Cô giáo sắp thành “dì ghẻ” của tôi
Lẽ nào con gái không yêu bố, không muốn bố hạnh phúc sao? Không, tôi có yêu chứ. Nếu bố định tái giá với một người nào khác chắc tôi có thể đồng ý được, nhưng đây là cô giáo tôi, không thể nào…
Phương Nhung (blessU1412…@yahoo.com)
Mẹ mất khi tôi lên 6 vì một tai nạn giao thông. 6 tuổi – vừa đủ để tôi biết cảm nhận nỗi đau. Tôi đã suy sụp, đã buồn ghê gớm. Suốt một thời gian dài tôi sợ ra đường, sợ nhìn thấy người ta quây quần hạnh phúc, sợ nhìn thấy người khác có mẹ có con. Không ai kéo được tôi ra khỏi nhà. Năm ấy, tôi đã nghỉ học và đi học muộn một năm.
Ngày ấy, dù còn nhỏ nhưng những ký ức của tôi vẫn rõ ràng lắm. Bố mẹ tôi không yêu thương nhau. Ngày xưa là ông bà nội bắt bố phải cưới mẹ tôi mà thôi. Ngày ấy, mẹ cũng có người yêu nên chẳng hề có cảm tình với bố, hai người rất ghét nhau là đằng khác. Thế rồi về sống với nhau, cũng như vợ chồng nhưng cả hai chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý với nhau. Nhà tôi không có tiếng cãi vã nhưng cũng chẳng có nụ cười. Bố mẹ tôi gần như chẳng quan tâm đến nhau, ai muốn làm việc gì thì làm. Sinh tôi xong, mẹ vứt tôi lại cho bố là chủ yếu và cặp bồ. Tôi mới bú sữa mẹ đúng một lần, bà nội tôi nói vậy, còn đâu toàn ăn sữa ngoài.
Cái chết của mẹ là một cú shock lớn với bố, dù không yêu thương gì. Nhưng vợ chồng sống với nhau không có cái tình cũng có nghĩa. Mẹ tôi trẻ thế, cuộc đời còn nhiều điều muốn làm mà phải đi sớm như thế cũng thật oan nghiệt. Hơn nhất là bố thương tôi, thương lắm, dù mẹ chẳng mấy khi để tâm đến tôi, nhưng có mẹ có cha đầy đủ vẫn tốt chứ. Bố thương tôi bé xíu mà đã thiệt thòi, thương đứa con gái một năm trời giam mình trong phòng tối không ló mặt ra đường. Chục năm trời, bố đã yêu tôi bằng tất cả những gì có thể.
Ông bà và nhiều người khác giục bố đi bước nữa. Đàn bà ở vậy thì nhiều chứ đàn ông được mấy người đâu. Những lúc mọi người nói có mặt tôi ở đấy, bố đều quay sang nhìn tôi dò hỏi. Tôi im lặng. Một người bạn thân của tôi nói rằng hãy để bố được có hạnh phúc. Đời bố chưa từng hạnh phúc vì bố không yêu mẹ. Nhưng tôi gào lên: Tôi không phải là hạnh phúc của bố sao?
Video đang HOT
Rồi dần chẳng ai đả động đến chuyện này nữa. Bố đã nói với mọi người đừng nhắc nữa thì phải. Tôi cũng không biết, nhưng cũng không ai nói gì trước mặt tôi nữa. Tôi thấy lòng bình thản. Tôi không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, tập trung vào học hành. Năm nay tôi lớp 11, cũng bắt đầu giai đoạn quan trọng rồi. Rất may là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi rất giỏi, thương yêu học trò. Cô đẹp người đẹp nết lắm mà chẳng hiểu sao lại quá lứa nhỡ thì. Nghe đâu, cô vô sinh thì phải nên bị người yêu bỏ. Tụi tôi đứa nào cũng thương cô lắm, người hiền lành nhân hậu là thế mà sao số phận lại quá bất hạnh?! Lớp tôi có mấy đứa kêu giới thiệu cho cô bác mình, người quen nhà mình nhưng cô đều lắc đầu. Nghe mấy thầy cô trong trường nói cũng mai mối cho cô nhiều mà cô không ưng ai cả.
