Có loại tình cảm là yêu nhưng không thể nói ra, thương nhưng phải giấu kín…
Tình đơn phương, xét cho cùng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm.
Của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn…
Người ta nói, yêu đơn phương là thứ tình yêu ngu ngốc nhất trên thế gian này. Yêu nhưng không thể nói ra, thương nhưng lại phải giấu kín, như thế liệu có thể gọi là tình yêu…? Thầm lặng dõi theo một người từ xa, thầm lặng nhớ nhung, lo lắng cho người ta, rồi lại thầm lặng khóc một mình. Yêu mà phải đau đớn như thế, thì sao phải chọn yêu…?
Nhưng, tình đơn phương vẫn mang một ý nghĩa riêng của nó, ít nhất là với kẻ đang ngu ngốc ôm nó trong lòng. Ai mà chẳng muốn được một lần nói hết lòng mình, được bày tỏ tấm chân tình với người ngày đêm mình hằng mong nhớ. Ai lại không mong được tự mình nói lên tiếng yêu, và chờ đợi sự hồi đáp từ đối phương, có thể là câu trả lời khiến mình vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng cũng có thể là lời từ chối khiến trái tim mình nhói đau…
Nhưng, khi kẻ ngu khờ đang ôm trọn mối tình đơn phương với một người, mà người ấy đang hạnh phúc bên một ai đó khác, thì họ đành rằng cứ mãi ngu khờ, tự vui tự buồn với chính mối tình đơn phương không có cái kết cục hạnh phúc ấy…
Tôi yêu anh ấy, một mối tình đơn phương lặng lẽ… Anh ấy là một người bạn, một người anh, một người yêu hoàn hảo theo đúng tiêu chuẩn của tôi. Nhưng có lẽ, anh ấy sẽ không bao giờ trở thành người yêu của tôi. Giữa chúng tôi, chỉ là một thứ tình bạn, hoặc giả có thứ tình cảm đặc biệt nào, thì có lẽ cũng chỉ xuất phát từ phía tôi, lặng lẽ và đơn độc.
Anh đã có người yêu, một cô gái trạc tuổi anh, xinh xắn đáng yêu, và có lẽ cô ấy cũng yêu anh nhiều như tình yêu anh dành cho cô ấy. Anh luôn lo lắng cho cô ấy, luôn cố gắng để cô ấy vui, để cô ấy giữ mãi nụ cười hạnh phúc trên môi. Phải, anh yêu cô ấy bằng cả trái tim mình…
Video đang HOT
Với tư cách là một người bạn, tôi luôn được nghe những câu chuyện anh kể về cô ấy, về những chuyến du lịch đầy hạnh phúc với đầy những bức ảnh kỉ niệm của hai người… Anh nhờ tôi tư vấn những món quà dành tặng cô ấy, cho những dịp thật đặc biệt, hay chỉ là vào một ngày đẹp trời, anh muốn có một điều bất ngờ dành riêng cho cô ấy. Hay những ngày cô ấy giận dỗi, giọng anh buồn thiu trong điện thoại, chia sẻ mọi thứ với tôi, và chờ đợi từ tôi những lời khuyên, để cô ấy có thể thôi dỗi hờn anh… Tôi, vẫn nhìn thấy mọi vui buồn nơi anh, cảm nhận tình yêu của anh dành cho cô gái khác, và lắng nghe anh, dù trong lòng tôi, đau, đau lắm…
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bày tỏ tình cảm với anh, thứ tình cảm đơn phương của tôi ấy. Dù rằng những câu chuyện tình yêu đầy hạnh phúc của anh, nét mặt đầy lo âu của anh dành cho một người con gái khác, vẫn luôn khiến trái tim tôi rỉ máu từng ngày… Nhưng, tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất anh mãi mãi, đánh mất một người bạn rất đặc biệt, rất đặc biệt đối với tôi. Tôi sợ rằng mình sẽ phải nhận lấy một vết thương rất đau, cho một hành động mà tôi biết chắc rằng sẽ không thể có được một kết quả viên mãn như mình vẫn hằng mong ước. Tôi sợ rằng, niềm hạnh phúc giản đơn của mối tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ biến mất, theo bước chân anh dần rời xa tôi, mãi mãi…
Tôi vẫn ngày ngày ôm lấy mối tình đơn phương của mình, ngày ngày vẫn lặng lẽ dõi theo anh, tự mình hạnh phúc trong mối tình không trọn vẹn… Ở cạnh bên anh, và luôn cầu mong anh sẽ hạnh phúc, dù là với một cô gái khác, không phải là tôi.
