Có lẽ yêu anh quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc…
Có lẽ yêu quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc, để rồi một ngày tôi nhận ra mình đang cô đơn trong chính tình yêu của mình. Con gái ngoài tình yêu thì còn tuổi trẻ, để tuổi trẻ qua đi một cách lãng phí sẽ là một tiếc nuối to lớn nhất sau này.
Ai đã từng yêu thật lòng thì sẽ hiểu, khi mất đi người mình yêu nó đau đến thế nào!
Tiết trời tháng bảy ở Sài Gòn thật hoang hoải. Buổi sáng thì nắng rực rỡ đến sần sùi da mặt, buổi trưa thì ẩm ương như muốn nuốt trọn những người đi đường với cơn mưa vồn vã đến ngập cả đường phố, chiều lại thì trời trong xanh như chỉ muốn dồn hết tâm tư đưa lên cao cho ông Trời mặc nhiên phán xét.
Nhớ lại cái thời bé xíu xiu, khoảng chừng được sáu tuổi nhà ở quê. Cứ trưa hè là chơi đồ hàng, với đủ thứ lượm nhặt từ những đồ ăn vặt hay đi ngang đường thấy thì mang về cất đi. Nấu cơm để bán nhưng là bằng đất, lấy cỏ làm rau. Đến giờ ngủ trưa mà không chịu đi ngủ thì y như rằng là bị vài cái vọt vào mông.
Cái thời ấy, được chơi là thích nhất. Sau đó đến ăn, rồi cuối cùng là ngủ. Một tờ giấy trắng với một vài vết nguệch ngoạc được vẽ lên.
Tôi là một tuýp người hướng nội, luôn yêu cái gọi là quê hương, yêu cái tình gia đình, yêu cái cầu nhỏ bắc ngang qua 2 bờ kênh, yêu những cánh xuyên chi mỏng manh bay bay trong gió, yêu những cái lõ gạch cũ kỹ khói nghi ngút mỗi khi đến mùa. Và đặc biệt tôi thuộc tính người hay nhìn về cái cũ mà bước đi.
Nó có cái hay với những người hay hoài niệm là không quên những gì đã xảy ra, dù là tốt hay xấu. Những ai giúp đỡ hay làm đau. Những người có dưới hay có trên bậc ở cuộc sống thì dù có thế nào vẫn sống đúng là mình của ngày xưa.
Cái dở mà nó mang lại là những ký ức xưa cũ không thể mất đi thì cái mới làm sao có thể vào. Cứ thế, cứ thế… và tôi mang tình yêu đã chết ấy đến tận bây giờ.
Tôi cứ bị ám ảnh về anh với một người có giọng nói rắn chắc, thân hình rất đàn ông và một ánh mắt thật lạnh lung.
Video đang HOT
-Anh đã từng yêu bao giờ chưa?
Tôi và anh gặp nhau với một phút ngẫu hứng đi lang thang trên mạng.
Anh và tôi học cùng trường, tuy anh hơn tôi hai tuổi nhưng lại học thua tôi một lớp. Vì cấp 2, với bản tính ngỗ ngược anh đã ngưng hai năm học và lúc nhỏ anh học trễ một năm so với tuổi của mình. Thế nên về thước đo xã hội tôi là chị đúng nhỉ!
Người ta thường nói, gặp nhau đã là một cái duyên. Và chúng tôi đã phát triển cái duyên ấy lên cao hơn cả bản thân của mỗi đứa. Yêu ban đầu bao giờ cũng là đẹp, mọi thứ như một bức tranh đầy màu sắc. Sống động như những màn trình diễn ảo thuật về trò biến hóa từ mảnh vải thành chim bồ câu, từ lá bài thành bông hoa hồng đỏ rực.
Tôi luôn đặt ra cho mình một suy nghĩ riêng về tình yêu, và tôi luôn đặt chung thủy lên hàng đầu. Với tình yêu ấy, tôi nghĩ mình sẽ dành cả tuổi trẻ để yêu anh.
Yêu quên mất tôi nên yêu người chịu thay đổi vì mình, quên mất rằng tôi đáng được yêu thương hơn những gì anh đã làm cho tôi, hơn thế nữa tôi đã yêu anh mà không biết bản thân mình đang tàn tạ bởi sự cô đơn.
Có lẽ yêu quá nhiều nên tôi tự nhận mình hạnh phúc, để rồi một ngày tôi nhận ra mình đang cô đơn trong chính tình yêu của mình. Vì anh thay đổi hay vì tình yêu ngày nào không còn mãnh liệt như trước. Hay vì tôi, một con người luôn chiếm hữu tình yêu mà bó ngạt nó vào để rồi phải thả ra như bong bóng nước bay lên là vỡ vụn.
-Anh có từng nghĩ em đến với anh vì điều gì không?
Hơn hết là tôi cần hạnh phúc, khao khát sự trọn vẹn của nó. Nhưng con người ta luôn tham lam, có nhiều lại muốn nhiều hơn nữa.
Với tôi bây giờ không gì bằng bản thân và gia đình.
Con gái ngoài tình yêu thì còn tuổi trẻ, để tuổi trẻ qua đi một cách lãng phí sẽ là một tiếc nuối to lớn nhất sau này. Hãy để tình yêu như là chính mình, chăm sóc như chăm sóc cho mình, hưởng thụ như chính mình hưởng thụ và hãy để nó trở thành sở thích đừng biến nó thành đam mê.
