Có lẽ tôi quá vô tâm làm ba phiền lòng
Chiếc radio bật tiếng vô tình một câu hỏi “Bạn có phải là niềm tự hào của ba mình không?” Bỗng nhiên kí ức ùa về như lục lọi tìm kiếm những điều về “ Ba thân yêu”.
Tôi, ngày hôm nay như muốn được trở về sống cùng những ngày tháng của tuổi thơ. Đơn giản là vì tôi thèm được bé lại để được che chở. Như lẽ tự nhiên, càng trưởng thành con người ta sẽ vô tình nếm trọn những đắng cay mất mát trong cuộc đời là hạnh phúc, khổ đau, là thất bại hay thành công… Để rồi người ta lại mệt mỏi muốn nghỉ chân, khi ấy nơi muốn tựa lưng vào nhất chính là “gia đình”.
Chiếc radio bật tiếng vô tình một câu hỏi “Bạn có phải là niềm tự hào của ba mình không?” Bỗng nhiên kí ức ùa về như lục lọi tìm kiếm những điều về “Ba thân yêu”
Người ta nói “Cha là bầu trời, con là hạt bụi lẫn vào cha từ bé đến muôn đời” Đúng thế! Tôi hiểu rằng có lẽ với bất kì người cha nào con của họ cũng là đứa trẻ tuyệt nhất trên thế gian và dù lớn đến đâu con vẫn cần được che chở.
Nhưng sao đôi khi trưởng thành hơn, những đứa con lại vô tình hững hờ với ba mẹ quá! Bản thân tôi đã nhiều lần giận dỗi, hờn trách ba: Sao ba lại mắng con? Sao ba lại cấm con việc này, cấm con việc kia…Và từ khi nào, tôi đã vô tình làm ba phiền lòng. Ngày còn bé ba hay chở tôi đi học bằng chiếc xe 81 cũ, dù mưa hay nắng ông ấy vẫn là bác xe ôm trung thành của tôi: “Con gái ôm chặt ba chứ kẻo té”, “Lên xe tăng nào! ruỳnh ruỳnh…” Âm thanh của những ngày thơ ấu cứ chập chờn trong trí nhớ.
Video đang HOT
Tôi đã là cô gái tuổi 18, bài vở học hành ngày càng nhiều và hơn hết tôi đã có nhiều mối quan hệ để quan tâm hơn. Những người bạn, những cuộc dạo chơi thú vị ngoài kia,…Tôi đang loay hoay với bài vở, với những người bạn, với những thứ tôi cho là hấp dẫn.Và từ khi nào tôi đã vô tình quên lãng chiếc xe 81 ba chở tôi đến trường ngày nào, quên mất những câu chuyện cười của ba. Đi học về, cửa phòng lại đóng chặt, trên giường là chiếc điện thoại thông minh, chiếc máy tính bảng đang chờ tôi inbox tin nhắn, đang chờ tôi bầu bạn tâm sự.
Tôi chẳng nhớ mình đã làm bạn với thiết bị thông minh khi nào, tôi cũng chẳng thèm đề ý đã bao lâu mình không nói chuyện cùng ba. Và có lẽ, càng lớn lên tôi lại càng “dở” để trở thành một người bạn của ba mà ngày trước tôi đã từng hứa.
Có lẽ tôi đã vô tâm quá khi đã vô tình làm ba phiền lòng. Thế các bạn có phải là niềm tự hào của ba? Xin hãy trân trọng thương yêu ba bởi ba bên ta bao lâu mà hững hờ.
Theo muctim.com.vn
Khi tôi còn bé
Ai mà chẳng có một "lúc nhỏ" hào hùng, ai mà chẳng có những chiến tích hào nhoáng khi còn nhỏ. Tôi cũng không ngoại lệ, nhiều khi còn hơn thế, tuổi thơ tôi "bá đạo" lắm.