Nếu bố định tái giá với một người nào khác chắc tôi có thể đồng ý được, nhưng đây lại là cô giáo tôi…
Trong lớp, cô cũng đặc biệt quan tâm đến tôi vì tôi thiệt thòi hơn các bạn khác. Hơn nữa, theo thói quen, bố tôi rất thân thiết với các giáo viên chủ nhiệm của tôi để nói về hoàn cảnh gia đình, sợ tôi nhạy cảm mà buồn nhiều.
Rồi tôi nghe bạn bè xì xào rằng bố tôi và cô giáo hay gặp nhau lắm, đi với nhau lắm. Tôi gạt phăng đi, tại bố muốn trao đổi chuyện học hành của tôi mà thôi. Nhưng chúng nó bảo trao đổi gì mà đi suốt thế, hơn nữa tôi học cũng tốt, làm gì cứ phải gặp phụ huynh? Tôi đỏ bừng mặt lo lắng. Biết đâu, biết đâu… Bố tôi và cô thì có lẽ hợp nhau quá rồi còn gì, nhưng hai người đều yêu thương tôi, chẳng nhẽ lại làm tổn thương tôi hay sao? Không thể nào. Tôi cố gạt đi, về cũng không hỏi gì với bố. Trong lớp, tôi thường xuyên nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Đầu tôi như điên lên…
Bố hỏi tôi: Con thấy cô K là người như thế nào? Tôi tròn mắt, đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ và tôi ráp nối lại với nhau. Thôi, thế là đúng rồi, đúng họ có ý gì với nhau rồi. Tôi nói: “chẳng thế nào cả, làm cô giáo thì tốt, làm mẹ thì tuyệt nhiên không. Con chỉ có một người mẹ thôi, mẹ đã mất rồi. Con không muốn ai xen vào giữa bố con mình hết. Bố mà lấy cô giáo con sẽ bỏ học, làm sao con ngẩng mặt lên nhìn bạn bè được. Con sẽ đi học thế nào đây?…” Tôi tuôn ra một tràng dù bố mới chỉ hỏi một câu. Tôi không biết mình phải làm gì nữa. Bố tôi lại thở dài, bố nói muốn nói chuyện thêm với tôi, nhưng tôi không muốn nghe. Bố xin tôi hãy nghe bố. Tôi ngồi nghe mà cảm giác như cuộc sống của mình đang vỡ vụn.
Cô giáo và bố yêu nhau, thật sự thì hai người quen nhau trước khi tôi vào lớp 10, nghĩa là đã hơn 2 năm rồi. Cô và bố muốn đến với nhau để cùng nhau chăm sóc tôi và chăm sóc lẫn nhau. Tôi nói xưa nay bố một mình chăm sóc tôi vẫn tốt. Gương mặt bố tôi buồn trông rất tội. Nhưng tôi cũng ích kỷ lắm. Bố chỉ hỏi tôi một câu rằng: Lẽ nào con gái không yêu bố, không muốn bố hạnh phúc sao? Không, tôi có yêu chứ. Nếu bố định tái giá với một người nào khác chắc tôi có thể đồng ý được, nhưng đây là cô giáo tôi, không thể nào…
Tôi không biết phải làm sao bây giờ. Tôi không đồng ý, không đời nào. Nhưng gương mặt buồn thảm và câu hỏi của bố cứ sống động trong đầu tôi: “Con gái không yêu bố sao?” Bố tôi chưa từng có hạnh phúc. Tôi nên cư xử ra sao đây. Giờ đây, tôi không muốn về nhà vì ngại chạm mặt bố. Tôi cũng không muốn đến lớp vì sợ gặp cô. Đã một tuần rồi tôi xin nghỉ học lang thang ngoài đường, tôi nghỉ tất cả các tiết của cô…. Chẳng lẽ cứ kéo dài mãi tình trạng này ư???
