Có một kiểu người chỉ giỏi an ủi người khác, đến chuyện tình yêu của mình thì đành bất lực
Có kiểu người là như thế đấy, chỉ biết giấu nỗi buồn sâu tận trong đáy mắt…
Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng có những ngày như thế. Là quân sư tư vấn tình yêu, là bà mối lanh lợi, là người hòa giải khi chúng bạn và người yêu giận dỗi…
Tự chắc chắn rằng mình là một kho tàng kiến thức về tình yêu khổng lồ, có thể giải đáp mọi thắc mắc của người khác. Lúc nào cũng là người ‘tỉnh táo’ để phân tích cho bạn bè khi gặp ‘crush’ lúc đang đi đổ rác thì phải như thế nào, lúc nào cũng là người nghĩ ra bao chiêu kế để bạn bè chiếm được trái tim người khác, hay cũng là người luôn an ủi khi bạn thất tình. Chúng ta lắng nghe câu chuyện của người khác như đó là câu chuyện của chính mình, nhiều lúc thấy bạn buồn cũng không nỡ bỏ mặc, thế rồi hàn huyên với bạn suốt đêm. Chúng ta là những người vẽ cho người khác một bản đồ, rồi giao bản đồ cho họ, mong họ tìm kiếm được một con đường thấy ánh mặt trời, luôn yêu và được yêu.
Chính vì thế nên ai cũng nghĩ rằng ta là một người lạc quan, mạnh mẽ, dù có chuyện gì cũng có thể giải quyết được, dù trời có sập xuống cũng chẳng sợ. Ta cũng từng nghĩ bản thân mình sẽ như thế, nhưng rồi mới biết rằng mình càng giỏi an ủi người khác bao nhiêu, thì đến câu chuyện tình yêu của mình lại thất bại.
Chúng ta là những người có thể làm người khác vui, an tâm nhưng chẳng thể vỗ về chính mình (Ảnh minh họa)
Có thể an ủi người khác nhưng chẳng thể an ủi chính mình. Lắm khi cũng rất muốn chia sẻ với người khác vấn đề mình vướng mắc, cũng muốn kể lể trong lòng buồn bã bao nhiêu, khổ sở thế nào, muốn khóc đến điên đảo, thì cuối cùng trước mặt người thân, bạn bè vẫn chọn cách im lặng.
Chúng ta là những người có thể làm người khác vui, an tâm nhưng chẳng thể vỗ về chính mình.
Chúng ta thừa sức khuyên can một ai đó đi đúng lộ trình để tìm kiếm niềm vui, nhưng chẳng thể nghe theo lời nói của bản thân để tạo niềm vui trong khóe mắt.
Hình ảnh minh họa
Video đang HOT
Chúng ta luôn sốt sắng với câu chuyện của người khác, nhưng đối với câu chuyện của mình thì lại như chẳng có hề gì, tự thấy không thể thốt ra được.
Nhiều khi cũng ước rằng mình có thể mở hết tâm can ra mà nói cho ai đó, nhưng nhìn thấy họ cũng đang loay hoay với chuyện tình yêu thì lại trở nên rụt rè, tự thu mình lại trong ốc đảo riêng. Những lúc ấy điều duy nhất ta có thể làm đó chính là trò chuyện với chính bản thân mình.
Trò chuyện để an ủi bản thân, khích lệ tinh thần, chứ không muốn mình phải hóa trang thành một cô gái vui cười như không có chuyện gì xảy ra, dù lúc đó mình là người cần được xoa dịu và an ủi nhất.
Hình ảnh minh họa
Đừng bảo ta là người ích kỷ, hay giấu nhẹm chuyện của bản thân, thế nhưng có những chuyện biết nói ra cũng không được gì. Dù biết kể ra sẽ đỡ mệt mỏi, nhưng không thể nào thốt lời, cũng chẳng còn sức để mà nói. Càng không phải là người ưa kể khổ, thế nên cứ lầm lầm lũi lũi một mình.
Có kiểu người là như thế đấy, thế nên chỉ giấu buồn được trong mắt thôi…
Theo tiin.vn
Đôi khi tình yêu chỉ là chuyện của một người
Em thấy mình cũng thật chai lì và mạnh mẽ biết bao, bởi mạnh mẽ vô cùng nên mới có thể thương một người không thương mình.
