“Có khi nào, ta đã lấy nhầm một nửa của người khác…
Ai đó từng nói: Hôn nhân không phải là nơi thuyền tình yêu cập bến. Hôn nhân là nơi hai người yêu nhau quyết định cùng giăng buồm ra khơi vượt sóng gió. Và có lẽ giữa những con sóng đời chao đảo, tình yêu mình không còn đủ lớn để nắm tay nhau nữa rồi.
Anh hỏi em: “ Có khi nào chúng ta đã lấy nhầm nửa của một người khác không?”. Biết trả lời anh sao đây để câu trả lời thật đúng mà trái tim em không đớn đau thổn thức. Chúng ta đã từng yêu nhau nhiều như thế. Đã hạnh phúc biết bao khi được lồng vào tay nhau cặp nhẫn cưới. Đã hẹn thề bao lời yêu thương. Em không quên, và em biết có lẽ anh còn nhớ. Chỉ là em vẫn hoang mang không hiểu, hoặc là em không muốn tin, tại sao mình lại đến nông nỗi này.
Người ta nói, hôn nhân hoàn toàn khác với tình yêu. Bởi khi đã về chung một nhà, cũng có nghĩa là lột trần tính cách nhau ra để sống. Có nhiều người rất khó để thích nghi nhau, và hoảng hốt nhận ra người ta đang gọi là vợ là chồng không giống người ta đã từng yêu trước khi cưới. Chỉ có thể là chấp nhận và tập quen dần với cách sống của nhau, nếu vượt qua được 5 năm đầu tiên, thì quãng thời gian tiếp theo sẽ rất dễ dàng.
Nhưng với em, em không nhận ra anh khác biệt gì nhiều so với trước đó. Em cũng vẫn là em của ngày anh yêu thôi. Vậy chúng ta vì sao đang xa dần nhau. Vì sao đã không còn có thể cùng nhau tỉ tê những dự định, những băn khoăn về tương lai. Hay chỉ đơn giản là cùng nhau hẹn hò để kể về những điều đã cũ.
Có thể là chúng ta đã chưa thực sự tìm hiểu kĩ. Cũng có thể tình yêu đã nhạt dần theo tháng năm. Chẳng có xung đột gì lớn lao, cũng chẳng hề cãi cọ. Chỉ là càng ngày càng ít đi những cử chỉ yêu thương, những nhẹ nhàng trìu mến. Chúng ta càng ngày càng cảm thấy không hiểu nhau, càng ngày càng ngại chia sẻ những nỗi niềm, lo lắng. Anh tự đẩy em xa những lo lắng của chính mình. Em không để anh đến gần những điều em đang suy nghĩ. Em thực sự đã cố gắng tìm hiểu nguyên nhân.
Video đang HOT
Cho đến ngày mới đây nhất em nghe tiếng anh cười thoải mái bên cô gái ấy. Tiếng cười rộn vang cho thấy anh đang vui nhiều lắm đấy. Tiếng cười ấy đã lâu rồi em không được nghe. Có lẽ vì giữa chúng ta đã chẳng còn điều gì vui để cười được nữa. Anh phản bội em ư? Không phải, bởi vì chính em cũng nhận ra rằng mình cũng không còn yêu anh nhiều như trước. Thật sự có thứ hôn nhân nhạt nhẽo như vậy, hay do chúng mình đã không biết cách nêm gia vị cho tình yêu?
Anh ngồi trước mặt em, trịnh trọng như ngày anh nói với em lời tỏ tình, nhưng nội dung đã hoàn toàn khác: “Có khi nào chúng ta đã lấy nhầm nửa của người khác không em?” Nếu nhầm thì sao? có nghĩa là chúng ta phải trả nhau về cho người khác? Nửa của anh, có lẽ anh đã tìm thấy rồi. Còn nửa của em, biết khi nào mới gặp? Hai đứa ngồi đối diện nhau chỉ cách một cái bàn, khoảng cách của chúng ta không xa nhưng chẳng bao giờ có thể gần được nữa.
Chị gái em hỏi: Rốt cuộc là do ai, là vì sao mà không thể cứu vãn? Do ai thì cuối cùng cũng vẫn là chia ly. Cần gì phải ồn ào, cần gì phải ầm ĩ. Trách móc dằn vặt nhau để được gì và làm gì nữa. Đã qua rồi cái thời nông nổi, mỗi khi giận hờn là gào khóc, mỗi khi đau khổ là đổ lỗi cho nhau, rồi đòi giải thích, rồi trách móc mai mỉa. Và cũng yêu nhiều đủ để hiểu: Một khi tình yêu đã không còn thì níu kéo cách gì cũng vô nghĩa mà thôi.
Em sẽ ra đi khỏi trái tim anh, bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể, để nhường chỗ cho người con gái ấy. Khoảng trống trong tim em do anh để lại, chắc chắn sẽ có một hình bóng khác lấp đầy. Thời gian sẽ giúp chúng ta bôi xóa những yêu thương từng có, và cả những nỗi đớn đau đang hiện hữu lúc này.
Chúng ta đã quyết định cùng nhau giăng buồm ra khơi, với một niềm tin không bão giông nào có thể làm con thuyền tình yêu chao đảo. Nhưng cuối cùng lại tự nguyện buông tay nhau ra để tuột mất nhau giữa biển đời rộng lớn. Người ta vẫn nói “yêu là ích kỷ”, nhưng em vẫn nghĩ “yêu là bao dung”, là mong cho người đó hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải do mình mang đến. Ai làm cho ai hạnh phúc có quan trọng gì đâu, phải không anh? Quan trọng là mình không bao giờ có thể làm cho nhau buồn đau được nữa.
