“Cô lên giường vô tội vạ nên mới bị vô sinh phải không?”
Đúng như tôi đoán, anh nhảy lên như con sư tử lâu ngày đói mồi. Anh liên tục chửi rủa, tát và dày vò tôi bằng những câu buộc tội kinh hoàng: “Cô lên giường vô tội vạ với thằng khác nên mới vô sinh phải không?”.
Đúng như tôi đoán, anh nhảy lên như con sư tử lâu ngày đói mồi, anh liên tục chửi rủa, tát tôi và dày vò tôi bằng những câu buộc tội kinh hoàng (Ảnh minh họa)
Chào bạn Hạ Buồn với tâm sự “10 năm hèn nhát sống trong sự che chở và dối trá của chồng”!
Đọc tâm sự của bạn, tôi thương bạn vô cùng vì chúng ta có chung một khiếm khuyết giống nhau. Tôi cũng mong có con nhưng dường như tôi không có được diễm phúc đó.
Nói gì thì nói, bạn là một người đàn bà hạnh phúc, bởi có một người chồng quá tốt như anh. Chắc trên đời này sẽ chẳng có ai yêu vợ, nghĩ cho vợ như chồng bạn. bạn quả là người may mắn và tôi ghen với bạn vì điều này. Tôi ước giá chồng mình bằng một phần 10 của chồng bạn thôi chắc tôi sẽ hạnh phúc, cam tâm rồi.
Tôi chẳng biết khuyên gì bạn vào lúc này. Tôi chỉ mong bạn hãy lý trí vì anh ấy yêu và chọn bạn. Khi bạn nghe xong câu chuyện của tôi, chắc bạn phải thấy mình còn quá hạnh phúc. Bạn phải hiểu nếu bạn buông tay anh ấy, mất đi hạnh phúc này thì người đau khổ hơn cả chính là bạn chứ không phải ai khác.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Vì thế khao khát cháy bỏng trong tôi là có được một mái ấm hạnh phúc, nghèo khó cũng được, miễn là hai vợ chồng thương yêu đùm bọc nhau.
Tôi gặp Tiến, mối tình đầu và tôi cứ nghĩ anh là một bờ vai vững chắc cả đời cho tôi. Anh là người đàn ông tốt, che chở và yêu thương tôi. Anh và tôi luôn tâm niệm khi cưới mới làm chuyện ấy. Nhưng vì quá yêu nhau, trong một ngày mưa, tôi ngã vào lòng anh và chúng tôi đã làm chuyện không nên làm.
Video đang HOT
Khi biết tôi có thai, anh rất lo lắng. Không chỉ anh mà tôi cũng lo bởi khi ấy chúng tôi đều mới là sinh viên, không công ăn việc làm. Anh ngoài vài trăm nghìn đi dạy gia sư thì chẳng còn gì.
Và tôi quyết định nạo thai, tôi không trách cứ gì anh bởi điều này là do cả hai, chứ không phải mình anh khiến tôi như vậy. Ngày ấy còn trẻ, tôi cũng quên nhanh điều này. Anh an ủi tôi rằng sau này sẽ bù đắp cho tôi. Tôi tin tưởng vào anh. Yêu nhau 3 năm, khi chúng tôi ra trường và có được công việc ổn định, tình yêu chín muồi, chúng tôi quyết định lấy nhau.
Nhưng thật không may, trước ngày ăn hỏi, anh gặp tai nạn bất tỉnh và anh hôn mê sống thực vật suốt một thời gian dài. Dù rất yêu anh nhưng vì gia đình, tôi không thể bước tiếp với anh được.
Ngày lấy chồng, tôi khóc hết nước mắt, tự hận bản thân vì đã rời bỏ đi người mà mình yêu thương nhất. Và rồi tôi cũng bị quả báo khi lấy Long – chồng tôi bây giờ.
