Có nằm mơ tôi cũng không ngờ vợ mình lại đổ đốn như thế!
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn vợ tôi và cậu thanh niên mỗi người giải thích một câu, như thể họ vô cùng trong sáng còn tôi thì đã nghĩ oan cho họ. Tôi muốn vung tay để xả giận nhưng vợ tôi đang bụng bầu vượt mặt…
Tôi lấy vợ đến nay được 2 năm, vợ tôi đang mang bầu 8 tháng. Cũng sắp đến ngày sinh, nhà lại xa cơ quan vợ, nên cô ấy nghỉ sớm, chờ ngày đi đẻ.
Có lẽ, do ở nhà không có việc gì làm, quanh quẩn buồn chán nên cô ấy thường la cà sang nhà hàng xóm chơi. Hàng xóm có một bà bác trước kia làm ở hội văn nghệ nào đó, giờ về hưu nên trong nhà có rất nhiều sách thơ văn, truyện, tiểu thuyết… Vợ tôi cũng là người mê văn chương nên hầu như ngày nào cũng ở nhà bà hàng xóm. Thậm chí có ngày cô ấy ở lại ăn cơm luôn tại nhà hàng xóm!.
Mọi việc nếu chỉ có vậy thì tốt quá, đằng này, nhà hàng xóm có một thanh niên mới đi du học về, nhỏ hơn vợ tôi 5 tuổi. Mới đầu, tôi không hề nghi ngờ gì, vì nghĩ, vợ đang bụng bầu 8 tháng, trong khi cậu chàng kia đẹp trai, nhỏ tuổi, nếu có quan tâm hỏi han thì cũng chỉ xã giao kiểu chị em. Ai mà biết được, bụng to như vậy, cô ấy vẫn lăng nhăng được với người ta.
Chuyện này tôi mới phát hiện ra cách đây một tuần. Hôm đó, như mọi khi, tôi vừa đi làm thì vợ cũng vác bụng bầu 8 tháng rưỡi sang nhà hàng xóm. Đang đi được nửa đường thì tôi bị đau dạ dày tái phát, vội quay xe về nhà uống thuốc. Uống xong, tôi gọi điện xin nghỉ làm. Ở nhà nằm nghỉ được lúc thì ngủ quên. Đến khi tỉnh dậy, đã gần 10 giờ nên tôi sang hàng xóm gọi vợ về cùng đi siêu thị hoặc ăn uống bên ngoài, mấy khi có dịp.
Vừa ra đến cổng thì tôi gặp bà bác hàng xóm xách giỏ đi chợ. Nhìn thấy tôi, bà ấy không đóng cổng nữa mà bảo tôi vào chơi, lát ở nhà bà ăn cơm luôn. Rồi bà liên tục hỏi tôi về việc thích món gì? Sao nay nghỉ làm… Đến khi khẳng định với bà bác là vợ chồng tôi sẽ đi ăn ở ngoài rồi bà ấy mới chịu đi. Tôi mở cổng, vào nhà. Đây là lần đầu tiên tôi sang nhà hàng xóm nên cũng bỡ ngỡ, không biết thư viện sách mà vợ tôi nói ở đâu. Tôi đi khắp tầng một, không tìm thấy vợ nên lên cầu thang tầng 2.
Video đang HOT
Tôi lấy vợ đến nay được 2 năm, vợ tôi đang mang bầu 8 tháng. (Ảnh minh họa)
Nào ngờ, ngay khi đến gần cánh cửa một căn phòng đã nghe thấy tiếng cười khúc khích rồi tiếng vợ tôi: “Cẩn thận em bé!”. Tôi như người chết đuối vì hoang mang không biết mình nghe lầm hay thật. Tôi cố gắng lắng nghe thêm nhưng chẳng nghe thấy gì nữa. Tôi kéo kéo nắm đấm nhưng cửa chốt bên trong. Tôi đập cửa nhưng mãi cậu thanh niên mới nói: “Mẹ à, có chuyện gì không ạ?”.
Tôi im lặng và vẫn cố đập cửa, cậu thanh niên lại nhỏ nhẹ: “Một lát nữa con xuống nói chuyện sau được không mẹ?”. Tôi tức giận đạp cửa rầm rầm, khiến cậu ta gắt lên: “Cái gì thế…”. Nhưng phải tới 5 phút sau, cậu thanh niên mới mở cửa.
