Cố kỉ niệm tý trước khi dắt tay nhau ra tòa và điều kì diệu đã đến từ sự cố: “Anh ơi…
“Thôi chẳng cần đâu anh ạ! Đằng nào mai mình chẳng chia tay rồi. Kỉ niệm thì cứ thoải mái đi”. – Hồng hào hứng
“Đằng nào mai mình chẳng chia tay rồi. Kỉ niệm thì cứ thoải mái đi”. (Ảnh minh họa)
Chuyện Hồng và Hùng chuẩn bị dắt tay nhau ra tòa ly hôn cả cái khu phố này đều đã biết hết cả. Bố mẹ hai bên sau khi đã hết lời ngăn cản, thậm chí là dọa nọ dọa kia nhưng vẫn không thể ngăn cản được quyết định của hai đứa con nông nổi nên cũng đành phó mặc hết cho số phận. Thôi thì mình như thế cũng đã làm tròn trách nhiệm, sướng hay khổ để cho Hồng và Hùng tự chịu đi. Hỏi ra lý do ly hôn của Hồng và Hùng thì người ta chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Những người hàng xóm nhà họ thì thắc mắc lắm, không hiểu vì sao họ lại muốn chia tay. Thường thì vợ chồng xung đột, cãi vã, đánh chửi nhau thì mới chia tay, đằng này, từ lúc Hồng và Hùng dọn đến sống ở đây, người ta chưa từng nghe thấy bất cứ lời cãi vã to tiếng nào của cả hai. Còn về chuyện Hồng và Hùng có ngoại tình hay không thì họ không rõ. Chỉ biết cả hai cũng như bao người công viên chức khác, sáng đi làm đúng giờ và tan tầm cũng về đúng giờ, trừ những ngày tắc đường ra. Thi thoảng còn thấy từ ngôi nhà đó phát ra tiếng cười sảng khoái vô cùng. Vậy thì lý do ly hôn ở đây là gì cơ chứ. Chắc câu trả lời này chỉ có Hồng và Hùng biết.
Chuyện Hồng và Hùng chuẩn bị dắt tay nhau ra tòa ly hôn cả cái khu phố này đều đã biết hết cả. (Ảnh minh họa)
Kết hôn được nửa năm thì Hùng đề cập đến chuyện có con. Nhưng Hồng thì giãy nảy lên:
- Không được, anh đã đồng ý là kế hoạch hai năm cơ mà. Chúng mình còn trẻ như thế, còn bao nhiêu dự định em chưa thực hiện được. Có con là có con thế nào.
Hùng nghe xong thì ấm ức lắm. Biết thế Hùng chẳng hứa với Hồng cho rồi. Mà Hùng muốn có con cũng là có lý do riêng của Hùng. Thật ra thì Hùng cũng sợ có con vào mất tự do lắm, nhưng khốn nỗi Hồng lại quá đẹp. Bọn bạn Hùng nói Hùng mà không nhanh tìm cách trói chân Hồng lại khi giữ khốn đốn lắm. Và thế là Hùng nghĩ nhanh ra cái cách này. Nhưng có chết, Hùng cũng sẽ không tiết lộ cái lý do này đâu. Ngày nào Hùng cũng tỉ tê chuyện có con. Mà Hùng cũng hay lừa Hồng lắm, định lợi dụng lúc Hồng không để ý để làm Hồng mang bầu. Nhưng đáng tiếc, Hồng cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Kẻ cắp gặp bà già, chuẩn bị lâm trận là Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng cho Hùng một đống bao cao su rồi. Mà không dùng bao cao su thì Hùng cứ hòng mong động vào người Hùng. Bực bội quá, hôm nọ Hùng mới gào lên:
- Thế tóm lại là cô có chịu đẻ không thì bảo?
- Tôi không đẻ. Anh thích thì anh đi mà đẻ?
- Tôi mà đẻ được thì tôi đã chẳng thèm nhờ cô? Cô đừng có làm cao, đừng để đến lúc tôi đi tìm người đẻ hộ cô thì cô ngồi đấy mà khóc.