Ai cũng cần có tình yêu trong cuộc sống, hãy yêu để tôn trọng nhau dù có chia tay còn hơn là yêu rồi trở thành thù hận. Dù có thế nào phụ nữ cũng sẽ là người chịu thiệt.
Còn nhỏ nên cuộc sống chỉ là một vài vết vẽ, lớn rồi mới thấy bức tranh là chằng chịt những vết nối và không biết đâu là điểm bắt đầu để đi đến kết thúc. Hãy sống bằng một niềm tin hơn là mang một hy vọng, vì sẽ có thất vọng nếu không thành.
Cũng đã có lúc tôi đau muốn chết, nhưng giờ vẫn sống tốt vì tôi luôn tin rằng mình sẽ làm được.
Theo Guu
Chết lịm khi ở phòng đối diện trong nhà nghỉ chồng đang sánh đôi với bồ
Không phải vô tình vào nhà nghỉ ngủ vì quá mệt, có lẽ tôi không bao giờ biết chồng tôi lại là người như thế...
Vợ chồng tôi kết hôn 5 năm, có với một cô công chúa nhỏ xinh xắn và ngoan ngoãn. Chồng tôi làm trong ngành công nghệ thông tin, còn tôi là kế toán trong công ty xây dựng.
Cuộc sống của hai vợ chồng cũng bình thường như nhiều cặp đôi khác. Chồng tôi nhanh nhẹn, cũng chiều vợ, chiều con, mặc dù cũng có khi anh ham chơi, ham nhậu nhẹt, nhưng đàn ông thì ai chẳng thế.
Tôi là mẫu phụ nữ truyền thống, tức là khi đã có gia đình rồi thì tất cả mọi thứ đều xoay quanh chồng con mà thôi, tôi bỏ mặc tất cả những thú vui, đam mê sở thích của mình chỉ để quan tâm xem chồng cần gì, muốn gì, làm gì để anh vui. Có lẽ cũng chính vì thế, mà tôi tự đánh mất bản thân mình lúc nào chẳng hay.
Hôm vừa rồi, tôi có chuyến đi công tác tại Hòa Bình, thấy vậy chồng nói anh cũng vừa trùng phải đi gặp khách hàng nên tôi mang gửi con về ngoại.
Hai ngày sau, vì công việc có chút trục trặc nên tôi về Hà Nội muộn. Đến ngoại thành thì đã gần 12h đêm, người mệt chực lả đi. Tôi gọi điện cho chồng bảo anh ra đón nhưng điện cả chục cuộc anh không nghe máy. Lúc ấy quá mệt nên tôi đành tạt vào nhà nghỉ ngủ qua đêm.
Cũng may là sáng hôm ấy, lúc tỉnh táo tôi thấy đỡ hơn rất nhiều rồi. Sờ vào điện thoại vẫn chưa thấy có tín hiệu nào hồi âm từ phía chồng, tôi vừa bực vừa lo.
Xuống lễ tân trả phòng, tôi choáng váng khi nhận ra một đôi nam nữ cũng đang thanh toán. Nhìn từ xa, nhưng tôi nhận ra ngay cái dáng cao cao quen thuộc ấy, chính là người chồng quý hóa của tôi. Bên cạnh là cô đồng nghiệp tôi đã đôi lần nhìn thấy trên mạng.
Vợ chồng tôi chạm mặt nhau, anh tái mét lắp bắp không thốt lên lời: " Sao em lại ở đây?"... Còn tôi vì đã hiểu ra vấn đề nên đứng lặng im không nói nổi vì nào vì quá sốc.
Hôm đấy về, tôi nằm bẹp trong phòng khóc cạn nước mắt. Chồng thì một mực thanh minh rằng anh và cô ấy chỉ đi gặp khách hàng với nhau, về muộn nên vào ngủ chứ tuyệt đối không làm gì.
Tôi nghe mà càng uất, tôi có phải đứa ngu đâu mà tin những lời chồng nói. Một nam một nữ ở với nhau cùng phòng, cùng giường lại không làm gì, chưa kể họ đều đã có vợ, có chồng, nếu minh bạch tại sao không thuê phòng riêng ra, hơn nữa đi công chuyện việc gì phải thuê phòng nhà nghỉ ngủ qua đêm.
Tôi nghĩ mà đau đớn vô cùng, thật không ngờ có ngày lại bắt gặp chồng trong tình cảnh trớ trêu như thế. Nghĩ mà chua xót quá, thú thực, tự hôm ấy đến giờ, tôi không nói chuyện với chồng một câu, và trong đầu hai từ ly hôn cứ không thôi lởn vởn. Tôi nên làm gì đây?
Theo Khỏe & đẹp
Xót xa khi vợ mãi tơ tưởng gã đàn ông bội bạc trong quá khứ Có lẽ, cái sai lầm và thất bại lớn nhất của thằng đàn ông như tôi là suy nghĩ có thể khiến vợ yêu tôi như cách tôi yêu cô ấy. Vợ chồng tôi kết hôn đã hơn hai năm, vợ sinh cu Tít cũng đã hơn 6 tháng tuổi. Chúng tôi là bạn học chung đại học, tôi thầm yêu cô ấy...