“Cô không đẻ được thì tránh sang một bên cho người khác đẻ hộ!”
Anh cũng gào lên: “Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!”. Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa…
Anh là một người chồng có thể nói là lý tưởng: không cờ bạc, rượu chè, không lăng nhăng bồ bịch và rất quan tâm, yêu thương vợ. Sáng ra anh có thể đưa vợ đi ăn sáng rồi đưa đến tận cơ quan, chiều về là xắn tay vào giúp vợ việc nhà. Chị cũng là người vợ chu toàn với gia đình nhỏ và cả gia đình lớn nhà chồng.
Mọi thứ có lẽ đã là viên mãn nếu như không có chuyện chị mãi chưa có con. Hai năm kết hôn, anh chị chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng có đứa con nào về với anh chị. Chị buồn phiền, lo lắng. Anh sốt ruột và cáu bẳn. Bố mẹ chồng giục giã và trách móc. Chị đi khám thì được biết mình khó có con. Để sinh con được thì là cả một quá trình chạy chữa tốn kém và mất thời gian. Chị buồn đến mất ăn mất ngủ.
Vừa biết cái tin ấy không bao lâu, chị lại đã nghe tin anh có bồ. Chị hỏi, anh chối đây đẩy. Anh bảo, anh chỉ yêu mình chị nên làm gì có chuyện tày trời như thế. Bố mẹ chồng cũng xúm vào biện minh hộ con trai. Chị cho qua, nhưng trong lòng luôn đề cao cảnh giác.
Ít thời gian sau đó, chị phát hiện anh nhắn tin qua lại với một em và nói rằng muốn em đó sinh cho một đứa con. Anh còn hứa hẹn với cô gái đó sẽ cưới cô ta làm vợ chính, rước mẹ con cô ta về và đá chị ra khỏi nhà. Chị điều tra ra, đó là một cô gái tỉnh lẻ, hoàn cảnh có lẽ cũng không được khá giả nên lời dụ hoặc của anh đối với cô ta chắc hẳn cũng đáng để suy ngẫm.
Video đang HOT
Chị đem hỏi anh thì anh tỉnh bơ: “ Sao em cứ đào bới lên thế để làm gì? Em cứ để yên thì có phải vợ chồng yên ấm mà anh vẫn có con không chứ!”. Đau và uất hận lắm chứ! Trong khi chị còn đang lo chạy chữa để sinh con thì anh nỡ lòng làm như thế đấy. Và giờ thì anh nói thẳng vào mặt chị những câu tỉnh bơ và phũ phàng như vậy. Lần này chị thực sự không kiềm chế nổi nữa. Chị trách móc, lên án anh về sự vô tâm, vô trách nhiệm và bạc tình của anh với chị.
Anh cũng gào lên: “Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!”. Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa.
Mấy hôm sau chị đã vô tình gặp được cô ta ở quán café cạnh công ty anh. Chị có việc đợi một đồng nghiệp và cô ta cũng đang chờ anh ở đó. Lại đúng lúc chồng chị sang, anh ta tưởng chị đang làm gì cô bé kia, nên anh xông đến chắn trước mặt cô ta như kiểu bảo vệ che chở, nói cô bé kia ra ngoài trước đi. Nhưng cô ta cố giằng tay chồng chị ra và nói: “Anh đi ra trước đi, hôm nay gặp chị ấy ở đây để em nói chuyện với chị ấy cho ra nhẽ”. Lúc đó chị cảm thấy căm chồng và cô ta vô cùng, tiện tay chị hất cả cốc cà phê nóng vừa gọi lên mặt cả 2 con người ấy.
Về nhà, bố mẹ chồng khuyên chị nên về nhà ngoại ở vài hôm cho tình hình dịu đi đã. Lúc ấy vừa chán nản và không muốn nhìn mặt anh thêm một giây phút nào nữa, chị liền xách vali về nhà ngoại. Nhưng ai ngờ được, ngay đêm hôm ấy anh dẫn em kia về và ngủ lại ngay tại phòng của vợ chồng anh chị. Còn bố chồng chị thì lập tức ra phường báo cáo rằng con dâu bỏ nhà đi.
Chị biết chuyện, hỏi bố chồng tại sao lại làm như vậy, vì trước nay thực sự chị vẫn kính trọng ông. Nhưng ông tỉnh bơ bảo: “Bạn bè anh ấy, anh ấy có quyền đưa về nhà, làm sao bố mẹ có thể cấm. Còn con chuyển đi thì đương nhiên bố phải ra phường khai báo hộ khẩu…”. Sau khi nghe bố chồng giải thích như vậy, cộng thêm thái độ của anh, chị quyết định buông tay…
“Mình mong con thì người ta cũng mong con không kém. Là con người, ai cũng mong muốn có con để được yêu thương, ẵm bồng. Mình không thể có con với chồng thì tại sao không tạo điều kiện cho anh ta có con ở bên ngoài?” – chị đã nghĩ như thế và chị ra đi nhẹ tênh.
