Cơ hội nào cho cuộc hôn nhân không có 1 ngày vui này…
Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường. Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: “Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà”. Minh bắt đầu gọi tôi là “cô” kể từ khi nào tôi cũng không biết.
Ảnh minh họa
Bé Thùy Chi 4 tuổi, tôi có bầu cháu thứ hai. Tôi đang nghĩ đến lúc sinh nở mà không thể không buồn. Hôm qua ba tôi lên thăm có bảo để ba đón về, dù sao thì cũng có mấy đứa em chăm sóc. Tôi cũng muốn như vậy nhưng còn cháu lớn phải đi mẫu giáo, về dưới rồi biết làm thế nào? Không lẽ bắt cháu nghỉ học cả tháng trời theo mẹ? Ở đây dù gì thì cũng còn có mấy chú xe ôm, tôi có thể nhờ đưa đón. Cả ngày cháu ở trường, tôi không phải bận rộn chăm lo…
Tháng trước, mẹ chồng tôi có ghé. Bà mang cho tôi mấy lít rượu nếp than và căn dặn chừng nào sanh xong nhớ uống để “mau mạnh tay, mạnh chân”. Tôi không chịu nổi mùi rượu nhưng cũng nhận để mẹ vui. Trong suy nghĩ của tôi, lúc nào mẹ chồng cũng muốn con dâu “mạnh tay, mạnh chân” để làm hết mọi việc trong ngoài cho con trai bà được rảnh rang thể hiện vai trò ông chủ trong gia đình. Nói không quá, tình trạng của vợ chồng tôi bây giờ là do chính mẹ chồng tôi gây ra…
Tôi có chồng muộn. Năm 32 tuổi mới gặp Minh. Anh nhỏ hơn tôi 6 tuổi nên cuộc hôn nhân cũng không suôn sẻ. May mà tôi có công việc ổn định, có một căn nhà nho nhỏ mua được từ tiền bán phần đất ba tôi chia cho ở quê. Vậy là vượt qua sự ngăn cản của gia đình Minh, chúng tôi cưới.
Vừa đám cưới được một tháng thì tôi mang thai. Thể trạng vốn ốm yếu, lại thêm bị thai hành nên tôi càng gầy gò, èo uột. Mẹ chồng tôi lên thăm, thấy tôi nằm một chỗ thì dựng dậy bắt làm hết mọi chuyện trong nhà: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. Bà nói, có bầu phải vận động, làm lụng, đi tới đi lui; nếu không mai mốt không đẻ được.
Tôi nhìn đàn con 10 đứa của bà mà tin vào những lời nói đó. Hơn nữa, mẹ tôi mất sớm nên không ai chỉ dạy. Khi yêu Minh, tôi tâm niệm xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Vì vậy, những lời chỉ dạy của bà, tôi răm rắp làm theo.
Khổ nỗi, tôi còn phải đi làm. Công việc ở công ty cũng không hề nhẹ nhàng, lại phải đi xa cả chục cây số. Những khi có việc gấp, tôi còn phải tranh thủ ở lại làm cho xong dù mọi người thấy tôi bầu bì, chẳng ai nỡ ép làm nhiều. Tất cả những thứ đó khiến tôi thấy đuối. Thế nhưng, anh lại tuân thủ triệt để lời mẹ dạy: “Cứ để con vợ mày làm, đàn ông ra ngoài làm chuyện khác chớ không phải làm mấy thứ lặt vặt trong nhà”.
Video đang HOT
“Chuyện khác” của chồng tôi là nhân viên kế toán ở một trường học. Thu nhập mỗi tháng được 5 triệu đồng, anh đưa cho tôi ba triệu để lo chi tiêu trong nhà và để dành sinh nở. Tiền lương quản đốc phân xưởng của tôi được gấp đôi lương anh nên việc chi tiêu trong nhà anh chẳng phải bận tâm. Tuy vậy, là phụ nữ, tôi vẫn phải loay hoay tính toán xem phải chi tiêu thế nào để có thể dành dụm, lúc hữu sự không phải vay mượn hay xin xỏ thêm của ba tôi và mấy đứa em.
Thú thật, tôi tằn tiện đến nỗi nhiều khi thèm thứ này, thứ kia cũng ráng nhịn vì sợ “ăn quen, nhịn không quen”. Thêm vào đó, chồng tôi cũng không phải là người rộng rãi. Hôm nào nhà có thêm miếng thịt, miếng cá ngon hơn mọi ngày là anh đã càm ràm bảo tôi phung phí… Nhiều khi tôi ước ao được anh quan tâm, hỏi han xem có thèm thứ gì không để anh mua cho tôi ăn như những người chồng yêu vợ khác. Thế nhưng tuyệt nhiên anh không bao giờ để ý. Cứ y như rằng cái thai trong bụng tôi là vô hình.
