Có một sự thật chẳng bao giờ anh biết
Một ngày nào đó em sẽ gọi người đàn ông khác bằng “Chồng” và em sẽ quên anh…
Em vô tình quay lại góc công viên. Có ai đó giống chúng mình thủa trước. Một cái nắm tay thật nhẹ, một ánh mắt ngượng ngùng và đôi má ửng đỏ của cô gái tuổi đôi mươi. Em nắm chặt bàn tay nhỏ xinh của con đi nhanh qua khung cảnh đó. Có một điều gì trỗi dậy trong lòng. Em không dám gọi tên. Em sợ mình sẽ khóc và cô con gái nhỏ sẽ hỏi em một câu mà em không thể trả lời: “Ai làm mẹ buồn vậy ạ?”.
Những kí ức về một thời yêu chưa bao giờ phai nhạt trong tim em. Nó không còn dâng lên ào ạt như những con sóng lớn mà âm ỉ cháy trong lòng em. Cuộc sống này thật bận rộn, em lại còn quá trẻ để đảm đương hết mọi việc vì thế nó không thể làm em nhớ về anh mọi lúc, mọi nơi. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, có một cảm giác nào đó nhói trong tim. Em gọi tên anh trong nước mắt và vô vọng. Ở một nơi nào đó, anh đang thuộc về một người con gái khác không phải em. Và anh gọi người đó bằng “Vợ” – điều mà em từng ảo tưởng mình là người duy nhất được đón nhận từ anh.
Em không thể bỏ con. Nó không phải là một sai lầm trong cuộc đời. Cô bé là một thiên thần mà em may mắn có được từ một tình yêu không toan tính và lớn lao vô ngần cùa mình. (Ảnh minh họa)
25 tuổi em trở thành người mẹ đơn thân. Em cay đắng nhận hết về mình những oan nghiệt của cuộc đời. Em tàn nhẫn để bậc sinh thành phải đón nhận nỗi đau cùng với em. Nhưng em không thể bỏ con. Nó không phải là một sai lầm trong cuộc đời. Cô bé là một thiên thần mà em may mắn có được từ một tình yêu không toan tính và lớn lao vô ngần cùa mình. Và anh không biết rằng, trên đời này anh có một đứa con như vậy.
Video đang HOT
Ngày anh nói phải về bên cha mẹ làm tròn chữ hiếu mà anh cần phải thực hiện, em đã im lặng. Em không thể mở lời để nói với anh về một sinh linh đang lớn dần trong bụng em. Anh đã có một tương lai tốt đẹp nếu anh cưới người con gái ấy. Còn em, ngoại trừ tình yêu và đứa con bé bỏng, em sẽ chỉ là một gánh nặng. Vì thế em buông tay để anh ra đi. Tình yêu lớn lao đến mấy cũng trở nên vô nghĩa nếu nó làm cho đối phương thấy đó là trách nhiệm và sự nặng nề.
Ngoài 20 tuổi, nghề nghiệp chưa ổn định, không có người đàn ông bên cạnh em một mình đối mặt với dư luận để sinh con ra. Em giấu anh chuyện đó vì muốn để anh toàn tâm toàn ý vui duyên mới. Những gì đã qua em không hối hận. Em đã từng được yêu, được yêu nhiều là đằng khác. Và giờ thì em có một nàng công chúa xinh, ngoan hiền, tất cả những điều đó là quá đủ với em.
Em không còn là cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng, em là một bà mẹ đơn thân đôi mươi đầy cay đắng. (Ảnh minh họa)
Đôi lúc, giống như vết thương da thịt, mỗi khi trái gió trở trời, cảm giác đau đớn lại ùa về trong em nhưng rồi nhìn con em lại có đủ động lực để bước tiếp. Tình yêu có sức mạnh để người ta dám làm những điều không tưởng nhất thì nỗi đau của tình yêu cũng có thể mang tới cho ta sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn. Yêu anh là một điều can đảm của em, chấp nhận sinh con mà không có chồng cũng là một điều nghị lực. Em không còn có cơ hội để dừng lại, em phải bước tiếp với một tình yêu dang dở và một tương lai còn ngổn ngang…
Em không còn là cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng, em là một bà mẹ đơn thân đôi mươi đầy cay đắng. Em không được phép yếu đuối khi mệt mỏi, không được phép khóc khi buồn, không được gục ngã khi sai lầm…Em phải kiên cường vì con.
Giờ này có lẽ anh đang hạnh phúc với tổ ấm của mình. Em chưa quên mối tình còn khắc sâu trong tim cùng anh. Nhưng em tin, một ngày nào đó nó sẽ phai dần theo năm tháng, để rồi em không còn mải miết đuổi theo một bóng hình ai giống anh trên phố, để không như chiều nay, bước vội qua một đôi hôn nhau vì sợ khóc lên thành tiếng. Một ngày nào đó, em sẽ nhìn cuộc đời với tình yêu mãnh liệt, sẽ chờ đợi một người tới nắm tay em và con, chờ một người hôn em nụ hôn nồng nàn để em không còn khắc khoải nhớ về nụ hôn vụng dại cùng anh…Một ngày nào đó em sẽ gọi người đàn ông khác bằng “Chồng”.