Theo Dân trí
Rước nợ vào thân vì lấy nhầm... vợ lười
Đi làm về, bước chân vào cửa, hôm nào tôi cũng bị vướng phải một món đồ gì đó của vợ. Không chiếc quần, váy, thì cũng chiếc "áo nhỏ" khiến cánh đàn ông phải đỏ mặt.
Hồi mới quen, vợ tôi là một cô gái có nhiều vệ tinh theo đuổi. Không lộng lẫy sắc sảo, cô ấy dịu dàng và có nét duyên ngầm với đôi má lúm đồng tiền, cái nheo mắt khiến tim tôi thảng thốt liên hồi. Tôi vô cùng sung sướng khi nghĩ mình là chàng trai may mắn được chọn lựa.
Lúc ấy, trong mắt tôi, người yêu đẹp hoàn hảo không chê được điểm gì. Lần nào đến phòng trọ cô ấy chơi, tôi cũng thấy một bình hoa ly cắm tỏa hương phảng phất, duyên dáng như chính chủ nhân. Nhà cửa được thu vén cẩn thận, sạch sẽ. Đặc biệt, mỗi khi ở lại ăn cơm cùng, tôi không phải làm gì cả, chỉ đợi để được thưởng thức những món ăn ngon tuyệt do người yêu tự nấu.
Nhưng hóa ra, sự thật lại phũ phàng hơn thế, mà phải đến khi kết hôn tôi mới phát hiện ra. Vợ tôi không hề được như "cô gái trong mộng" mà tôi tưởng tượng. Cô ấy lười biếng, bẩn thỉu và bừa bộn một cách khó chấp nhận. Vì hai đứa không sống chung cùng bố mẹ chồng nên thói quen xấu đó càng được "phát huy" triệt để.
Đi làm về, bước chân vào cửa, hôm nào tôi cũng bị vướng phải một món đồ gì đó của vợ. Không chiếc quần, váy, thì cũng chiếc "áo nhỏ" khiến cánh đàn ông phải đỏ mặt. Lúc đầu tôi tưởng vợ vội vàng chuyện gì đó, nên không để ý, chỉ nhắc nhở qua loa. Không ngờ, đó lại là thói quen như cơm bữa của cô ấy.
Hằng ngày, quần áo thay ra, tôi cứ vứt vào máy giặt, nghĩ rằng cuối ngày vợ sẽ giặt giúp, bởi công việc tôi bận bịu, yêu cầu làm cả buổi tối, nên không để ý hết được. Cho đến cuối tuần, không tìm thấy chiếc sơ mi nào tử tế, tôi mới phát hiện ra đống đồ bẩn vẫn đang yên vị trong máy, bốc mùi khó chịu. Vậy mà tối nào vợ cũng ôm ti vi xem phim Hàn Quốc đến gần nửa đêm.
Vợ tôi vừa lôi thôi bừa bãi, lại không biết thu vén (Ảnh minh họa)
Tôi phát cáu thì cô ấy cười hì hì, trả lời lấp liếm, vội vàng đi thu dọn, nhưng việc vẫn đâu hoàn đấy trong những tuần tiếp đó, đến mức việc tôi chấp nhận nó cũng thành thói quen. Tôi chẳng trông chờ gì ở vợ mà tự tay làm cho yên tâm.
Chưa kể, dù nấu ăn ngon thật, nhưng mỗi khi nấu xong, cô ấy cũng để bát đũa đó, cho đến tận bữa ăn tiếp theo mới chịu rửa. Nếu dịp nào hai vợ chồng đi xa một tuần thì bát đũa cũng chịu cảnh "ở bẩn" trong suốt tuần đó.
Cũng bởi như vậy, tôi cảm thấy tò mò về căn phòng sạch thơm như hoa trước kia của vợ. Dò hỏi, tôi mới biết bí mật thật sự. Trước đây, mỗi khi tôi đến chơi, vợ tôi thường thuê người đến dọn phòng giúp. Thậm chí, bạn bè chuyển đến ở cùng cũng sớm rời đi vì không chịu nổi thói quen sinh hoạt bừa bãi của cô ấy. Biết được điều đó, tôi càng thêm chán nản.
Mới cưới được nửa năm nhưng tôi vừa mệt mỏi, vừa bực mình với vợ quá. Tôi vẫn yêu vợ nhưng cảm thấy sắp không thể chịu đựng nổi. Hằng ngày, đón tôi đi làm về là căn nhà hôi hám, bẩn thỉu khiến stress công việc càng thêm trầm trọng. Là đàn ông, tôi không thể lúc nào cũng chăm chăm theo sau vợ nhắc nhở, hoặc dọn dẹp giúp. Công việc bận rộn, tôi không thể vừa lo kiếm tiền, vừa lo dọn cả việc nhà. Đôi lúc, tôi chớm nghĩ, không biết quyết định cưới cô ấy làm vợ có phải đã sai lầm?
Theo Vietnamnet
Trả lời được 7 câu hỏi này, bạn mới nên kết hôn Hôn nhân là chuyện hệ trọng của cả một đời người. Chính vì thế, bạn cần trả lời được 7 câu hỏi dưới đây trước khi kết hôn. Hôn nhân là cuộc phiêu lưu của cả một đời người. Nó có thể là trải nghiệm đáng sợ đến tột cùng hoặc cũng có thể là hạnh phúc vô bờ bến. Để tìm được...