiếc bao cao su còn mới và đã dùng rồi được giấu ở hốc giường. Tôi chưa bao giờ dùng bao với vợ... Năm 27 tuổi, tôi không may bị một tai nạn đáng buồn và phải phẫu thuật, tôi tưởng rằng mình vĩnh viễn ra đi, thế nhưng trời thương vẫn cho tôi sống. Đến năm 32...