Cô giáo nói 10 thứ tiếng
Cô giáo biết 10 thứ tiếng dân tộc thiểu số, chào cờ sáng thứ hai sân trường một trời sắc màu rực rỡ 32 trang phục các dân tộc. Đó là những nét đặc biệt tại một ngôi trường vùng cao.
Cô giáo Đinh Thị Kim Phương (Nhà giáo Ưu tú – Hiệu trưởng Trường Phổ thông Vùng cao Việt Bắc – Thái Nguyên) thường giao tiếp bằng tiếng Kinh (vì quê Nam Định), nhưng gặp khi cần thiết, do các trò xuống học nội trú tới từ nhiều bản làng xa xôi, với đủ thứ ngôn ngữ nên có lúc lại nói tiếng Tày, khi tiếng Nùng, Hmông, Dao, Dáy, Mường….
Cô giáo Phương (bên trái) cùng những Đảng viên là học sinh vừa kết nạp.
Ở ngôi trường này, không ít thầy cô giáo nói được 10 tiếng dân tộc khác nhau như cô Phương. Đây dường như cũng là ngôi trường cấp 3 hiếm hoi khi cả 3 năm học cuối cấp chỉ có đúng 1 buổi họp phụ huynh duy nhất từ đầu cấp (vì đa số phụ huynh bận lên nương, lên rẫy lấy đâu thời gian về dự). Sau buổi họp, các học tròđầu còn khét mùi nắng quay về phía bố, mẹ cúi gập chào bái biệt 3 lần.
Video đang HOT
“Kể từ đây, các em thuộc quyền chăm sóc của các thầy cô giáo. Bố, mẹ các em người về bản, người về vùng núi cao… để vật lộn mưu sinh. Các học trò không được dùng diện thoại di động và ăn, ngủ, học hành, vui chơi đúng giờ quy định”, cô Phương nói.
Vui mắt nhất vẫn là thứ 2 hàng tuần, màu sắc từ trang phục của 32 dân tộc thiểu số được các em diện trong lễ chào cờ phủ kín sân trường rực rỡ. Nhiều cô giáocho biết, chính những sắc màu này đã khiến họ tận tâm hơn với nghề hơn và những buổi chào cờ đầu tuần thêm ý nghĩa.
Chuyện độc đáo không kém, khi học sinh tham dự các buổi sinh hoạt chi bộ Đảng cùng với giáo viên. Đầu tháng 9 vừa qua, Phan Thị Quỳnh Trâm (18 tuổi), người Tày, học sinh lớp Dự bị Đại học A4 đã trở thành Đảng viên. Trâm 4 năm liền là Bí thư Chi Đoàn, năm nào cũng tham gia các kỳ thi học sinh giỏi cấp quốc gia môn Lịch Sử.
Nữ Đảng viên trẻ này là một trong những bí thư Đoàn năng nổ với phong trào Đôi bạn cùng tiến. Trong đó, Trâm trực tiếp giúp đỡ nhiều bạn tiến bộ. Trâm kể về một kỷ niệm nhỏ: “Cách đây 2 năm, trong lớp có một bạn người Tày lúc nào cũng thể hiện tâm trạng chán nản, học hành sa sút. Qua tìm hiểu, mình được biết bố mẹ bạn ấy đang trong giai đoạn ly thân”.
Cô Bí thư chi Đoàn đã tìm mọi cách để tiếp cận với cậu bạn có đôi mắt buồn. Đến nay, cậu bạn có đôi mắt buồn đã hết buồn, học khá và thậm chí được bầu vào ban Chấp hành chi Đoàn của lớp và giúp đỡ cho nhiều bạn học khác tiến bộ. Vương Quốc Dự (17 tuổi), dân tộc Nùng, Uỷ viên Ban Chấp hành Đoàn trường Phổ thông Vùng cao Việt Bắc, “cây sáng kiến” trong phong trào tiết kiệm điện của trường. Tuy đang trẻ, nhưng Dự là đối tượng xét kết nạp Đảng tới đây của trường.
Cô giáo Đinh Thị Kim Phương vẫn còn nhớ mãi cậu học trò Vàng Mí Lùng (quê Mèo Vạc, Hà Giang). Lùng mồ côi cả bố lẫn mẹ, nhà vốn nghèo, anh em đông nên khi anh cả khi lấy vợ đã không cho các em đi học. Tuy nhiên, những con chữ cũng nhiều kiến thức lạ lẫm từ các thầy cô giáo đã hút cậu trốn nhà đi học.