Tình đơn phương, xét cho cùng cũng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn…
Cũng chẳng dám mong chờ ngày tình đơn phương trở thành một tình yêu vẹn tròn, chỉ là, khi đã lựa chọn cuộc tình này, tôi nghĩ, mình cũng không còn gì phải hối hận…
Hạnh phúc, đâu nhất thiết luôn phải tròn đầy. Chỉ cần, bản thân mình thấy đủ.
JYoung
Nếu đã yêu một người, nhất định phải thật kiên trì với tình yêu ấy!
Chỉ là, con người thật kì lạ, họ có thể lễ phép và nhún nhường trước những người xa lạ nhưng lại không biết trân trọng người đã yêu thương mình hết mực, và thế làm tổn thương người khác, theo một cách xuẩn ngốc nhất...
Một buổi chiều với những hạt mưa rơi rớt trên nền trời xám xịt, tôi ngồi nghe nhạc trong một góc nhỏ tại quán cafe quen thuộc. Đảo mắt qua nhìn thấy một cô gái đang lặng yên nhìn ra dòng sông trước mặt. Cô ấy im lặng, đôi mắt thoáng buồn, như thể đang lạc lõng giữa thế giới này. Tôi viết câu chuyện này, không phải là lợi dụng câu chuyện tình buồn của một cô gái để tạo nên bài viết cho riêng mình, mà là để cho chàng trai biết rằng: "Rút cuộc, bạn đã làm gì với cô gái yêu bạn nhiều như thế".
Cô ấy vừa kết thúc một mối tình, khi tôi hỏi "Chị còn yêu anh ấy không?". Có dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy, cô ấy lắc đầu, bởi vì không phải là không còn yêu, mà là đừng hỏi nữa.
Rồi có lúc cô ấy lao vào công việc một cách đáng sợ, như thể sợ rằng bản thân mình sẽ rãnh rỗi. Cô ấy mỉm cười với mọi người như thể trong tim không có một khoảng trống nào cả, cô ấy kể nhiều chuyện với cô bạn thân của mình, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến tên anh. Bởi vì, cô sợ nếu cho bản thân mình thời gian nghỉ ngơi, thì cô sẽ lại nhớ anh. Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy: "Chị mệt mỏi lắm rồi",
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng, người ta chia tay, là vì hết yêu. Nhưng hình như mối tình này không phải vậy, vì anh ấy hôm trước từng nói với tôi rằng: "Cô ấy vẫn ở đó, mắc kẹt trong trái tim của anh, vì yêu thương, nên buộc phải rời xa, vì không thể chung đường, nên chẳng thể bước tiếp". Nếu anh ấy luôn tự cho bản thân mình là đúng và hành động một chiều như thế, thì đã có lần nào anh đứng trong trường hợp vào cô gái của anh để suy nghĩ, cô yêu anh, yêu đến day dứt mà vẫn yêu, yêu đến nghẹn ngào mà vẫn yêu, dù không chắc tương lai ra sao nhưng vẫn chọn tin và yêu anh, bởi vì anh chính là hạnh phúc của cô ấy. Chân lý đơn giản trong tim cô gái của anh, có lẽ anh chẳng thể hiểu được.
Với cô ấy, ngoại trừ vòng tay ấy ra, cô không muốn ôm ai nữa.