- Anh hộ tôi với. Tôi mời anh đấy! Cùng lắm tôi chia tay để anh rảnh mà đi tìm người đẻ.
Đấy, thách qua thách lại, ai cũng có lòng tự trọng, tự ái cao, thế là ly hôn.
Mọi thủ tục xong xuôi hết cả rồi, ngày mai là ra tòa, lại cả tháng nay bận làm thủ tục ly hôn, chả ai thèm động đến ai, nên tự nhiên Hùng thấy nhớ Hồng ghê gớm. Và Hồng cũng vậy. Cùng mở cửa bước ra ngoài và cùng đưa ánh mắt ngại ngùng nhìn nhau, hỏi nhau câu khó ngủ à. Và nhanh chóng sau đó, từ hai phòng, họ chuyển về một phòng ngủ cũ. Hùng nhìn Hồng, thỏ thẻ:
- Mai ra tòa rồi, hay là đêm nay mình kỉ niệm lần cuối đi. Dù sao cũng yêu nhau đắm đuối một thời mà.
Video đang HOT
Hồng bẽn lẽn gật đầu. Nhưng sực nhớ ra điều quan trọng, Hồng lao đến ngăn tủ, tìm tìm một hồi rồi quay ra nhìn Hùng:
- Nhưng mà anh ơi, nhà mình hết bao cao su rồi!
- Thế hay để anh đi mua. Mà khuya quá rồi, chỉ sợ… – Hùng ngập ngừng
- Thôi chẳng cần đâu anh ạ! Đằng nào mai mình chẳng chia tay rồi. Kỉ niệm thì cứ thoải mái đi. – Hồng hào hứng
Xong xuôi đâu đó rồi, Hùng tự nhiên ôm chặt lấy Hồng:
- Tuyệt thế này mà ly hôn à. Tiếc nhỉ?
- Thế thì đừng ly hôn nữa anh ạ! – Hồng rúc đầu vào ngực Hùng, e thẹn
- Thống nhất không ly hôn nữa nhé! – Hùng phấn khởi
Thế là đêm hôm đó, từ kỉ niệm tý trước khi ly hôn, họ đã có với nhau một đêm lăn lóc chưa từng có. Và sáng hôm sau, thay vì đưa nhau ra tòa, họ lại nắm tay nhau, tung tăng đi rút đơn ly hôn làm ai cũng khó hiểu nhưng cũng thấy mừng cho họ. Còn Hồng và Hùng, chắc cả hai cũng hiểu, sau chuyện lần này, bản thân nên làm gì để giữ gìn và chăm sóc tốt cho hạnh phúc của mình.
Theo blogtamsu
Sau câu "Vợ ơi, "kỉ niệm" tý đi không mai ra tòa rồi hết cơ hội" là cái kết quá sức vi diệu của vợ chồng tôi
Vợ ơi! "Kỉ niệm" tý đi, không mai ra tòa rồi hết cơ hội. Hòa vừa nói vừa luồn tay vào áo Loan.
- Ly hôn đi, tôi chán sống cùng cô rồi? - Hòa gắt gỏng
- Ly thì ly, anh tưởng anh béo bở lắm đấy à. - Loan cũng nặng giọng
Thế là họ quyết định ly hôn sau hai năm chung sống. Cũng may, họ chưa có con nên mọi chuyện cũng giải quyết dễ dàng hơn. Họ nói họ đưa nhau ra tòa mà không ai tin, cứ nghĩ rằng đó chỉ là chuyện đùa của đôi vợ chồng trẻ. Họ hàng hai bên, bố mẹ, anh chị cũng hết lời khuyên can nhưng tất cả đều bó tay chịu trói với hai cái đầu cứng và tính khí ương ngạnh, không ai chịu ai của Hòa và Loan. Các đoàn hội cũng đã vào cuộc mà không ăn thua. Cuối cùng thì tất cả cũng đành phó mặc cho cuộc sống định đoạt.