Người ta vẫn hay thường nói, thanh xuân nhất định phải yêu thương một người thì mới thật trở nên ý nghĩa. Em cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu là mối tình từ một phía thì sẽ có cả niềm vui và nỗi buồn. Vui khi được vô tình kề bên người, rồi lại buồn khóc khi người mãi thờ ơ, chẳng nhận ra tấm chân tình này. Thanh xuân, tình yêu thật ngọt ngào cũng mang thật nhiều trái đắng.
Thanh xuân, em có một tình yêu đơn phương. Lặng thầm bên người mà chẳng có một lời hứa hẹn nào. Chỉ làm em thích anh, muốn lặng lẽ đi bên cạnh anh mà chẳng mong điều gì hơn nữa, mà em cũng chẳng dám mong. Em nhút nhát quá phải không anh? Em đã gửi tất cả những gì ngọt ngào vào từng ánh mắt nhìn anh, cử chỉ quan tâm anh. Thế nhưng, sao anh cứ hờ hững thế, lẽ nào anh thật sự không nhận ra tình cảm của em sao?
Quả thật, yêu đơn phương giống như tự mình ôm một cây xương rồng, dù biết đôi tay đang rỉ máu rất đau, nhưng vẫn không muốn buông bỏ nó. Ai yêu mà không biết đau hả anh? Nhất là một mối tình đơn phương không được đáp lại. Đơn phương, chẳng có quyền ghen, cũng chẳng có quyền hờn trách. Đơn phương, vốn dĩ đã không có một danh phận nào để ở bên cạnh người. Em chỉ có thể lặng thầm từng ngày, đi bên cạnh những khi có thể. Những lúc như vậy em vui biết bao nhiêu. Được gần anh mà cớ sao em như là đang có được cả thế giới này?
"Yêu đơn phương
Là tự nguyện đau
Là âm thầm nhớ
Là đợi mong thấp thỏm
Là ấm ức ghen tuông"
Đơn phương, em chẳng có được những cuộc hò hẹn. Những cái quan tâm mà bất cứ cô gái nào cũng muốn nhận được từ người mình yêu cũng chẳng có được. Nhiều khi em cảm thấy ganh tị với nhiều cô gái ngoài kia, vì cô ấy may mắn khi yêu người, mà người cũng yêu mình. Nhìn những đôi bàn tay siết chặt trên phố, rồi em lại tự đan hai bàn tay của mình vào nhau và dặn lòng mạnh mẽ. Một mối tình đơn phương, có những tủi hờn như thấy đấy! Mà chắc anh cũng chẳng bao giờ hiểu được những cảm giác mà em đã phải trải qua. Tình đơn phương chính là mối tính kéo dài, dai dẳng, day dứt không kẻ thù, không người thắng kẻ thua, mà chỉ có con tim rỉ máu và lý trí.
Có những đêm em cất giấu niềm đau vào sâu trong tim, còn giọt nước mắt thì cứ thay nhau tuôn trào trên má. Bởi yêu đơn phương, nên em đâu có quyền ngăn cản người gần bên một người con gái khác. Chỉ có em đau, chỉ mình em khóc, người đâu hiểu được cảm giác ức nghẹn này của em. Là vì không danh, không phận nên có quyền gì ghen tuông, hờn trách. Vì không dám một lần can đảm nói lên tình cảm của mình, nên chỉ có thể lặng lẽ nhìn về một hướng, nơi có bóng lưng dài vững chãi. Cứ thế rồi em cứ xoay vòng trong thế giới của riêng mình. Thế giới có sự ngọt ngào hạnh phúc, rồi cả buồn đau tuyệt vọng. Thế mà em cứ chênh vênh bước hoài trong những vòng luẩn quẩn vui - buồn mà đâu biết thế giới ấy không hề có anh.
