Có lẽ cũng đến lúc em nên để anh đi
Việc để mất một người đã từng yêu thương sẽ không đau lòng bằng việc vì một người đã từng yêu thương mà đánh mất đi chính bản thân mình.
Em của trước đây một mực nắm chặt bàn tay anh không buông ngay cả khi lí trí em đã quyết chấm dứt tất cả và anh cũng đã quay lưng bước đi, thì em vẫn giữ anh lại vì em nghĩ mình có thể sưởi ấm trái tim anh.
Lần đầu tiên anh nói yêu em em đã không trả lời lại em chỉ khẽ hôn anh thay cho một lời khẳng định. Anh vẫn thường cằn nhằn vì em chẳng bày tỏ tình cảm nhiều với anh cũng không nói mấy lời nhớ nhưng như các cô gái khác. Em cũng chẳng yếu đuối có chút chuyện sẽ lại kể lể với anh và ngay cả khi em gục ngã cũng chưa bao giờ tìm anh để nhận sự che chở.
Những lúc đó anh sẽ luôn là người đi tìm em trước vì anh biết sự mạnh mẽ của em chỉ là giả vờ để cho mọi người nhìn thấy, em ngang bướng cố chấp nhưng trước mặt anh em không bao giờ muốn mình trở thành người thắng cuộc.
Anh nắm tay em trải qua mấy mùa đông xuân nắng hạ em chưa từng nghĩ đến việc nếu một ngày không còn có anh. Ai cũng nói em hãy để anh đi nếu như không thể cho anh bình yên hạnh phúc. Ai cũng nói giữa hai chúng ta là những khoảng cách khác xa không thể lấp đầy. Nhưng em chỉ nghe trái tim mình đang đập từng phút vì gọi tên anh.
Dần dần em học cách thay đổi em muốn mang đến cho anh sự bình yên. Em nói yêu anh hàng ngày, nói nhớ anh nhiều hơn cả công việc em phải làm. Em không còn mang cái vè bất cần hiếu thắng, em sẵn sàng khóc òa trong lòng anh để nhận được sự chở che, vỗ về. Bỗng dưng em thấy cuộc sống này thật đẹp từ khi em trở thành cô gái của anh.
Video đang HOT
Nhưng em lại không biết người anh yêu là cô gái lúc trước vì khi em thay đổi em đã đánh mất chính bản thân mình. Và người anh đã từng yêu lúc trước cô ấy thừa những sự dịu dàng, mềm mỏng hơn em. Vậy là anh cứ dần xa em còn em thì lại cố để giữ anh lại.
Em nhận ra mình đã không còn là cô gái kiên cường của lúc trước vì em đã quen với việc có anh luôn sẵn sàng chắn mọi giông tố cho em. Em nhận ra mình quen với việc hàng ngày được nói yêu anh nhớ anh rất nhiều.
Nhưng lúc này em cũng mới nhận ra đôi mắt anh nhìn em không còn nồng nàn như trước, anh cũng không cầm tay em giữa chốn đông người, trái tim anh cũng chẳng còn thổn thức mỗi lần xa em. Song, em vẫn cố gắng để mang anh trở lại em dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn, nghe lời hơn nhưng rồi em đã mệt và em chọn cách buông tay.
Khi anh nói tình yêu này khiến anh mệt mỏi và em thì chẳng làm được gì ngoài việc khiến anh phát điên. Có lẽ khi nói những lời đó anh không biết em còn chẳng nhận ra mình của bây giờ vì anh mà sẵn sàng thay đổi cả bản thân.
Em nhìn thấy trong mắt anh có hình ảnh của cô gái khác một cô gái chưa từng chịu nhiều tổn thương như em. Trong trái tim cô ấy chỉ toàn tình yêu nồng nhiệt dành trọn cho anh cả nên sự ngột ngạt của em vô tình đã khiến anh không thể yêu thêm.
Em khóc cũng đã cạn nước mắt, em dỗ dành rồi cầu xin anh cũng đủ cả. Em không thể buông tay vì tình yêu này em cần hơn mọi thứ. Nhưng khi em nhận ra trái tim anh không còn chỗ để dung chứa được hai người thì em bắt đầu suy nghĩ lại.
Anh nói vẫn còn yêu nhưng anh không thể tiếp tục sống trong tình yêu đó, dù em có giữ anh lại cũng không thể níu được bước chân anh, rồi bất cứ khi nào anh cũng có thể ra đi mà chẳng cần cho em biết. Hóa ra em đã cố chấp suốt một thời gian dài và có lẽ đã đến lúc em nên để anh đi.
Theo ilike.vn
Có những người đã lỡ là sẽ mất cả đời
Mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều do duyên phận sắp đặt nhưng lại có một vài người gặp chỉ để luyến tiếc mà thôi.