Theo VNE
Quá xấu, tôi định làm mẹ đơn thân
Đàn ông luôn miệng nói, xấu đẹp không quan trọng, trước đây tôi cũng luôn nghĩ đó là điều thật lòng của họ.
Nhưng rồi, càng ngày tôi càng nhận ra, tất cả những lời nói ấy đều là xảo trá, biện minh mà thôi.
Bạn ạ, có thể bạn cho là tôi quá tự ti nhưng tôi nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có người yêu hay sẽ được ai đó yêu thương. Có người đàn ông nào đó nhắn tin hay điện thoại cho tôi, tôi chỉ nghĩ họ đang tìm cách chơi bời, hoặc luôn đặt câu hỏi tại sao. Vì tôi quá xấu, tôi vừa xấu lại lùn, lại kém duyên.
Tôi cũng học xong đại học, cũng là người có trình độ. Ai cũng nói, xấu nhưng có học thì cũng bớt lo âu. Nhưng cái bằng đại học giờ nhan nhản, chỉ có về quê thì may ra lấy được chồng, mà cũng chỉ là lấy một anh chồng bình thường, không học hành nhiều, còn người có học họ cũng chẳng chịu lấy tôi. Bố mẹ và người thân luôn gọi tôi về lấy chồng, nói giới thiệu cho anh này, anh kia nhưng những người đó cũng chỉ là mấy anh chàng làm công nhân, nông dân này nọ. Tôi không phải là xấu còn chèo cao, thật lòng tôi muốn có một người chồng có công việc trí thức một chút, để sau này con cái đỡ khổ. Chắc bạn sẽ cho là tôi đòi hỏi quá mức đúng không? Liệu tôi có quyền đòi hỏi như vậy không nhỉ?
Bao lâu nay, tôi cứ ôm mộng có người yêu nhưng không thành. Tôi chỉ biết ngồi lặng im, chờ đợi số phận, đi làm kiếm tiền. (ảnh minh họa)
Nhưng tôi lại bám trụ lại thành phố nên người như tôi thì đúng là cả rừng. Tôi chẳng có ai ngó ngàng. Đi với bạn bè thì người ta chỉ hỏi qua loa tôi vài câu. Có lẽ tôi chỉ làm nền để tôn thêm cái đẹp cho họ. Tôi cảm thấy bản thân mình thật bế tắc, thật xấu hổ. Tôi không muốn nhìn ai vì sợ người ta sẽ không hài lòng về ánh mắt của tôi. Đi với ai tôi cũng chỉ ngồi im không nói. Lúc nào tôi cũng bị tư tưởng, có làm gì thì mình cũng chẳng hơn được họ nên chấp nhận số phận thôi.
Từng ngày qua đi, tuổi tác càng nhiều. Tôi mong muốn có một người đàn ông yêu thương tôi thật lòng. Nhưng chẳng có ai đến bên tôi. Có lẽ, tôi phải đợi bạn bè đi lấy chồng hết, hoặc tìm kiếm người bạn nào đó của riêng mình để tâm sự, chơi bời. Còn đi cùng với chúng bạn, họ sẽ chẳng để ý tới tôi mà chỉ để ý bạn tôi. Tôi buồn lòng, đau khổ vô cùng. Cảm thấy cuộc sống thật bế tắc. Có khi tôi chỉ muốn chết đi vì tại sao bố mẹ lại sinh ra mình xấu xí đến vậy. Đã xấu mặt người lại lùn, tôi không dám hi vọng có ai đó yêu tôi, thương tôi.
Bao lâu nay, tôi cứ ôm mộng có người yêu nhưng không thành. Tôi chỉ biết ngồi lặng im, chờ đợi số phận, đi làm kiếm tiền. Nhưng bố mẹ và gia đình mong ngóng có cháu bồng bế, nhìn bố mẹ mà tôi chua xót trong lòng. Nghĩ tới chuyện lấy một người chồng không yêu cũng lại xấu xí, tôi thật không đành. Tôi sợ con mình sau này cũng sẽ chịu cảnh như tôi.
Tôi đang có ý định làm mẹ đơn thân, không biết các bạn có đồng ý không, có cho rằng đó là quyết định đúng đắn không? Tôi thật sự muốn làm điều đó để bố mẹ thỏa mong ước, cũng không còn đau khổ vì tôi nữa. Nhưng ở quê chưa chấp nhận chuyện này nên không biết bố mẹ tôi có mất mặt không. Thật sự tôi buồn lắm, các bạn nghĩ xem tôi phải làm gì bây giờ, tôi không còn quá nhiều thời gian nữa rồi.
Theo VNE
Tôi chỉ cố lấy tiền của chồng mà thôi! Khi tôi nói ra những lời này, có lẽ nhiều người sẽ khinh bỉ tôi, coi tôi là loại đàn bà tham giàu, không ra gì. Thật ra không phải vậy, bởi đó là lý do khiến tôi còn ở bên cạnh chồng lúc này, vì tôi còn có đứa con. Tôi lấy chồng đã được 4 năm, con tôi giờ đã hai...