Anh là một người đàn ông gia trưởng. Anh thích tôi từ rất lâu nhưng vì tôi đã có người yêu nên anh cũng đành chấp nhận. Nhà anh cách nhà tôi một đoạn đường. Sự kiện tôi gặp phải khiến anh quay lại và ngỏ lời với tôi. Bố mẹ tôi thương con gái cũng vun vào cho và nhiều lần gây áp lực bắt tôi lấy Long. Tôi đành nhắm mắt nghe theo chữ hiếu để đi lấy chồng.
Cưới rồi tôi mới nhận ra ngoài tính gia trưởng, Long còn là người đàn ông hay ghen tuông. Anh ghen tuông với người cũ của tôi. Suốt ngày anh căn vặn, dày vò tôi bằng những câu hỏi ngớ ngẩn: “Em ngủ với thằng kia chưa, em bị nó làm những gì rồi? Sướng lắm không?”.
Khi tôi cự tuyệt và nhất nhất đòi ly hôn, Long lại khóc như một đứa trẻ con: “Vì anh quá yêu em” rồi anh xin lỗi tôi. Tôi hiểu và cảm nhận được Long rất yêu tôi. Anh liên tục đưa tôi ra mắt bạn bè. Bạn anh luôn bảo tôi may mắn vì Long hết mực yêu và khen tôi.
Đúng là Long có điểm chưa được nhưng dù sao cũng vẫn có thể chấp nhận được. Có những lúc tôi tưởng chừng như đã quên được người cũ để toàn tâm toàn ý vun vén gia đình. Nhưng sự việc không dừng lại ở đó.
Lấy nhau được 1 năm, dù những ngày ấy vẫn ghé thăm tôi đều đặn, vợ chồng tôi thả không dùng biện pháp gì, vậy mà tôi vẫn chưa thấy con về. Không chỉ tôi mong mà cả nhà chồng tôi đều mong ngóng. Lúc nào gặp con dâu là mọi người lại hỏi han: “Đừng kế hoạch nghe con, đẻ đi, 29, 30 rồi còn gì. Đẻ đi thôi!”
Thời gian ngày càng khiến tôi lo lắng, mạnh dạn hai vợ chồng tôi đi khám và khi biết được kết quả, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực: Tôi bị vô sinh và đương nhiên tôi giấu anh kết quả lúc đó.
Nhìn kết quả của anh hoàn toàn bình thường mà tôi đau khổ, tôi chẳng biết nói gì với anh vào lúc này. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, dù rất muốn giấu nhưng nhìn anh buồn chán, chờ trong vô vọng, một ngày tôi cũng lấy hết sự can đảm để nói ra với anh.
Đúng như tôi đoán, anh nhảy lên như con sư tử lâu ngày đói mồi. Anh liên tục chửi rủa, tát tôi và dày vò tôi bằng những câu buộc tội kinh hoàng: “À, đúng như tao đoán, mày ngủ với nó mà có khi ngoài nó mày lên giường vô tội vạ với đàn ông nên mới vô sinh, đúng không?”
Rồi tôi trở thành các kiểu con: đĩ thõa, lăng loàn. Anh càng chửi tôi càng khóc, tôi không phải khóc vì đau, vì anh tát mà đơn giản tôi khóc vì đau đớn, xót xa cho thân phận mình. Đây đúng là quả báo vì tôi nỡ bỏ thai, bỏ người tôi yêu để lấy một người mình không yêu làm chồng.
Ngay vài hôm tôi nói với chồng về bí mật vô sinh, người thân nhà chồng tôi rồng rắn lên mây kéo đến và lôi tôi xềnh xệch về nhà mẹ đẻ. Họ mắng vào mặt bố mẹ tôi rằng tôi là kẻ lăng loàn và trả tôi về nơi sản xuất. Từ đó, tôi nổi tiếng khắp cả khu dân cư tôi sinh sống vì độ hư hỏng, bạc tình của mình.
Tôi phải làm gì vào lúc này khi ai cũng thất vọng, ruồng rẫy mình đây? Chị Hạ Buồn ạ, chị còn có người mình yêu thương, còn tôi ngoài bố mẹ thì tôi chẳng có một ai. Tôi bỏ chồng, tôi ra đi cũng được. Nhưng còn chị, chị bỏ anh ấy, có đáng không?…
Theo VNE
Đàn bà ngủ với đàn ông, thiệt gì?
