Có hạnh phúc nào rộng hơn một manh chăn…
Chị với anh quen nhau từ thời đại học. Anh coi chị là bạn thân, là tri kỷ. Còn chị không biết gọi anh là gì, đã hẹn hò bao giờ mà gọi là người yêu, đã vì anh mà hi sinh rất nhiều, sao có thể gọi là bạn.
Mối tình đầu của anh, do chính chị mai mối. Thuở đó anh còn là gã sinh viên ngông cuồng, ước có một cô người yêu xinh đẹp và dịu dàng, ngoan ngoãn để trao gửi trái tim và lên mặt làm oai với đám bạn hữu. Chị dẫu thầm thương đứa con trai ở cùng dãy nhà trọ, sớm chiều đi học chung giảng đường, vẫn tình nguyện giới thiệu cô bạn đồng hương cho anh. Chị biết mình kém xinh, lại không dịu dàng, nữ tính, không khéo léo nấu nổi một món gì khiến anh xuýt xoa khen ngon. Chị biết ở bên chị, anh sẽ không mãn nguyện, hạnh phúc.
Sau hai tháng cưa cẩm, anh chinh phục được người đẹp. Anh rối rít cảm ơn vì chị đã làm bà mai tuyệt vời nhất trần đời. Chuyện tình của anh lãng mạn và mộc mạc đúng kiểu sinh viên. Cả hai đều rất mến chị nên thường xuyên rủ chị đi chơi, đi ăn. Nhiều lần phải cùng họ “hẹn hò tay ba”, lâu dần thành quen, chị biết làm nhiếp ảnh gia hào hứng và chuyên nghiệp khi chụp cho họ những bức ảnh tình nhân, biết mỉm cười mà khóe mắt không trào nước, biết mắng anh té tát khi anh cư xử vô tâm với người yêu, biết trả lời lưu loát những câu hỏi liên tu bất tận của anh: “Nếu mày là cô ấy, mày có thích tao tặng món quà này không?” , “Nếu mày là cô ấy, mày có thấy tao hơi sến nếu nói những lời tán tỉnh đó không?”
Họ yêu nhau trong mùa biển lặng. Lúc tốt nghiệp ra trường, sóng gió từ đâu bỗng kéo kề nổi bão dông. Mối tình đầu viện đủ mọi lí do đòi chia tay, vì yêu con trai bằng tuổi rất khổ, anh trẻ con, không thể làm chỗ dựa, vì sự nghiệp cả hai đang rất bấp bênh, vì cô muốn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ trong cả chuyện công việc lẫn yêu đương. Anh đau khổ ôm nỗi thất tình. Chị khổ sở vực anh dậy. Nếu chị không ở bên anh tán chuyện tào lao cho chóng qua những ngày hiu quạnh và đề nghị cho anh mượn số tiền tích cóp được từ thời sinh viên, anh đã không có đủ động lực quên đi chuyện tình cảm yếu mềm để nhờ bố mẹ hùn thêm vốn giúp anh đứng ra kinh doanh. Anh giờ đây làm ăn buôn bán phát đạt, vẫn luôn nhắc “Mày là ân nhân đời tao, tao nợ mày nhiều quá, tao thề mày cần việc gì tao sẽ giúp mày đến cùng”.
Quả là anh đã cố hết sức trả chị món nợ ân tình. Thấy em gái chị ngoài hai mươi tuổi đầu mà không thi đậu đại học, chỉ loanh quanh ở nhà. Em có gương mặt thánh thiện nhưng lại bị thọt chân nên hiếm ai thích làm quen, hẹn hò, nếu có cũng chỉ là mấy gã thanh niên lông bông, hay rượu chè. Anh lúc đầu cảm thương, hay đến thăm hỏi, chuyện trò. Miết cũng nảy sinh tình cảm, anh hỏi ý kiến bạn thân trước khi ngỏ lời cầu hôn em của bạn. Chị nghe xong nghẹn ngào, không biết đang vui hay buồn.
Video đang HOT
Em gái luôn thiệt thòi hơn chị, sinh ra đã có tật ở chân. Ngày bé gia đình chỉ đầu tư cho chị học hành vì chị có phần sáng dạ hơn, còn cô em đành nghe lời bố mẹ: “Thôi con không có hiếu học thì ráng làm giúp chị việc nhà, để chị con tập trung bài vở”. Bây giờ có người đàn ông phong độ, thành đạt, lại tốt tính bày tỏ tấm lòng thành với em, chị vui biết mấy. Nhưng chị cũng buồn, có lẽ buồn gấp vạn lần vui. Buồn vì bao năm nay vẫn hi vọng một ngày đủ dũng cảm để nói lời yêu anh, vẫn cố trở nên giỏi giang, đảm đang, xinh đẹp hơn để xứng đáng với anh.
Hạnh phúc như tấm chăn hẹp, người này kéo, kẻ kia lạnh lùng. Chị gạt nỗi buồn sang một bên, đứng ra tổ chức hôn lễ cho em gái duy nhất và ông bạn tri kỷ. Bữa đó, đám cưới linh đình, cô dâu rạng rỡ trong váy cưới trắng muốt, chú rể âu yếm dắt tay cô dâu đi từng bàn chúc tụng. Chị mỉm cười, và khóe mắt không trào nước, chị quen rồi.
Theo Giadinh
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...