Ngoại trừ bờ vai ấy ra, cô không muốn dựa vào ai cả.
Cô ấy kể với tôi rằng, thời Đại học có ngưỡng mộ một chàng soái ca. Và thật bất ngờ là khi vừa chia tay anh xong, cô được chàng trai ấy ngỏ lời. Ngồi trong quán cafe quen thuộc, trước mặt là chàng trai thanh xuân mà không biết bao lần cô ao ước được ở bên cạnh. Kỳ lạ thay, cô nhìn anh ấy sững sờ, nước mắt chỉ chực rơi xuống, ngẹn ngào nói với anh ấy rằng: "Xin lỗi, ngoại trừ bạn ấy ra, em không muốn thương thêm ai nữa". Và anh ấy, với lòng tự tôn cao ngút trời của một chàng trai hoàn hảo, mỉm cười một cách khó xử:"Anh chẳng muốn gặp em nữa đâu, ở bên cạnh anh khiến em khổ sở như vậy sao, em làm như thế làm tổn thương lòng tự trọng của anh đấy!"
Cô mệt mỏi khi phải cười với tất cả mọi người, cô không thể khóc với ai cả. Đôi khi ngồi một mình, cô ngồi thẫn thờ, đau đến xé lòng. Cô có thói quen tâm sự đôi câu với anh về một ngày làm việc, hôm nay thế nào, có vui không, đồng nghiệp thế nào, có người khen em xinh đấy. Cô mỉm cười, anh có cô người yêu giỏi lắm phải không, em đang cố gắng mỗi ngày để hoàn thiện bản thân chờ anh trở về. Nhưng hôm nay, vẫn là một ngày làm việc, nhưng cô không kể với ai hết, mọi thứ vẫn giữ lại ở trong lòng.
Cô ốm rồi, kiệt sức vì làm việc, một ngày cô không ăn thứ gì cả, chỉ uống lung tung gì đó.
Cô đói bụng, nhưng chẳng ai nhắc cô ăn đúng giờ.
Cô nhức đầu, chẳng ai nhắc cô giữ gìn sức khỏe.
Trong lòng cô chỉ thốt lên rằng: "Em sắp không chịu đựng được nữa rồi".
Cô gái ấy mang nặng một nỗi buồn...
Tôi sẽ không khuyên cô ấy quên anh đi, vì tôi biết cô sẽ không làm được.
Tôi sẽ không khuyên cô ấy vui lên, vì tôi biếtcô ấy mỉm cười với tất cả mọi người, ngoại trừ bản thân.
Tôi cũng sẽ không khuyên cô ấy hãy hoàn thiện bản thân, bởi trong mắt tôi, cô ấy đã hoàn thiện theo một vẻ đẹp thiện lương vốn có.
Chỉ là, con người thật kì lạ, họ có thể lễ phép và nhún nhường trước những người xa lạ nhưng lại không biết trân trọng người đã yêu thương mình hết mực, và thế là họ làm tổn thương người đó, theo một cách xuẩn ngốc nhất.
Suốt một đời, cô thương anh ấy nhiều hơn một chữ thương, bởi vì yêu là yêu thôi, còn thương là day dứt đến nghẹn lòng, là bận tâm, là mắc kẹt trong tim. Mỗi lúc xuân tàn, khi những cơn sóng biển trở nên êm dịu, cô vẫn muốn hỏi anh rằng: "Buông tay em, anh cảm thấy vui không?".
St
Yêu một người, vĩnh viễn không thể quên! Anh biết không? Chưa bao giờ em cảm thấy hối hận vì chúng ta đã gặp nhau giữa biển đời mênh mông xuôi ngược này. Chúng ta không liên lạc, không gặp gỡ, không hỏi han về nhau... Những ngày còn rất trẻ, em đã từng nghiện ngập mùi hương trên cơ thể anh đến ngây dại, mùi thuần túy của đàn ông,...