Từ đó đến nay đã tròn 3 năm. Chị không biết chồng cũ của mình sống như nào, có lấy cô gái đó không, 2 người họ có con với nhau chưa. Còn chị, sau hơn một năm li dị chị đã tìm được một người đàn ông thương yêu chị thật lòng. Anh là người Canada sang Việt Nam công cán, đã hơi lớn tuổi, đã từng lập gia đình trước đây và hiện tại anh đang nuôi con gái 12 tuổi.
Với sự phóng khoáng trong lối suy nghĩ của người phương Tây, anh chẳng mảy may để tâm đến chuyện “một lần đò” của chị và chị khi đến với anh cũng chẳng gặp những rắc rối của việc “mẹ ghẻ con chồng” gì hết. Khi kết thúc chuyến công cán, anh đưa chị về nước chữa bệnh và định cư luôn bên đó. Bây giờ, chị và anh đã có một thiên thần chung xinh xắn vô cùng. Chị thực sự hạnh phúc với cuộc sống hiện tại và cũng mong cho người chồng cũ của mình cũng được hạnh phúc.
Theo VNE
Trắng tay vì dính bùa yêu của người tình
Lúc này đây tôi nhớ các con, nhớ người vợ tảo tần mình từng phản bội, từng chán ghét. Những thứ tôi đã khinh thường vợ giờ mới thấy quý báu.
Giờ đây tôi dám tự nhận mình là người đàn ông đểu giả, tôi đểu với người vợ, để đến bây giờ hối hận. Tôi ngoại tình, không nhận ra vì sao mình lại có thể làm được điều đó. Tôi ngoại tình với đồng nghiệp, người phụ nữ đã có gia đình, yêu si mê cô ta, hết hoàn toàn tình cảm với vợ, ruồng rẫy người vợ đảm đang, một lòng một dạ với chồng. Đôi khi tôi đặt dấu hỏi vì sao lại như vậy, tôi tâm sự với người tình tất cả những gì đang nghĩ, kể cả những gì với vợ con. Thật lạ, sau mỗi lần gặp người tình để được tâm sự, được bên cô ta tôi quên mất vợ và con, trở thành kẻ đê tiện.
Tôi đã phản bội vợ, cũng chẳng run sợ khi vợ phát hiện, mỗi lần gặp người tình tôi thấy yêu cô ta hơn, căm ghét vợ vô cùng, bất cứ điều gì được làm từ vợ tôi đều thấy khó chịu. Tôi mau chóng ly hôn, từ bỏ con vì vợ muốn nuôi cả hai đứa. Tôi bất chấp những phân tích về sự bất hạnh của các con nếu bố mẹ chia tay, với tôi giờ đây người tình là số một.
Tôi không muốn cố cho cuộc hôn nhân với vợ, muốn được làm việc mình ao ước là ly hôn và sống cùng người tình. Người tình tôi cũng vội vã ly hôn chồng và bỏ lại hai đứa con. Chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân, quên hết mọi sự đời. Công việc của tôi trở lên tồi tệ, cuối cùng phá sản.
Vợ hai của tôi trước đây là người phụ nữ bên tôi, chia sẻ tất cả, bên cô ta tôi như hạnh phúc trên thiên đàng thì giờ đây cô ta cạnh khóe, chửi tôi là đồ vô dụng. Tất cả những gì tôi thấy tốt đẹp ở cô ấy trước đây đều là giả dối, cô ta đã cố tình phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi một cách nhẹ nhàng mà tôi không nhận ra được điều đó, luôn trân trọng cô ta.
Tôi từng thấy những điểm mạnh của cô ta về việc biết ăn chơi và biết làm đẹp để chê bai so sánh với vợ cũ. Giờ đây những thứ này tôi mới thấy phù phiếm và vô lối. Tôi đã sáng mắt nhưng quá muộn, mất đi gia đình thân yêu của mình chỉ vì dính bùa yêu của người tình mà không thể nào thoát ra được, khi thoát rồi cũng là lúc trắng tay.
Tôi nhớ các con, nhớ người vợ tảo tần mình từng phản bội, từng chán ghét những gì vợ làm, những thứ tôi khinh thường vợ giờ đây mới thấy quý báu. Vợ vẫn vậy, sống một mình, hết lòng vì các con, đôn hậu và nhẫn nhịn. Vợ vẫn mở lòng cho tôi, có lẽ vì các con, vì yêu tôi hết lòng, nhưng tôi không thể. Tôi sợ đối mặt với em. Tôi thèm được sống với gia đình, nơi có vợ và các con nhưng không dũng cảm để vượt qua sự ân hận và mặc cảm đã gây ra quá nhiều tội lỗi cho vợ. Tôi sống dày vò, cô đơn và hối hận.
Tôi phải làm sao để thoát khỏi suy nghĩ này, xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên chân tình. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Chồng ly dị tôi vì một cô gái xấu xí, có phải do "chuyện ấy"? Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, không tin nổi mình mất chồng vì người phụ nữ tầm thường, xấu xí này. Cô ta ngồi trước tôi, mặt mộc không son phấn, tóc túm gọn bằng chiếc cặp tóc nhựa rẻ tiền, áo sơ mi, quần tây; thậm chí trên người chẳng có món trang sức nào ngoài chiếc đồng hồ da cũ...