Có một thời ta đã yêu nhau
Bên ngoài cười nói nhưng trong anh vẫn nhớ em quay quắt thắt cả ruột gan.
Điều anh không nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ đến lại là sự thật. Em đã ra đi như chưa từng hiện diện nơi này. Thoắt cái quanh anh rỗng không, thoắt cái anh mất em thật sự! Giờ anh ngồi đây trong bóng tối một mình, chung quanh lặng im, xa lắc, đâu đó vẳng nhẹ bài hát “Để nhớ một thời ta đã yêu”. Anh ngước lên nhìn trời đêm cô độc quá, ngó xuống vùng ngực tối – nơi thổn thức một trái tim cũng đang đầy rẫy cô đơn và rồi anh thủ thỉ trò chuyện với chính mình!
Em giờ đã không thuộc về anh. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, ngang môi, nghe mặn lắm. Người anh run bần bật, anh khóc không vì hờn oán người mà khóc vì thấy mình đã không giữ được người. Khóc vì hiểu được có một thời mình đã làm khổ người để giờ đây ngồi nếm vị đau mà người gửi lại. Em ở bên anh là duyên nợ, em đi để anh lại với một khoảng trống vời vợi – cũng là nợ duyên. Dù chưa thật hiểu được vì sao em ra đi nhưng anh vẫn không hề thắc mắc, anh xem như nó phải như vậy. Anh thấy mình trở nên dễ cảm thông và bao dung hơn sau biến cố của mình. Anh đã từng yêu em nhiều lắm và giờ đây anh vẫn còn nguyên một tình yêu như vậy với em.
Tình yêu mỗi người mỗi kiểu, không sờ nắm, không nhìn thấy, không cân đong đo đếm được… nhưng lại có ảnh hưởng vô cùng lớn lao đến sinh mệnh cuộc đời mỗi con người. Huống hồ bên cạnh tình yêu ngọt ngào ấy ta lại từng chia sẻ buồn vui ngọt bùi bao năm. Cho đến chế.t chắc anh cũng chẳng thể nào quên được em nên có cố cũng vô ích.
Video đang HOT
Giờ đây anh vẫn còn nguyên một tình yêu với em (Ảnh minh họa)
Bên ngoài cười đó nhưng ai biết trong anh vẫn đang từng giờ quắt quay nhớ em đến thắt cả ruột gan. Ban ngày đi làm bình thường như bao người nhưng đêm về mới thấy thời gian trôi đi sao chậm quá. Trời chưa vào Đông mà nghe lạnh lùng buốt giá len lỏi, thấm sâu vào trong xương thịt. Nỗi đơn côi này liệu còn kéo dài đến bao lâu?
Có lúc anh nhủ lòng bớt nhớ, bớt thương em để thương ta hơn, ta đáng thương lắm đó… hay như bạn bè thường nhắc nhở dành chút thời gian mà mưu cầu hạnh phúc cho chính mình. Nhưng rồi anh lại nhếch môi cười mình lựa chọn con đường này mà. Chính mình đã muốn ôm ấp thứ đau thương này, có ai đẩy có ai ép mình vào cảnh ta với Trời bơ vơ đâu nhỉ? Thế nên sẽ là lỗi lầm tiếp nối, sẽ hối hận, sẽ ăn năn nhiều hơn nữa… nếu cứ cố dấn thân vào những thứ, những điều mà người đời thường dùng để khỏa lấp.
Em ơi! Anh không muốn gạt mình, gạt người. Những người thân nhìn anh thương xót, họ lao xao đi tìm cho anh một cô vợ. Họ bảo rằng tuổ.i kia còn xuân, tóc kia còn mượt, mắt kia còn ướt… chớ để phí hoài. Chắc anh sẽ phải xẻ thịt, lôi trái tim đã đóng băng ra để làm bằng chứng cho họ tin rằng em ra đi và nhiều thứ của anh, trong đó có một phần thân thể trái tim anh cũng đã bỏ anh mà đi cùng em mất rồi. Và em biết không, em đi mang theo rất nhiều nhưng để lại cho anh một thứ mà chẳng biết rằng liệu anh có cưu mang nổi không nữa, đó là cả một bầu trời bơ vơ và tiếc nuối!
