Có không anh? Hạnh phúc ?
” Một ngày em mơ, bao giấc mơ tươi đẹp, nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ. Và đời cho em những nỗi đau vô bờ, chờ anh đến xoá hết những đau thương….” Cứ mỗi lần em nghe câu hát này là nước mắt em lại rơi. Cứ như là bài hát này viết ra để giành cho riêng em vậy.
Một buổi chiều buồn cô đơn với em
Em đã từng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình anh là người mà em có thể tin tưởng nhất, anh là người yêu thương em nhiều nhất. Và rằng, trên cõi đời này em sẽ chỉ có mình anh để nương tựa. Cuộc đời của em đã trải qua biết bao nhiêu là sóng gió. Số phận của em không được may mắn như bao người khác. Nhìn về quá khứ, về những chuổi ngày đầy đau thương và nước mắt, khi đó cũng chỉ có mình anh là người yêu thương em và giúp em gượng dậy. Nhiều lúc em thầm cảm ơn ông trời đã ban anh cho em, để nhờ anh mà em còn tồn tại.
So với những bạn bè cùng trang lứa thì anh là 1 người tương đối giỏi giang và thành công hơn họ. Em cũng đã từng rất tự hào và hãnh diện với mọi người về anh. Thế nhưng: “Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ”. Có lẻ chính vì quá tự tin vào mình, quá kiêu hãnh hay vì quá hiểu em, quá biết rõ về hoàn cảnh của em mà anh lại xem thường em như thế chăng? Em nào có quyền được lựa chọn cho mình 1 gia đình, 1 hoàn cảnh sống đâu anh.
Video đang HOT
Ngày đó, cái ngày mà em bước chân lên xe hoa về nhà anh, em đã tự hỏi mình rằng quyết định về làm vợ anh là đúng hay sai, liệu rồi em sẽ có được hạnh phúc không? Nhưng em đã không được phép lựa chọn. Mà nghĩ ra cũng lạ, em yêu anh và anh cũng yêu em kia mà, chúng mình cũng đã yêu nhau 7 năm rồi, có sóng gió nào mà mình chưa cùng nhau vượt qua đâu anh, tại sao trong em lại không có được cái cảm giác vui mừng và hạnh phúc khi được làm vợ người mà mình yêu thương hết lòng, tại sao trong em lại luôn có cái cảm giác là hạnh phúc này sẽ sớm tan vỡ thôi. Tại sao vậy a? Hay đó chính là cảm giác!
Em đã từng tự hỏi mình rằng : ” Hạnh phúc có bao giờ đến với em không? “. Và quả thật, hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến với em. Hơn 1 năm về làm vợ anh, anh cũng đã yêu thương em, chăm sóc, lo lắng cho em, nhưng không hiểu sao khoảng trống trong em lại ngày 1 lớn dần lên. Em luôn cảm thấy mình là 1 người thừa thải, 1 người đơn độc, lạc lõng ngay bên cạnh anh và gia đình anh. Dường như em không hề tồn tại trong ngôi nhà anh vậy. Tại sao vậy anh? Có bao giờ anh hỏi em rằng ” Em muốn gì? Em thích gì? ” không anh? Hình như là không. Em chỉ được quyền muốn những gì anh muốn, thích những gì mà anh và gia đình anh thích thôi. Anh có biết rằng em đau lòng lắm không? Em muốn có 1 đứa con, 1 đứa con với anh để nó có thể an ủi em những lúc em buồn và cô đơn, những lúc em chỉ có 1 mình. Thế mà cũng không được nữa. Ngay cả việc sanh con em cũng phải nghe theo lời anh và mẹ anh. Tại sao vậy anh?
Dù vậy, em cũng đã cố gắng chịu đựng để vượt qua tất cả vì em luôn tin tưởng rằng: ” Ừm! Dù sao chăng nữa thì anh cũng rất yêu em mà, anh cũng chỉ nghĩ đến 1 mình em, anh chỉ yêu thương em nhất mà thôi! Nhưng rồi đến 1 ngày em tình cờ phát hiện ra rằng trong lòng anh em không phải là người duy nhất. Mọi thứ xung quanh em dường như sụp đỗ tan tành, cả lòng tin và niềm kiêu hãnh bấy lâu của em chợt vụt mất chỉ trong giây phút ấy, cái giây phút mà em phát hiện ra những dòng tin nhắn mà anh nhắn cho cô gái ấy. Trái tim em như ngừng đập, nước mắt em tuôn trào không kiểm soát được. Em đã khóc, khóc suốt 1 đêm đến nỗi mắt em sưng húp không thể đi làm được vào sáng hôm sau. Ừ thì anh cũng xin lỗi em, cũng giải thích rằng đó chỉ là những lời an ủi xả giao, chỉ là những lời trêu đùa bình thường trong lúc say thôi, rằng anh chỉ xem cô ấy như em gái, như bạn, như đồng nghiệp thôi. Và em cũng đã tin anh, tin vào lời giải thích phiến diện đó của anh. Em tin để em đỡ phải đau khổ, để em còn thấy mình còn lý do để tồn tại. Nhưng mà anh biết không, kể từ ngày ấy niềm tin của em giành cho anh đã không còn nữa. Nó đã làm trái tim em bị tổn thương. Em dường như không còn tin tưởng vào ai nữa, ngay cả bản thân mình, anh ah!
Em không biết rồi những chuỗi ngày tiếp theo em sẽ phải sống như thế nào nữa. Quên đi tất cả và suy nghĩ thoáng hơn về mọi việc để sống hay là cứ đắm chìm trong sự tuyệt vọng tâm hồn đây anh. Những dòng tâm sự này em chỉ muốn giành riêng cho anh, nhưng em biết anh sẽ không bao giờ đọc được vì anh không thích đọc, không thích nghe những gì em nói nhất là anh rất ghét mỗi khi nhìn thấy em khóc đúng không anh?
Có lần em nói nữa đùa nữa thật với anh rằng: ” Em không hạnh phúc đâu anh “. Và anh đã nói lại với em là: ” Sao lại không chứ? Trước kia thì không chứ từ khi làm vợ anh rồi thì sao lại không hạnh phúc chứ? Anh thương em thế kia mà”. Ah, thì ra anh nghĩ rằng tình yêu anh giành cho em như vậy là quá đủ rồi, phải không anh? Nhưng anh biết không, em còn cần hơn nữa ở anh, không chỉ là tình yêu mà còn là sự cảm thông. Và đó mới chính là hạnh phúc thật sự anh à!
( tôi đang rất buồn và cô đơn, hy vọng sau khi gửi bài viết này đi sẽ bớt cô đơn vì tìm được sự chia sẻ )
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...