Có thể sau này khi nghĩ lại, sẽ có một lúc nào đó chúng ta nuối tiếc cho một số chuyện đã qua một vài người đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Nhưng nếu đã để lỡ thì sẽ chẳng bao giờ có lại được hay tìm được một người nào đó giống như vậy.
Anh và cô quen nhau được gần một năm, ai cũng nhìn ra được cô thích anh nhưng trong số những người đó thì không có anh. Anh luôn nghĩ vì hai người nói chuyện hợp, chung sở thích nên thân với nhau hơn mọi người. Vậy là cô lặng lẽ đi bên anh quan tâm anh mà không cần anh phải hồi đáp.
Thời gian đầu cô nghĩ mình chỉ có cảm tình với anh nhưng càng ngày thứ tình cảm đó càng lớn hơn khiến cô rất sợ. Anh nhẹ nhàng, ấm áp nhưng lại không quá ngọt ngào hay lãng mạn. Cô vẫn thường nhắc anh thay đổi vì con gái họ thích những thứ hơi sến sẩm, anh chỉ cười và nói anh chưa bao giờ phải chạy theo người khác mà chỉ có người khác đuổi theo anh thôi.
Dần dần cả anh và cô đều cảm thấy đối phương trở thành thói quen của mình. Mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên cô làm là nhắn tin cho anh, mỗi tối trước khi đi ngủ việc cuối cùng anh làm là chúc cô ngủ ngon. Không biết từ lúc nào anh đã xuất hiện trong những giấc mơ của cô và ngược lại anh cũng mỉm cười khi thấy hình ảnh cô phản chiếu trong đôi mắt mình.
Nhưng vì giữa hai người là một mối quan hệ không thể gọi tên, cũng chẳng ai chịu bày tỏ tình cảm của mình nên họ không ràng buộc, ai muốn bước đi trước cũng được rồi khi nào mệt mỏi thì cứ quay lại và an tâm có người chờ đợi sẵn.
Anh kể với cô chuyện anh đã có người yêu một cô gái hiền lành, đảm đang nhưng không hiểu anh bằng cô. Cô khẽ cười bảo rằng anh cần phải cho họ thời gian sớm muộn gì anh cũng tìm được người còn hiểu anh hơn cô.
Cô biết anh bận rộn giờ anh cũng có người yêu nên không thể thường xuyên bên cô được. Nên cô chỉ lặng lẽ quan tâm anh hàng ngày hỏi han anh vài câu để anh không quên mình. Nghe anh kể về tình yêu của mình với người khác trái tim cô khẽ nhói lên nhưng vẫn chúc anh vui vẻ, hạnh phúc.
Hôm đó anh bị ốm, cô nấu vài món anh thích mang sang nhà cho anh. Nhưng khi cô vừa đến nơi thì thấy anh đang ôm người khác cô đoán đó là người yêu anh. Cô nép mình sau bức tường cắn chặt môi để tiếng khóc không vỡ òa. Hóa ra khi yêu một người mà không thể nói chính là cảm giác này.
Sau hôm ấy cô tránh mặt anh ở mọi nơi, cô cũng không nhắn tin gọi điện cho anh nữa. Anh tìm cô hỏi lí do cô chỉ nói ai cũng cần hạnh phúc riêng cô không muốn anh làm phiền mình nữa. Cô biết nếu cô nói vậy thì từ này về sau có thể sẽ không bao giờ được gặp lại anh nhưng còn hơn là việc hàng ngày nhìn anh bên người khác sẽ đau đớn vô cùng.
Cô xin nghỉ việc chuyển đến một thành phố khác để sống. Nơi đó không có anh, không có đau đớn nhưng lại đầy những nhớ nhung dai dẳng. Cô biến mất hoàn toàn, anh lục tung cả thành phố lên vẫn không thấy cô đâu. Anh rất nhớ cô, nhớ cảm giác khi được cô quan tâm, chiều chuộng, nhớ cả nụ cười giúp anh xóa tan âu lo, mệt mỏi... Nhưng bây giờ anh không thể tìm lại được nữa, anh đã để lỡ điều rất quan trọng với mình song mất đi chính là mãi mãi không tìm được nữa.
Theo ilike.vn
Những trái tim cô đơn trong muôn vàn tan vỡ Đôi khi việc yêu và được yêu đều khiến mỗi người sợ hãi bởi những tổn thương đã từng trải qua khiến trái tim trở nên lạnh lẽo. Một mình chưa chắc đã là cô đơn, đang yêu chưa chắc đã là hạnh phúc. Vậy thứ chúng ta đang cố gắng theo đuổi và tìm kiếm là gì? Là một trái tim yên...