Lúc nhỏ, tôi thường hay nghe radio lắm. Nhưng tôi chẳng có chiếc radio nào cho riêng mình. Tôi toàn nghe ké radio của cậu tôi vào những ngày cuối tuần lúc mẹ tôi chở tôi về ngoại. Tôi thường đón xem chương trình ca nhạc và chờ đến bài mình yêu thích rồi ngồi tập tành hát vu vơ theo. Mỗi khi có bài hát nào mới là y như rằng cả đám lôi viết, lôi tập ra để viết lời, rồi cùng nhau học nhưng đến khi viết không kịp lời thì tự nhủ với nhau, thôi thì hôm khác viết lại vậy. Thế mà lại vui. Đó là khoảnh khắc vui nhất, không còn tìm lại được. Bây giờ công nghệ tiến bộ hơn radio không còn phổ biến nữa. Máy cat set cũng không còn bán rộng rãi như trước đây nữa. Và cũng chẳng ai còn xài đến radio ò è khi dò đài nữa, tất cả được thay bằng smartphone, TV hiện đại.
Lúc nhỏ, tôi thường làm những chuyện ngu ngốc mà không thấy xấu hổ lắm. Tôi đã từng quấn mền cầm cây củi trong tay, đóng giả làm tề thiên chạy quanh khắp nhà. Hay đã từng chơi trò nặn đất thành hình thù nhiều con vật, nhiều đồ vật rồi đem phơi khô, sau đó là đem khoe với mấy đứa con nít hàng xóm. Hay là trò đánh trận giả cùng bọn hàng xóm vào mỗi tối trăng tròn. Vui cực. Nghĩ lại bản thân mình so với mấy đứa con nít bây giờ hạnh phúc chán vì có một tuổi thơ dữ dội như vậy.
Lúc nhỏ, ai cũng nhầm tưởng tôi là con trai. Vì khi ấy so với mấy đứa con trai cùng tuổi thì tôi lớn hơn tụi nó nhiều. Với làn da đen nhẻm, mái tóc bị mẹ tôi cắt ngắn ngang mép tai, vẻ mặt kênh kiệu, nhìn tôi khi ấy chẳng khác nào một thằng con trai. Tôi từng cầm đầu bọn con trai xóm giữa này đi ăn cắp dưa hấu, nghe thật buồn cười khi kẻ cầm đầu là một đứa con gái, nhưng bọn chúng đâu biết được tôi là con gái. Chúng tôi đụng độ phải bọn xóm trên và cả đám đã hỗn chiến giành địa bàn. Dù không máu chảy bê bết nhưng tôi đã bị bầm vài chỗ. Hôm ấy, trên tay khệ nệ vài trái dưa ngon nhất đem về nhà, tôi đã bị một trận no đòn của mẹ. Vì tội con gái mà đi đánh nhau với tụi con trai, lại là đứa dẫn đầu đi ăn cắp dưa nữa. Nghĩ những ngày ấy vui thật, muốn làm gì thì làm không cần nghĩ ngợi như bây giờ. Điều quan trọng hơn hết là không cần suy tính tiền bạc hay bất cứ khoản chi phí nào. Chỉ biết mỗi ngày đi học đều đều, không bị điểm kém, ngày đủ ăn ba bữa khi nào thịnh soạn thì có thêm vài miếng thịt là hạnh phúc rồi.
Lúc nhỏ, tôi nhiễm phim ghê gớm. Xem phim "Bao thanh thiên" thì đóng giả Bao Thanh Thiên khi thì đóng giả Triển Chiêu suốt ngày với tụi con nít gần nhà. Xem phim Hercules thì đóng giả làm Héc-quyn, rồi rủ thêm mấy đứa làm chiếc thuyền giả rồi chơi y như đóng phim thật. Rồi xem phim Thế giới bí mật của Alex thì suốt ngày cứ nhìn chằm chặp vào ly nước và tưởng tượng rằng nó sẽ di chuyển.