Ly do Hòa và Loan ly hôn nghe cũng lạ. Hòa không lăng nhăng trai gái, không cờ bạc, rượu chè, Hoa cũng không ngoại tình , phản bội. Bạo lực gia đình cũng không giờ xảy ra. Thậm chí cả một cuộc cãi vã to tiếng hàng xóm cũng không nghe thấy. Vậy mà họ vẫn muốn ly hôn với nhau.
- Tại sao anh không quan tâm đến tôi?
- Vậy sao cô không nhìn lại mình đi. Cô có quan tâm đến tôi không? Cái gì cũng phải công bằng chứ?
Thế đấy! Họ ly hôn có lẽ là vì lý do ấy. Nghe qua thì mọi người sẽ thấy nó lãng xẹt, thậm chí là nhảm nhí. Nhưng chính lý do đó đã đẩy họ dần xa rời nhau. Cuộc sống hôn nhân của họ không có tiếng nói chung.
Loan cả ngày lừ lừ, chỉ biết đến công việc, học thêm và thái độ đó, Hòa gọi là tàu điện. Tàu điện thì không biết nói, nó chỉ biết hoạt động để duy trì sự tồn tại. Còn Hòa, tan làm, về nhà là lao ngay vào công việc. Bữa cơm cả hai gặp nhau nhưng cũng chẳng nói với nhau bất cứ câu nào. Sự im lặng thật đáng sợ. Nó biết thành sự nhàm chán, giết chết sự vui vẻ, sáng tạo trong cuộc hôn nhân của họ.
Cuối cùng thì cả hai cũng đã nhận được giấy gọi của tòa án:
- Mai tòa gọi! - Hoa lạnh lùng
- Biết chữ, đọc rồi! - Hòa cũng không kém phần long trọng
Sự im lặng thật đáng sợ. Nó biết thành sự nhàm chán, giết chết sự vui vẻ, sáng tạo trong cuộc hôn nhân của họ. (Ảnh minh họa)
Chợt Loan thấy có gì đó rất buồn thoáng qua trong lòng. Qua ngày mai, Loan sẽ không còn được nhìn thấy bộ mặt ủ rũ, đáng ghét của Hòa nữa. Loan không muốn làm thêm việc nữa, Loan đi vào bếp, mở tủ lạnh, tự nhiên Loan muốn nấu cho Hòa bữa cơm cuối cùng. Vì Loan nhớ, Hòa rất thích ăn đồ ăn Loan nấu. Hình như Hòa cũng giống Loan, ngày mai ra tòa rồi khiến Hòa chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa. Cũng qua ngày mai, Hòa sẽ không phải chịu đựng cái tàu điện là Loan nữa. Nhưng cũng như Loan, Hòa thấy lòng cứ tê tái, rất lạ. Hòa bước xuống nhà và sững sờ khi thấy Loan lạch cạch trong bếp.
- Ghê, nấu cơm cơ đấy! - Hòa cao giọng
- Nấu nốt, gọi là tiệc chia tay, đỡ mất tiền ra nhà hàng. - Loan sỗ sàng
- Kinh, cũng lịch sự như người Tây ấy nhở? - Hòa trêu trọc
- Người ta thì không biết lịch sự chắc? - Loan quắc mắt nhìn Hòa
Bữa cơm hôm đó rất lạ. Cả hai thay vì im lặng thì lại đấu đá nhanh, không khí nhộn lên hẳn:
- Chia tay rồi, nhớ tìm em nào tốt hơn tôi ấy nhé! - Loan mỉa mai
- Tốt hơn cô thì chắc khó. Nhưng xinh hơn cô thì đầy. - Hòa cười hỉ hả
- Cô cũng thế nhé, tìm anh nào hơn tôi trăm lần vào! - Hòa tiếp lời
- Hơn anh trăm lần, tôi có cả rổ nhá! - Loan cười đắc ý
Giúp Loan dọn dẹp với lý do người đàn ông cao thượng phải thế xong, Hòa lên phòng tắm rửa thay đồ. Xong xuôi, Hòa lăn ra, định đánh một giấc lấy sức mai ra tòa thì Loan bước vào. Loan tắm ở nhà tắm dưới, nên không mang đồ theo, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người. Thế quái nào mà hôm nay nhìn quyến rũ thế không biết - Hòa thầm nghĩ. Cũng đúng, giờ này ngày nào Hòa chẳng ngồi bên bàn làm việc, không thì chúi đầu vào mấy trận bóng đá, làm sao biết Loan làm gì, mà quyến rũ với không quyến rũ.