Khi cửa mở ra, cậu thanh niên giật mình nhìn tôi. Cậu ta vẫn đứng giữ cửa có ý định không cho tôi vào. Tôi trừng mắt nói “Tránh ra”. Cậu ta chần chừ một chút rồi tránh sang cạnh cửa. Bên trong, vợ tôi đang ngồi một cách nghiêm chỉnh, trên tay là quyển sách văn học nào đó. Cô ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ bình thản: “Ủa, hôm nay anh không đi làm à?”.
Cả hai người kẻ đó đều rất bình tĩnh và cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra. Tôi nói: “Em và cậu ta vừa làm gì?”. Vợ tôi trả lời: “Em đọc sách còn cậu ta chơi game”. Tôi quát lên: “Đọc sách mà phải khóa cửa à?”. Cậu thanh niên vội thanh minh: “Cửa này là cửa tự động, nếu đi vào chỉ cần đóng cửa là tự khóa”.
Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được vợ mình lại đổ đốn như thế. (Ảnh minh họa)
Tôi không phải người giỏi ăn nói, nên không biết phải nói gì trong lúc này. Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn vợ tôi và cậu thanh niên mỗi người giải thích một câu, như thể họ vô cùng trong sáng còn tôi thì đã nghĩ oan cho họ. Tôi muốn vung tay để xả giận nhưng vợ tôi đang bụng bầu vượt mặt, nếu tôi lỡ tay, tôi sẽ ân hận cả đời. Vì vậy, tôi chỉ biết quay sang đánh cậu thanh niên, nhưng ai ngờ cậu ta học võ. Tay tôi chưa kịp đụng vào cậu ta thì đã bị bẻ quặt ra sau đau đớn.
Tức giận, tôi chỉ tay bảo cô ấy về nhà giải quyết riêng. Cậu thanh niên khăng khăng: “Có gì anh nói luôn đi, anh đừng nghi oan cho chị ấy. Bạo lực không giải quyết được vấn đề”. Tôi há miệng ra vì không hiểu rốt cuộc cậu ta là chồng cô ấy, hay tôi là chồng.
Vợ tôi mềm mỏng bảo cậu ta không phải lo lắng, sau đó cùng tôi ra về. Về nhà, vợ tôi vẫn khẳng định rằng mình chỉ ngồi đọc sách, thỉnh thoảng có câu gì hay hay thì đọc to lên cho cậu ta cùng nghe. Tôi nào phải gã ngốc, đọc sách thì cần gì phải ở phòng riêng và khóa kín cửa như vậy? Thế nhưng, vẻ mặt của vợ tôi rất bình thản. Tôi không hề thấy sự hốt hoảng hay lo lắng nào. Chẳng lẽ vợ tôi lại đổ đốn đến mức ăn vụng mà vẫn trơ ra như thế? Hay thực sự cô ấy vô tội?
Mấy hôm nay, mặc kệ vợ hết sức lấy lòng, tôi vẫn giận dỗi. Trong đầu tôi luôn tồn tại câu hỏi: “Có phải tôi đã nghi oan cho vợ không?”. Nhưng nếu thật sự là vợ tôi lăng nhăng với cậu ta, thì chẳng lẽ tôi lại cứ mang cái sừng này sao? Tôi khó nghĩ quá, lại bối rối nên không thể bình tĩnh chín chắn được. Mọi người có thể tư vấn và cho tôi lời khuyên được không?
Theo Afamily
Mẹ chồng 'thánh soi', con dâu 'sôi máu'
Tôi không thể nào chịu nổi mẹ chồng nữa. Nếu ly dị chỉ vì mẹ chồng thì thật sự là không đáng. Nhưng sống thế này, mỗi ngày qua đi không khác gì địa ngục.
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 30 tuổi, tôi mới lấy chồng cách đây 2 năm. Chồng tôi là bộ đội, anh thường xuyên đi công tác xa nhà. Vì thế, chuỗi ngày sau khi cưới chồng, tôi sống với mẹ chồng là chính. Bà chỉ có một mình bao nhiêu năm, nay có tôi về đỡ đần, bà không những không vui mà thực sự khiến cho cuộc sống cả hai trở nên thật sự ngột ngạt.
