Có một loại tình yêu, mà khi kết thúc khiến ta ngỡ sẽ không thể yêu thêm ai khác…
“Yêu rồi tình yêu sao chua cay, men nào bằng men thương đau đây? Hỡi người bỏ ta trong mưa bay….”
Có một loại tình yêu, mà khi chúng ta kết thúc nó chúng ta sẽ ngỡ rằng mình sẽ không còn có thể yêu thêm một ai khác. Tuổi trẻ của em chính là anh.
Tình đầu à, anh biết không khi anh đi rồi em bỗng trở nên chông chênh, con đường mà em cứ ngỡ rằng sẽ nắm tay anh cùng nhau đi hết cho đến khi chúng ta già đi mà bây giờ em phải tự bước đi khập khễnh, anh đi rồi thanh xuân em cũng đã theo anh. Em không nghĩ rằng bản thân mình lại có thể yếu đuối như thế.
Ngày anh chưa bước vào cuộc đời em, em tự huyễn là bản thân mình sẽ không vì bất cứ người con trai nào mà gục ngã đến thế. Nhưng có lẽ em đã sai rồi.. Anh biết không có những lúc em hy vọng đó chỉ là một giấc mơ một giấc mơ dài, tỉnh dậy sẽ như lúc trước sẽ là một đứa con gái vô ưu vô lo, sẽ không nhớ anh là ai…
Video đang HOT
Ngày anh đến bầu trời em xanh một màu xanh rất khác, màu xanh của hy vọng của yên bình. Anh chính là người khiến bản thân em phải thay đổi, biết chăm học hơn, biết một đứa con gái phải biết nấu ăn, biết nhỏ nhẹ khi nói chuyện với người khác, biết bỏ đi sự trầm mặt khép kín và còn biết rất nhiều thứ mà có kể cũng không thể hết được, có lẽ hẳn trong đoạn tình cảm này anh chính là người bắt đầu nó và cũng chính anh người kết thúc nó.
Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại đến bên em cho em cảm giác an toàn cảm giác được chở che như thế rồi cũng chính anh là người đạp đổ nó. Chẳng phải anh là người đã hàng vạn lần bảo ” thương em, yêu em. Và không để em rời đi” sao vậy mà giờ chính anh lại bỏ dỡ em bỏ dỡ con đường này…Ngay từ đầu em cũng đoán được kết cục này nhưng tại sao em lại cứ lao mình vào anh nhỉ? Anh có thấy buồn cười không? Hình như em đã thích anh, thích đến nổi em quên bản thân mình là ai, thích anh đến nổi bỏ cả lòng tự trọng của bản thân để quỳ lụy trước một tình yêu không thể cứu vãn. Em trách bản thân em sao lại dễ dàng bị một người như anh làm em xiêu lòng, bị cách dịu dàng của anh làm chính bản thân em gục ngã, càng gần anh em càng không thể kiểm soát được con tim mình. Và cứ như thế em lao vào và chẳng tìm thấy lối ra…
Ngay lúc em cứ nghĩ em là một trong những người con gái hạnh phúc trên trái đất bảy tỉ người này thì chính anh lại là người kết thúc cái giấc mơ cổ tích của em… Nhẹ nhàng: “Mình dừng em nhé!” câu nói ấy sao dễ dàng thốt ra thế anh?…uhm thì dừng lại uhm thì kết thúc, kết thúc bảy năm kết thúc cả thanh xuân của em, kết cả tình yêu của chúng ta. Em không trách anh, mà em trách chính bản thân mình, trách chính em miệng thì không hề thừa nhận yêu anh mà trong tâm tí lại yêu anh đến thế. Em trách tại sao tình đầu của em lại đau đớn thế, cái tình đầu mà em đã dồn hết tâm trí vào nó.
Em đã từng nghe ở đâu đó rằng: ” Chàng trai 17 tuổi năm đó, không thể đi cùng bạn mãi mãi…”
Và chính em đã tin điều ấy. Hôm nay khi ngồi đây viết cho anh những dòng này, là lúc chính em phải quên đi anh, để yêu một ai đó tốt hơn anh. Dù không còn bên nhau em luôn hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ, an yên bên một ai đó thật sự sẽ là người cùng anh đi hết con đường này. Và em cũng muốn nói: ” Em thương anh, thương đến nỗi không thể chung đường”.
st
Tuổi trẻ chông chênh với thất nghiệp, thất tình và thất vọng...
Tuổi trẻ, em để mặc cho sóng gió và chông chênh của cuộc đời mạnh mẽ đạp đổ hoài bão, niềm tin. Em mang trong mình sợ hãi và một đôi cánh bị tổn thương. Em từ bỏ, em miễn cưỡng chấp nhận nó...