Tôi có bầu gần ngày sinh vẫn phải lau nhà, xách nước, giặt đồ… Có lần xách nước nóng vô nhà tắm để pha cho anh tắm tôi trượt chân té, bị phỏng lột da nguyên một vùng bụng, đến ngày sinh, chỗ phỏng vẫn chưa lành…
Có lẽ do bầu bì, phải làm việc nặng nhọc một mình, lại hay suy nghĩ lo buồn nên tôi gần như không còn ham muốn chuyện vợ chồng. Sinh con xong, tôi lại càng sợ mỗi khi Minh tỏ vẻ muốn gần gũi. Để anh vui, tôi ráng chiều nhưng có khi lực bất tòng tâm. Không giải quyết được nhu cầu của anh một cách bình thường, tôi phải làm cái việc mà mọi người gọi là “may tay”, thế nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự thiếu hụt nhu cầu của một người đàn ông chưa đến tuổi ba mươi. Vậy là Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường.
Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: “Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà”. Minh bắt đầu gọi tôi là “cô” kể từ khi nào tôi cũng không biết. Nhiều khi tôi thèm một tiếng gọi “em” ngọt ngào như cách những người chồng khác gọi vợ mà không có được…
Khi tôi méc mẹ chồng về chuyện Minh ngoại tình thì bà trả lời tỉnh rụi: “Đàn ông nào mà không như vậy? Con ráng lo tròn phận sự của mình, rồi nó cũng về mà”. Tôi biết mình không làm tròn bổn phận của một người vợ nhưng giá như tôi được chia sẻ, được yêu thương thì ở ngoài tuổi ba mươi, tôi đâu đã trở nên khô cằn như vậy?
Bạn bè khuyên tôi phải biết chăm sóc bản thân, tôi nghe lời nên thuê người giúp việc làm theo giờ để giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… Nhờ vậy, tôi thấy mình vui vẻ, thoải mái hơn. Thế nhưng trong chuyện vợ chồng, giữa chúng tôi vẫn không xóa được khoảng cách bởi mỗi khi gần Minh, tôi lại nghĩ đến chuyện anh vẫn ăn nằm với người phụ nữ khác…
Không biết hạnh phúc hay bất hạnh khi tôi lại mang thai lần nữa. Khi biết mình dính bầu, tôi đã muốn bỏ nhưng sau đó lại nghĩ, con cái là phúc phận trời cho, nếu làm trái lẽ tự nhiên thì sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Nghĩ vậy mà tôi vẫn để cái thai. Và bây giờ nó đã được hơn 7 tháng.
Điều đáng buồn là trong 7 tháng ấy, tôi như một người phụ nữ chửa hoang bởi chồng tôi không hề ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Anh lại tung tăng cặp kè với một người phụ nữ khác. “Chị đúng là bị tâm thần. Không có ai lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy”- cô em kế tôi nói. “Để em đập cho thằng chả một trận”- thằng út hậm hực. Riêng cha tôi thì trầm ngâm: “Cái số con phải chịu khổ rồi, phải ráng thôi con à”.
Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Không hiểu sao, một buổi sáng chủ nhật thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông phởn phơ, béo tốt đang nằm cạnh mình, bất giác tôi thấy buồn nôn. Tôi nôn thốc, nôn tháo dù thời điểm bị thai hành đã qua từ lâu.
Tôi quyết định chấm dứt chuyện này. Cả buổi sáng hôm đó, tôi suy nghĩ để viết một lá đơn ly hôn. Tối đó tôi đưa cho Minh xem. Anh ta cười khẩy, bảo tôi điên rồi xé bỏ. Tôi lại viết và hôm sau mang lên tòa án dù không có chữ ký của chồng.
Cô thư ký tiếp nhận đơn nhìn tôi trân trân: “Chị đang có bầu mà?”. “Có bầu thì sao?”- tôi hỏi lại. “Luật pháp luôn bảo vệ phụ nữ. Trong thời gian chị có thai, tòa sẽ không cho người chồng ly dị”. “Nhưng đây là ý muốn của tôi mà?’. “Chị suy nghĩ cho kỹ đi, một mình nuôi hai đứa con không dễ đâu chị à”. Tôi cám ơn lời khuyên của người cán bộ tòa án nhưng vẫn nhất quyết gởi đơn.
Tòa đã thông báo cho Minh biết về việc tôi gởi đơn. Mới đầu anh sừng sộ làm dữ. Nhưng sau đó thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu xuống nước. Hết anh, đến mẹ anh, anh em của anh và cả chủ tịch Công đoàn của trường cũng đến gặp để năn nỉ tôi “hồi tâm chuyển ý”.