Có lẽ là em sai rồi khi tự mình đơn độc, tự mình khóc trong những nỗi cô liêu mà anh không thể nào biết được. Chắc là anh sẽ mãi không bao giờ để tâm đến cô gái bình thường này đâu. Anh không nhận ra sự quan tâm của em dành cho anh. Sao anh thờ ơ thế? Em lại cứ mơ mộng một ngày anh sẽ hiểu được tấm chân tình này của em, và rồi mình cùng nhau đi tiếp những ngày hạnh phúc phía trước. Em tự huyễn hoặc mình quá rồi. Em còn quá nhiều mộng ước, rằng một ngày người sẽ nói người cũng thương em. Nhưng hình như những gì em chờ đợi mãi sẽ không bao giờ xảy đến.
"Một chút yêu thương gửi cho người ấy
Dường như vô tình anh chẳng thấy đâu
Để lại cho em một chút thương đau
Tình yêu đơn phương nên nào ai thấy?
Một chút vu vơ gửi cho người ấy
Gom cả sao trời em cấy thành thơ
Một chút mộng mơ bên bờ thương nhớ
Chỉ một chút hờn vô cớ...để đau"
Yêu đơn phương là tình yêu đau nhất, cũng buồn nhất. Một tình yêu mà chỉ mình mình biết, mình tổn thương, mình nhớ nhung rồi bật khóc. Nhưng em đang không muốn buông bỏ nó anh à, dù biết cố nắm thêm nữa thì sẽ rất đau. Cả thanh xuân của em gói gọn trong hai chữ "đợi người". Đợi một ngày người nhận ra em thích người như thế nào, đợi một ngày người hiểu em đã âm thầm lo lắng quan tâm người bao nhiêu. Dù biết đôi khi em sẽ thất vọng thật nhiều bởi cố chấp mà chờ đợi. Nhưng thanh xuân này, em muốn một lần được sống hết mình với những cảm xúc yêu thương của mình. Yêu đơn phương một người, dù biết sẽ tủi thân, ấm ức nhưng cũng hạnh phúc lắm khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của người. Rồi tim lại loạn nhịp vì một cử chỉ quan tâm mà người dành cho. Dù biết là những điều nhỏ nhặt, những hi vọng mong manh rất dễ vỡ tan, nhưng vẫn muốn theo đuổi nó đến cùng. Em đang dành những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ nhất của đời mình để theo đuổi anh và tìm kiếm hạnh phúc của mình.
Em thấy mình cũng thật chai lì và mạnh mẽ biết bao, bởi mạnh mẽ vô cùng nên mới có thể thương một người không thương mình. Em sẽ cố mạnh mẽ đến cùng một lần, vì không thể tự mình chôn vùi và kết thúc mối tình này. Em thật sự muốn có anh bên cạnh. Lúc ấy, chắc chắn rằng em sẽ hạnh phúc vỡ òa. Bởi mối tình em vun vén nhiều năm nay bỗng được anh đáp lại. Bàn tay đang đơn độc, đợi một ngày người sẽ lại nắm lấy tay em. Em cũng đang đứng ở đây đợi người, chỉ cần một lần người ngoái đầu nhìn lại. Em chấp nhận một tình yêu đơn phương, cứ âm thầm quan tâm đến từng cảm xúc của anh, lặng thầm lê bước trên những con đường mà anh vẫn hay đi. Vui thì sẽ cười thật thoải mái, khi buồn em sẽ làm bạn với cô đơn. Nỗi nhớ anh cũng trở thành thói quen không thể thiếu từng ngày. Yêu đơn phương, là sẽ có người để em phấn đấu từng ngày, là những cái cười mỉm ngại ngùng khi nghĩ đến bóng hình người mình thương. Thanh xuân này của em, có thể vì thích anh mà lại thêm phần ý nghĩa.
Em vẫn cứ thương anh như vậy đấy. Âm thầm, tĩnh lặng. Em sẽ vẽ nên những gam màu lộng lẫy của thanh xuân...
Hãy cứ làm một cô gái độc thân, còn hơn là yêu một người để kết hôn vội vã Ai mà chẳng biết, cùng với số tuổi của mình ngày một tăng cao thì số bạn bè còn độc thân cũng chỉ còn lại trên đầu ngón tay, ít ỏi. Dù biết mình cũng không còn trẻ, để sống với những mộng mơ ngày trước nhưng tình yêu giống như một trò cút bắt, tìm hoài mà vẫn chưa tìm được một...