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ, chuyện họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng.
Tôi không cổ cũ cho chuyện sống thử, cũng không phải cổ xúy cho con gái sống dễ dãi hơn, chỉ là tôi có chút suy nghĩ thoáng. Quan điểm của tôi, yêu là cho hết mình, nhưng phải biết chịu trách nhiệm với những gì bản thân mình làm, đừng làm rồi ân hận, đừng làm rồi khóc lóc than đời. Và cũng đừng đổ tội cho bất kì ai, dù là đàn ông hay đàn bà.
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ chuyện, họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng. Có nhiều anh chàng miệt thị, khinh bỉ, coi thường người vợ của mình khi biết cô ấy không còn trong trắng. Và thậm chí có là vợ thì cũng ra rìa luôn, không được coi trọng nữa vì tội đã trót ăn nằm với ai đó trước anh ta. Nhưng anh ta lại không tự kiểm điểm lại bản thân mình xem mình đã thực sự trong sạch, xứng với người con gái đó hay chưa.
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. Có người vì căm hận bị người yêu phản bội khi đã trao thân mà không dám yêu ai, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận quá khứ. Bởi vì sao, vì đàn ông luôn khiến họ lo sợ, đàn ông luôn khiến họ nghĩ, họ đã mất đi &'cái ngàn vàng' rồi thì không xứng là vợ anh ta?
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. (Ảnh minh họa)
Có quy định nào về việc, con gái mất đi cái trong trắng của mình thì không được làm vợ hay không? Hay có ai quy định, đàn ông được chơi bời, buông thả, còn phụ nữ thì không? Xin thưa, chẳng ai quy định cả, chỉ là người ta tự tạo ra rào cản ấy, tự quy kết hết trách nhiệm cho người phụ nữ, nhất là cánh đàn ông. Trong khi họ không hề nghĩ rằng, phụ nữ buông thả với ai, đàn bà ngủ với ai để phải chịu tiếng xấu?
Cái thiệt của chuyện quan hệ trước hôn nhân chính là việc, bị người đàn ông coi thường và khinh rẻ đó. Nhưng, với những người phụ nữ, khi yêu là luôn trao hết mình. Vậy, khi họ cho đi bản thân mình cho người mình yêu thương, trong giây phút hạnh phúc ấy, họ thực sự không nghĩ được nhiều. Họ chỉ biết sống thực với tình cảm của mình, còn đâu thời gian để cân đong đo đếm tương lai.
Có thiệt gì không chỉ có tự bản thân họ hiểu? Nếu như thực sự nghĩ tương lai sẽ khó khăn nếu như không đến được với người mình đã trao thân, thì phụ nữ nên sống kín kẽ, nên có lập trường hơn nữa. Còn nếu chỉ nghĩ sống theo cảm xúc, làm chuyện đó theo cảm xúc thì hãy chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Điều quan trọng hơn cả là đàn ông hay có suy nghĩ rộng lượng hơn về chuyện trinh tiết, sự trong sáng của phụ nữ. Có không còn trong trắng thì có sao, đó là người dám yêu, dám sống. Có không còn nguyên vẹn thì cũng có sao, chỉ cần họ không phải là hạng, với gã đàn ông nào cũng có thể &'lên giường'. Cánh cửa cuộc đời rất rộng, hãy cho họ một lối thoát, vì khi yêu, ai cũng khó lòng mà kìm chế được bản thân. Và trách nhiệm họ chịu cũng chỉ phụ thuộc vào cánh đàn ông mà thôi!
Trinh tiết, hay trong trắng, tất cả cần phải được suy nghĩ thoáng hơn, cần được người trong cuộc hiểu và thông cảm. Đừng bao giờ đòi hỏi quá cao ở một người đã từng yêu nếu như bản thân mình cũng từng giống như vậy, đàn ông ạ!
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có" Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiền của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được. Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá". Tôi viết những dòng này khi...