Ai cũng bảo tôi cho Minh cơ hội nhưng không ai chỉ ra cho tôi cơ hội nào trong cuộc hôn nhân không có lấy một ngày vui này…
Theo VNE
Chồng yếu sinh lý còn đi ngoại tình
Nếu như người đàn bà ấy không gọi đến nhà, không hỏi tôi có phải vợ của anh không, đến đón anh về thì có lẽ, tôi không thể biết anh đi ngoại tình.
Lấy chồng được 2 năm, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi hành động của anh. Thứ nhất, vì anh hay ra ngoài muộn, ít khi về nhà ăn cơm với vợ, làm tôi lo lắng vô cùng. Thứ hai, anh hay ấp úng khi trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi chẳng hiểu sao anh lại thay đổi nhiều như thế, trong khi tôi đã cố gắng mọi thứ để vun vén cho anh và gia đình này.
Tôi có thể tự hào vì mình đã làm một người vợ tốt, một người con dâu ngoan, không có gì phải suy nghĩ cả. Tôi chưa làm gì khiến bố mẹ chồng phật ý, cũng không bao giờ đòi hỏi ở anh quá đáng. Ngay cả chuyện anh bị yếu sinh lý, chẳng thể chiều tôi ở trên giường theo yêu cầu, cũng không thể làm tôi thỏa mãn chuyện gối chăn, nhưng tôi vẫn cứ không bận tâm, chỉ vì tôi rất yêu anh và quan tâm tới anh.
Khi lấy anh, tôi biết chồng mình đã bị yếu sinh lý, nhưng vì anh nói tôi hãy giấu chuyện này nên tôi cũng đồng ý. Với lại, chuyện có hay ho gì mà nói ra, chỉ tổ người khác cười cho mà thôi. Tôi đã chịu đựng, không được hưởng sự hạnh phúc của người vợ. Lúc nào yêu anh cũng nhanh nhanh vội vội, hoặc là một tí đã xong, hoặc là anh sợ không dám làm gì.
Khi lấy anh, tôi biết chồng mình đã bị yếu sinh lý, nhưng vì anh nói tôi hãy giấu chuyện này nên tôi cũng đồng ý. (ảnh minh họa)
Vì yêu và thương anh nên tôi đã ra sức tìm thuốc chữa trị, tìm các món ăn bổ cho sức khỏe của đàn ông trong chuyện ấy để thúc giục anh ăn. Tôi cũng thường xuyên kích thích những ham muốn gối chăn của chồng, để khiến anh cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn.
Những tưởng, khi tôi chăm sóc và yêu thương anh như vậy, anh sẽ bù đắp cho tôi, sẽ là một người chồng tuyệt vời. Nào ngờ, anh không biết thân biết phận, nghĩ mình yếu chăn gối như vậy chính là do vợ, mình chỉ là một phần. Thế nên anh đã tính chuyện đi cặp bồ với người đàn bà khác, người mà anh cho là, nhìn cô ta có vẻ có thể chiều được anh hơn vợ anh. Tất nhiên anh chọn tiêu chí vòng một khủng, mong cong để ngoại tình, vì người đó theo anh là có thể khiến anh được thỏa mãn. Anh vẫn cố chấp và đổ tội cho tôi khi bản thân mình không thấy được thoải mái.
Nếu như người đàn bà ấy không gọi đến nhà, không hỏi tôi có phải vợ của anh không, đến đón anh về thì có lẽ, tôi không thể biết anh đi ngoại tình. Người đó chê anh yếu kém, thế mà cũng đòi đi ngoại tình. Cô ta còn cười vào mặt tôi vì người chồng như thế cũng không giữ được. Cô ta còn nói, có ý định ngoại tình với chồng tôi nhưng người yếu sinh lý như thế thì cô ta chẳng thiết, xin trả về cho tôi.
Nghe những lời ấy mà tôi chua xót vô cùng. Phần vì giận mình, giận chồng, phần vì thương hại người chồng đó. Tại sao anh lại suy nghĩ nông cạn như vậy, yếu sinh lý lại còn đòi đi ngoại tình và nhất định không chịu nhận lỗi về mình. Tôi chán nản quá, đã hi sinh nhiều vì chồng mà anh còn như vậy, không biết tình trạng này từ bao giờ, liệu anh có phải đã chơi bời quá nhiều rồi không? Tôi quá đau khổ rồi, chẳng biết nên làm gì nữa...
Theo VNE
"Anh đã từng làm như thế với ai chưa?" Năm nay tôi 29 tuổi, bà xã nhỏ hơn 5 tuổi. Chúng tôi cưới nhau được 4 tháng, bà xã và tôi trước khi cưới chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Đây chính là điều làm cho sau ngày cưới chúng tôi rất háo hức khám phá nhau. Tuy vậy, có vẻ như bà xã tôi thuộc tuýp người cổ điển: cô...