Nỗi lòng người đến sau
Có vô vàn lý do để em chọn và yêu anh. Người thứ ba cũng có quyền lựa chọn tình cảm cho mình, họ chỉ có tội là đến sau một người mà thôi!
Ảnh minh họa
Em gặp anh, như một trò đùa của định mệnh. Em không ngờ rằng mình là người thứ ba, yêu anh chân thành, tha thiết, chỉ sau một người. Nếu đó là tình yêu đơn phương, có lẽ em sẽ cố quên anh đi, nhưng không... anh và em đã yêu nhau.
"Nỗi buồn của quá khứ lúc nào cũng in sâu trong đôi mắt, dù em cười, nét buồn ấy vẫn cứ ẩn hiện", anh đã nói như thế! Em nghĩ, mình là kẻ thứ ba may mắn. Bởi em có tình yêu, có sự chân thành của anh. Anh đã đã kể cho em nghe tất cả về hoàn cảnh của mình, cho em quyền quyết định có đến với anh hay không. Còn anh, luôn chờ đợi em bằng một tình yêu không chút ham muốm chiếm đoạt thể xác. Anh nói, yêu em, thích em vì sự ngây thơ, trong sáng, dù trong lòng lúc nào cũng mang một nỗi buồn không thể chia sẻ với ai.
Em yêu anh vì anh đã nói cho em nghe nhiều chuyện, giúp cho em hiểu về những mặt phải và trái của cuộc sống. Anh quan tâm, lo lắng cho em rất nhiều. Anh hiểu những thiệt thòi mà em phải chịu đựng... có vô vàn lý do để em chọn và yêu anh. Người thứ ba cũng có quyền lựa chọn tình cảm cho mình, họ chỉ có tội là đến sau một người mà thôi!
Giờ đây em đã thuộc về anh - cả tình cảm lẫn thể xác. Anh vẫn yêu em, tôn trọng em như lúc ban đầu. Em đã hiểu được sự đắng cay của người thứ ba. Những đêm cô đơn, nhớ anh da diết và khóc một mình. Tình yêu với anh làm em dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều.
"Nếu mai này ta xa nhau, em sẽ không quên bao lời yêu anh trao, vẫn mong một ngày bên anh sớt chia buồn vui trong đời. Nếu mai này ta xa nhau, em sẽ mang theo ân tình xưa anh trao...".
Gục đầu trên bàn phím, em đã khóc khi nghe bài hát đó, chỉ là "nếu", nhưng sao em lại đau lòng như vậy, có lẽ con tim em quá mềm yếu? Em cũng không thể lý giải sao em yêu anh nhiều đến thế, dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người con gái.
"Vì em vẫn mãi là người đến sau, em yêu anh khát khao!". Ai cũng muốn mình được hạnh phúc, nhưng đôi khi cuộc sống bắt mình phải lựa chọn, cuộc đời phải rẽ sang một hướng đi khác không như mình mong muốn. Em yêu anh và em sẽ chấp nhận tất cả những thiệt thòi, những cái nhìn khinh miệt và lời lẽ độc địa của miệng đời, vì em biết một điều: anh luôn luôn yêu và nhớ đến em.
"Một lần thôi anh nhé, một lần cho em biết, để rồi ta không tiếc rằng mình từng có nhau...", em hy vọng "một ngày nào ta sẽ lại ngồi với nhau, cho qua những cơn đau, cho thôi những đêm thâu, nước mắt sẽ không còn, nỗi buồn tan biến mau"... vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang.
first_love...@yahoo.com
Hạnh phúc nhưng vẫn muốn phản bội chồng Lần đầu tiên trong đời sau nhiều năn yên phận với gia đình nhỏ bé hạnh phúc, tôi lại thấy trái tim mình đập sai nhịp. Tôi vừa đau đớn vừa hạnh phúc, vừa khát khao vừa thất vọng... Ảnh minh họa Tôi là một phụ nữ đã có gia đình. Chồng tôi là người đàn ông rất tốt, hết lòng yêu thương...