Lúc nhỏ, tôi có một cậu bạn thân. Nó thường hay qua nhà tôi chơi, rồi thường học bài chung. Mẹ tôi phụ đạo cả hai đứa. Nó cực kì nhớ dai và học thuộc bài nhanh lắm. Còn tôi ì ạch mãi mới học thuộc được. Mẹ tôi cứ mắng tôi dốt mãi. Nó viết chữ đẹp hơn tôi nhiều lắm, nhưng cái tội nó ẩu lắm nên không thể cùng tôi đi thi vở sạch chữ đẹp được. Tôi thường đứng ra bênh vực nó mỗi khi có người bắt nạt nó. Tôi xem nó như em trai, mặc dù cả hai bằng tuổi mà nó chỉ nhỏ hơn tôi chỉ mấy tháng. Khi chúng tôi lớn hơn một chút. Khi ấy ai cũng vỡ òa rằng tôi là con gái vì tôi đã để tóc dài. Chúng tôi vẫn là bạn thân như ngày nào, vẫn cùng nhau đi bộ trên con đường đến trường, cùng nhau học bài và cùng nhau lớn lên. Khi chúng tôi vào đại học thì mỗi đứa mỗi nơi, đi những con đường khác nhau và không còn liên lạc gì nữa. Nhưng với tôi cậu bạn này vẫn mãi là một phần kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ ngây thơ và hồn nhiên ấy.
Lúc nhỏ, tôi được ông ngoại thương lắm. Mỗi khi tôi bệnh, út thường được lệnh của ngoại, lội đường đồng qua cõng tôi về. Lúc đó tôi nghĩ ngoại như ông bụt ấy, mỗi lần không vui là ngoại xuất hiện ngay tức khắc mà không cần phải khóc hay kêu ông bụt gì cả. Nhưng lớn lên tôi mới biết rằng vì ngoại nghe mẹ nói tôi bệnh nên mới đem tôi về vỗ béo. Bây giờ ngoại không còn nữa, mỗi khi tôi buồn hay thất vọng cũng chẳng còn ai vỗ về, chẳng còn ai để tôi nằm trên bụng để ngủ nữa.
Lúc nhỏ, tôi có nhiều mơ ước lắm. Khi thì muốn làm Giáo viên giống mẹ để dạy dỗ đám đầu bò trong xóm. Khi thì muốn làm Tiếp viên hàng không để được đi máy bay để được đi du lịch khắp nơi. Khi còn nhỏ luôn mong mình trưởng thành thật mau, để rồi khi lớn lên lại mong mình bé lại. Khi còn nhỏ nhiều hoài bão lắm, nhưng khi lớn lên con người tôi lại bị bó buộc vào khuôn khổ của xã hội, vào những quy tắc khô cứng của công ty. Sáng sáng đi làm, chiều tan ca, tối về làm thêm, tôi bị cuốn vào vòng xoáy của đồng tiền mà quên mất ước mơ, hoài bão của chính bản thân mình.
Lúc nhỏ, tôi thường viết nhật kí lắm. Khi đó tôi học lớp 5. Tôi từng chuyện nhỏ nhặt nhất của mình vào nhật kí. Chỉ có nhật kí mới ghi lại hết những gì mình làm hôm nay, chỉ có nhật kí ta mới không quên được ngày hôm qua. Và thói quen ấy kéo dài đến tận bây giờ, tôi xem nó là một thói quen tốt của mình.
Có những chuyện chúng ta đã làm không thể xóa được, có những chuyện đã xảy ra chúng ta không thể thay đổi được. Dù tuổi thơ dù ngây dại, khờ khạo đến như thế nào nữa thì đó cũng là một phần không thể thiếu và là thứ mà tôi không muốn đánh đổi với bất kì thứ gì.
Theo truyenngan.com.vn
Hãy cứ an nhiên sống cuộc đời hạnh phúc! Cuộc sống vốn dĩ không buồn mà cũng chẳng vui, nó vẫn diễn ra như nó vẫn thế. Buồn hay vui, có chăng nằm ở cách nhìn cuộc sống và cách cảm nhận của mỗi người. Vậy thì tại sao ta không thể an nhiên sống một cuộc đời hạnh phúc? Buồn hay vui, có chăng nằm ở cách nhìn cuộc sống và...