Theo VNE
Cả yêu và cưới vẻn vẹn có 1 tháng
Ai cũng giât mình trước tin tôi đi lây chông. Có gì đâu bởi ngay bản thân tôi còn thây ngỡ ngàng.27 tuôi, chưa môt lân có tình yêu song phương từ hai phía. Bao nhiêu lân vướng vào lưới tình là bây nhiêu lân rơi nước mắt chỉ vì tình cảm đơn phương hoặc vì mình yêu người ta quá nhiêu. Kêt quả nhân được chỉ là sự đau khô và chán nản. Tôi thâm trách ông trời sao bât công với tôi, trách sô phân bạc bẽo không cho tôi có được người tôi yêu, cứ đê tôi đau khô với tình cảm đơn phương.
Người ta nói, sô tôi tình duyên lân đân. Tôi cũng luôn bị ám ảnh bởi điêu đó và lo lắng cho tương lai của bản thân rât nhiêu. Chỉ sợ, con gái có thì, khi đã quá lứa, chưa tìm được người đàn ông nào đê yêu thương và tin tưởng thì đã già. 27 tuôi, bô mẹ thúc giục quá nhiêu vì tôi là con gái lớn trong nhà. Vì lo cho gia đình, lo cho bản thân, tôi quyêt định châp nhân lời đê nghị của bô mẹ, châp nhân gât đâu, nhân lời yêu người con trai mà bô mẹ mai môi. Tình yêu với tôi không còn quá quan trọng nữa, bởi tôi sợ những giọt nước mắt đau thương, sợ sự tìm kiêm, sợ yêu rôi lại bị thât bại. Tôi châp nhân lây người đàn ông không yêu, theo sự sắp đặt của gia đình. Tôi buông xuôi, phó mặc cho sô phân với hi vọng, lây chông vê rôi sẽ yêu thôi.
Người ta nói, sô tôi tình duyên lân đân. Tôi cũng luôn bị ám ảnh bởi điêu đó và lo lắng cho tương lai của bản thân rât nhiêu. (ảnh minh họa)
Anh hơn tôi 4 tuôi, cái tuôi người ta nói là cực kì hợp nhau cả vê cung và sô. Vì thê bô mẹ tôi mới châp thuân. Hai người đêu có công ăn, viêc làm ôn định, đêu đên tuôi cân xây dựng gia đình, thê là lây. Từ quen nhau, yêu nhau và đên khi châp nhân lời câu hôn của anh chỉ vẻn vẹn có 1 tháng.
Ai cũng giât mình trước tin tôi đi lây chông. Có gì đâu bởi ngay bản thân tôi còn thây ngỡ ngàng. Tôi sợ cái ngày làm cô dâu, sợ ngày làm vợ, sợ cảnh sông chung nhà chông và đôi diên với bao khó khăn trước mắt. Nhưng sô phân đã an bài, tôi phải châp nhân. Sẽ chẳng có tình yêu nào đên, sưởi âm được trái tim tôi nữa, vì bao năm tháng qua, trái tim tôi đã đa.u đớ.n quá nhiêu, lạnh giá, đóng băng rôi. Tôi không muôn đê nó phải chịu thêm sự đa.u đớ.n nào nữa.
Chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ làm cô dâu. Người ta nói, con gái làm cô dâu phải thât xinh đẹp, phải thât hạnh phúc. Nhưng tôi không biêt mình có xinh, có hạnh phúc không. Bao nhiêu lân muôn sông đôc thân, muôn từ bỏ tât cả, muôn ôm mông tình cũ, nhưng cuôc sông đâu như ý. Không chỉ sông cho bản thân, còn sông cho bô mẹ, gia đình và những người đặt niêm tin vào mình nữa.
Giờ đây, tôi chỉ biêt hi vọng, biêt mong chờ vào người chông tương lai. Mong rằng, anh sẽ là môt người chông tôt, yêu thương tôi và sẵn sàng sưởi âm trái tim băng giá của môt đứa con gái đã quá đau khô vì tình.
Theo Eva
Chồng bất lực, tôi mới ngoạ.i tìn.h Tôi không thê sông cùng môt người chông mà cả năm không dám đả đông tới chuyên &'chăn gôi'.... Thê nên, đừng ai trách tôi, nói tôi là người đàn bà phụ bạc, là kẻ lăng nhăng, vô liêm sỉ. Nêu bạn đặt địa vì vào tôi bạn sẽ hiêu, tại sao tôi trở nên thê này. Tôi vôn là môt người phụ...