Em à! Tôi biết em đang trải qua những ngày tháng chông chênh nhất của tuổi trẻ, khi mang trên mình ba chữ "Thất": Thất nghiệp, thất tình và thất vọng.
Tuổi trẻ, em không được quyết định mọi thứ, từ lựa chọn công việc yêu thích cho đến cách sống của mình. Em không dám ích kỉ cho bản thân. Vì em yếu đuối, em sợ người ta phàn nàn, sợ sự chờ đợi kì vọng của bố mẹ và em sợ bản thân mình vấp ngã.
Tuổi trẻ, em có những đam mê và cuồng nhiệt cháy bỏng, những hoài bảo to lớn được giấu kĩ sau cái ngông chẳng ai có thể biết trước được. Nhưng rồi em lại loay hoay trong vỏ kén của chính mình. Luẩn quẩn không tìm thấy lối ra. Em chông chênh, lạc lối, mất phương hướng. Em không biết nên bắt đầu từ đâu? Không biết nên làm gì? Không biết mình thuộc về đâu? Rốt cuộc mình sống vì cái gì? Và thế là em " thất nghiệp" dài ngày.
Tuổi trẻ của em, là những khát vọng, là những nuối tiếc mãi về sau. Em cũng lạ lắm cô gái ạ! Một cô nhóc chưa yêu bao giờ mà cứ tự nhận mình thất tình là sao? Mấy tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ con chìm đắm trong mơ mộng vậy? Lúc nào cũng cắm cúi vào mấy cuốn truyện ngôn tình sướt mướt cùng với suy nghĩ về một ai đó. Tôi bất giác bật cười khi nhớ về hình ảnh một cô nóc tự tin vỗ ngực nói với tôi:" Chắc chắn ở một nơi nào đó trên thế giới này có một ai đó đang nghĩ về em. Cho dù không biết em là ai? Trông em như thế nào? Em sống ở đâu? Nhưng chắc chắn họ vẫn ngày đêm nghĩ về em, nhớ nhung em như em vậy". Em cứ thế, cứ mải đắm chìm trong câu truyện ngôn tình của mình. Để rồi ngẩn ngơ cười hạnh phúc khi nhớ về họ. Để rồi buồn tủi, tổn thương khi chờ đợi mãi mà họ vẫn chưa xuất hiện. Và em bảo rằng đó là "thất tình".
Tuổi trẻ, em để mặc cho sóng gió và chông chênh của cuộc đời mạnh mẽ đạp đổ hoài bão, niềm tin. Em mang trong mình sợ hãi và một đôi cánh bị tổn thương. Em từ bỏ, em miễn cưỡng chấp nhận nó vì cho rằng vốn dĩ đó là số mệnh của cuộc đời. Em thấy bế tắc vì mọi thứ, không dám đối diện với thực tại, không dám đối diện với gia đình và không dám đối diện với chính bản thân. Và rồi em thu mình lại,cuộn tròn trong vỏ kén ngập đầy "thất vọng".
Nhưng em à! Tuổi trẻ của em còn có những mảnh khuyết của thời gian. Hãy chắp vá chúng lại. Hãy cho mình thời gian để suy ngẫm. Hãy quay lại hỏi niềm đam mê ban đầu của mình là gì? Bản thân thật sự muốn gì? Rồi tiếp tục đứng lên đi tiếp nhé! Chắc chắn trên con đường đó sẽ lại có nhiều thứ đường, sẽ làm em bối rối, đau đầu, thậm chí là tổn thương và mất mát. Nhưng tin tôi đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đấy dù bằng cách này hay cách khác mà thôi. Em đã thất vọng nhiều rồi, thêm một chữ nữa cũng không hề hấn gì đúng không.
Và cô gái à! Tuổi trẻ, em còn có gia đình, có những cậu bạn cô thân và còn có cả tôi. Sẽ luôn bên cạnh, sẽ tiếp thêm sức mạnh, sẽ không bao giờ bỏ rơi và sẽ cùng em bước qua đoạn đường tuổi trẻ đầy chông chênh này. Vì vậy hãy can đảm lên, mạnh mẽ lên cô gái của tôi.
Tôi tin em nhất định sẽ làm được! Thương em-cô gái mạnh mẽ của tôi/...
Theo VNE
Gửi những ai đang chông chênh trên con đường đi tìm chính mình... Có khi nào trong cuộc sống này đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, bạn không biết đi hướng nào, những lúc như thế bạn hãy đặt tay lên tim mình, lắng nghe điều nó muốn nói, hãy suy nghĩ về tuổi trẻ.... Viết cho ngày trở gió! " Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu"...