Mẹ chồng tôi là giáo viên về hưu. Ngày tôi ra mắt nhà chồng, dấu hiệu "thánh soi" đã bắt đầu. Qua lời bạn trai ngày ấy, tức là chồng tôi bây giờ, thì mẹ chồng tôi nhận xét là tôi về ra mắt mà không biết nấu ăn, kiệm lời, rồi "có vẻ tiểu thư". Những lời nhận xét ấy trái hoàn toàn với những gì mà bao nhiêu năm tôi nghe người khác nói về mình. Nhưng vì nghĩ bà mới gặp mình ít lần thì chưa hiều nhau cũng là chuyện thường tình. Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, khi về sống chung, bà sẽ hiểu vì "cây ngay không sợ chết đứng". Nhưng cuộc sống không diễn ra như vậy. Cây ngay có không chết thì cũng điêu đứng vì mẹ chồng.
Ngày đầu tiên chạm mặt mẹ chồng sau cưới là sau đêm tân hôn. Chạm mặt ở cửa, bà bảo "con để nguyên phòng, lát mẹ vào kiểm tra". Lúc ấy tôi không hiểu bà định kiểm tra cái gì, sau thì biết rõ thứ bà cần biết là tôi có phải là người đầu tiên của con trai bà không. Lúc ấy tôi rất tự ái. Tôi nói với chồng "bà làm thế là không tôn trọng em". Chồng tôi chỉ nói, "tính mẹ cẩn thận vậy, hơn nữa các cụ xưa thường có thói quen đó. Em biết rồi thì để ý bà làm gì. Anh hiểu vợ anh là được". Nghe chồng nói thế tôi cũng cho qua.
Rồi là cả chuỗi ngày sau đó khi anh đi công tác xa nhà, tôi chính thức bước vào trận chiến soi mói của mẹ chồng. Nhìn bộ móng tay mới làm, bà bảo: "Móng tay làm mầu thế này thì nấu ăn phải cẩn trọng, nó dây vào thức ăn thì bẩn hết". Thấy tôi mặc bộ váy đi làm, bà bảo: "Chồng thì đi vắng, làm đẹp cũng vừa phải kẻo hàng xóm người ta dị nghị". Bát nước mắm thừa tôi đổ đi thì bà bóng gió: "Của ăn không hết người lần chẳng ra. Tiết kiệm mới bền được". Quần áo đủ một lần giặt, tôi cho vào máy thì bà chặn lại: "Giặt tay cho sạch". Tôi mua thêm ít đồ dùng trong nhà cho mới mẻ, bà bảo: "Nhà chỉ có hai mẹ con, khách khứa không có mấy, không nên đầu tư phí. Để tiền đó tiết kiệm, sau còn con cái".... Thật sự nhiều lúc đầu tôi muốn nổ tung và nói thẳng là chẳng muốn về nhà. Những ngày tôi thoải mái nhất là những ngày mẹ chồng đi vắng đâu đó.
Thế rồi khi tôi sinh con, con đầu lòng tôi rất bỡ ngỡ. Mẹ chồng tôi cũng vẫn không ngừng săm soi. Bà chê tôi vụng chăm. Lúc tôi mệt thiếp đi thì bà gọi dậy, bảo "con chưa ngủ mà mẹ đã ngủ". Tôi dùng bỉm cho bé thì bà bảo nó khuỳnh chân. Mặc áo mới cho con nhìn cho yêu thì bà bảo bé không cần đẹp. Tôi dùng nước muối sinh lý tra mắt cho bé mỗi ngày thì bà không cho, bà bảo "chả cần mấy thứ nước ấy, không biết nước gì nhỡ hại con bé".... Có rất nhiều thứ mà nếu tôi không nín nhịn thì thành cãi nhau mất.
Cho đến tận bây giờ, khi con tôi đã tròn 1 tuổi. Tôi vẫn hàng ngày phải đối diện với chứng soi mói từ mẹ chồng. Xin các chị em cho tôi lời khuyên. Phải ứng xử ra sao đây? Chứ mỗi ngày thế này với tôi đang là địa ngục. Tôi không còn một chút tự do, quyền tự quyết gì trong bất cứ hành động của mình nữa. Áp lực lắm. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Eva
Không dám lấy vợ xấu...vì thương con Tốt gỗ hơn tốt nước sơn", các cụ ta đã nghiêm cẩn đúc rút câu trên. Lời các cụ nói bao giờ cũng đúng. Từ đó dẫn giải ra có nhiều nghĩa, nhưng nghĩa dễ hiểu nhất là đừng nên trọng cái hình thức bên ngoài mà phải biết trân quý giá trị bên trong. Câu đó được các bậc phụ huynh đến...