- Này, nhìn cũng mát con mắt phết nhở? - Hòa hỉ hả
- Không dám, quá khen. Anh vừa chê tôi xấu đấy thôi! - Loan được đà lấn tới
Thú thực với lòng mình, hôm nay nhìn Hòa tắm rửa chỉn chu, chải chuốt, Loan cũng thấy động lòng ghê gớm. Loan bước lên giường, quay lưng vào phía Hòa định nhắm mắt ngủ thì:
- Vợ ơi! "Kỉ niệm" tý đi, không mai ra tòa rồi hết cơ hội.
Hòa vừa nói vừa luồn tay vào áo Loan.
- Đồ của nợ!
"Vợ ơi! "Kỉ niệm" tý đi, không mai ra tòa rồi hết cơ hội". (Ảnh minh họa)
Câu nói đó của Loan bị chặn đứng lại bằng một nụ hôn ngọt ngào của Hòa. Và chuyện gì đến cũng đến... Lâu lắm rồi cả hai mới say mê, cuồng nhiệt như thế!
- Tuyệt vời thế này mà mai ly hôn rồi. Tiếc nhỉ? - Hòa ủ rũ
- Tiếc thì đừng ly nữa? - Loan thỏ thẻ
- Thật hả? Không ly nữa được không? - Hòa ngồi phắt dậy, nhìn Loan chằm chằm
Vậy là tối đó, cả hai thức gần như trắng đêm để tâm sự . Hóa ra Hòa cần Loan quan tâm mỗi khi đi là về mệt mỏi. Loan cũng vậy, cũng cần sự chia sẻ công việc gia đình của Hòa, cũng cần những câu nói dịu dàng của Hòa hỏi han. Chỉ có điều cả hai muốn nhưng lại không nói ra, lại cứ dùng thái độ lạnh lùng, gắt gỏng để nhìn nhau, chỉ trích nhau thì hỏi sao mà không cãi nhau, không chán nản, không muốn ly hôn cho được.
- Thế là thống nhất không ly hôn nhé! - Hòa hí hửng
Cả hai đều không ngờ, sau cái sự "kỉ niệm" kia lại là một cái kết quá sức vi diệu đến vậy. Tất nhiên, Hòa và Loan khiến ai cũng ngỡ ngàng nhưng cũng vô cùng vui mừng cho họ. Nhưng họ cũng phải trả giá cho hành động bồng bột của mình bằng số tiền tòa phạt do gọi mà không đi, báo mà không đến. Đúng là đồng tiền không thể làm ra hạnh phúc nhưng vẫn cần nó để duy trì hạnh phúc, chỉ cần biết cân bằng nó là mọi chuyện sẽ ổn. Vợ chồng Hòa và Loan đã tìm được tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân. Tất cả chỉ là do họ chưa thấu hiểu, chưa đồng cảm với nhau mà thôi. Sự thẳng thắn trong hôn nhân không quá quan trọng nhưng vẫn cần phải có, đừng vì sự ích kỉ, bắt người khác phải tự hiểu mình mà gây ra sai lầm đáng tiếc.
Theo Một Thế Giới
Xót lòng chuyện người vợ chết bên mâm cơm đợi chồng trong tối kỉ niệm 10 năm ngày cưới Thấy vợ nằm gục trên bàn, tay buông thõng xuống, cứ ngỡ vợ đang ngủ say anh lay lay vợ dậy nhưng vừa chạm mạnh vào người thì vợ anh đã ngã lăn xuống đất, người lạnh ngắt. Thấy vợ nằm gục trên bàn, tay buông thõng xuống, cứ ngỡ vợ đang ngủ say anh lay lay vợ dậy nhưng vừa chạm mạnh...