Khi xuống trường nội trú, ngoài bộ quần áo phủ trên tấm thân gầy còm, Lùng chẳng có thứ gì khác. Ba năm học, các thầy cô giáo cưu mang, chăm chút Lùng như con.
Có đợt, giáp Tết Nguyên đán, Lùng phải mổ ruột thừa cấp, các thầy cô và bạn học đã túc trực ngày đêm lo từng miếng ăn, giấc ngủ. Hiện, Vàng Mí Lùng đang là sinh viên năm thứ 3 của trường Đại học Nông Lâm, nhưng vẫn biên thư đều đặn cho các “mẹ”, các “bố” ở ngôi trường cũ.
Theo Tiền Phong
Họp chợ giữa mây trời
Ven trời Tây Bắc là nơi "vương quốc" của chợ rừng, nhất là từ khi khách du lịch "phượt" lên rẻo cao ngày một đông. Tìm về phố núi Lai Châu, mảnh đất biên cương mang những nét đặc trưng của văn hóa bản địa, du khách sẽ có cơ hội hòa mình vào những buổi chợ phiên rực rỡ sắc màu.
Mường So lâu nay được mệnh danh là miền thiếu nữ đẹp. Nức tiếng cũng bởi bản nhỏ nằm bên con suối Nậm So chảy qua huyện lỵ Phong Thổ. Sáng sáng, nơi đây đầy ắp tiếng cười tụ họp. Gọi là chợ bởi nơi này tập trung đông người, chứ thực tình đó là cửa rừng, dân bản địa mang nông sản về trao đổi trước mỗi buổi lên nương. Ấy thế mà cũng đủ món, cái gì cũng có cả, nào là rau rừng, lợn tên lửa, gà rừng...
Ngoài Mường So, còn có chợ Dào San, rồi ngược đường trở về là chợ Sì Lờ Lầu. Vẫn những nụ cười thân thiện, vẫn là hàng hóa, mua bán chủ yếu là đồ tìm kiếm trên rừng, trong vườn nhà nhưng mỗi chợ có cái đặc sắc riêng rất rõ nét. Ở Mường So thì tiếng cô gái Thái thân thương đon đả mời khách mua thứ gì đó cho dân bản vui lòng. Nghe mủi lòng, khách mua vài cóng xôi trắng dẻo thơm, cô bán hàng nhẹ nhàng đưa ống vừng đen dặn mang đi chấm xôi mới ngon. Đồng bào Dao đỏ ở Sì Lờ Lầu thì kiệm lời, thật thà có thế nào nói thế, khách thích thì mua thôi, không mời. Chợ trên Dào San cách đó không xa thì đồng bào Mông làm chủ chợ. Bởi thế cái không khí chợ cũng khác, lặng lẽ như chính bước chân của họ. Nét riêng mà ta thích thú ngay từ cách họ uống rượu, hoặc mời bạn uống rượu. Mời là mời ngồi cùng cho vui thôi, chứ ai uống bát nào thì tự rút tiền ra trả bát của mình. Cứ thế, cho đến khi say rồi mai lại thế. Việc mua bán ở chợ này lạ lắm, khách hỏi mua thiếu một đồng không bán, thừa một đồng không lấy, họ cũng phải trả lại cho bằng được.
Lang thang Phong Thổ mà lạc vào chợ rừng như thế, giản dị nhưng vẫn làm ta thú vị, khoan khoái như trút được mọi lo toan thường ngày. Mùa này, món ăn khách du lịch thường dùng là rau dớn héo nấu với cá suối Nậm So hoặc cơm trắng và cá nướng kho trám bùi. Đó là món ăn trứ danh nếu như ai đã một lần được thưởng thức ở chợ rừng và hòa vào những âm thanh ồn ào của sắc màu thổ cẩm, áo váy cóm mới cảm nhận được thú vị.
Theo ANTD
Gặp "Vua chạm bạc" chuyên làm đẹp cho các sơn nữ Cụ là Lý Dào Luồng, sinh năm 1932 tại làng Phùng, xã Thái Học (huyện Nguyên Bình, Cao Bằng) là người làm nghề chạm bạc có thâm niên còn sót lại của người dân tộc Dao tiền ở vùng này. Hơn 60 năm trôi qua, bất kể ngày nắng hay mưa, đồng bào dân tộc người Dao tiền sống ẩn mình trên sơn...