Cô giáo đốt nhà ra tòa ‘đổ tội’ cho cảnh sát
Toàn bộ quá trình thẩm vấn, Thuận phản cung và đổ lỗi cho cơ quan điều tra đã dùng cực hình, ép cung, đe dọa, mớm cung mình. Thuận phủ nhận toàn bộ tội.
Phóng viên pháp đình chưa bao giờ thấy bị cáo nào tội giết người có thái độ kẻ cả, lạnh lùng như Thuận.
Vụ án mạng cướp đi 3 mạng người
Theo cáo trạng, tháng 1/2002, Nguyễn Thị Thuận (SN 1975, trú tại huyện Chấn Yên, Yên Bái), kết hôn với Nguyễn Trí Tuấn (SN 1975, huyện Khoái Châu, Hưng Yên). Từ năm 2003 trở đi, cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng Thuận thường xuyên phát sinh mâu tuẫn và đã được hai bên gia đình gặp gỡ, hòa giải.
Không thay đổi được quan hệ của hai vợ chồng ngày 11/11/2007, vợ chồng Thuận Tuấn xảy ra lời qua tiếng lại với nhau, xô xát với nhau. Tuấn mở công ty riêng ở nha anh trai ngay nhà mình tại Mỹ Đình nhưng đi thuê nhà ở riêng ở quận Ba Đình, Hà Nội.
Trong thời gian này, anh Nguyễn Chí Hưng (anh trai Tuấn) đã góp ý với Thuận nên đến xin lỗi Tuấn để hai vợ chồng đoàn tụ. Nhưng Thuận cho rằng, người có lỗi và phải xin lỗi là Tuấn chứ không phải chị ta. Từ suy nghĩ bực tức với chồng, Thuận tức sang cả anh trai chồng.
Tháng 10/2007, căn nhà của vợ chồng Thuận Tuấn sát cạnh với nhà anh Hưng tiếp tục xây và hoàn thiện. Trong thời gian này, bà Nguyễn Thị Ninh, mẹ Thuận, giới thiệu Bùi Tiến Hà (SN 1959) cùng quê với Thuận đến trông coi và giám sát việc thi công. Khi Hà làm ở nhà Thuận, đã dẫn Hoàng Hải Tiệp đến chơi và làm quen với Thuận. Tiệp sinh năm 1980), cùng quê với Thuận, đang là sinh viên trường CĐ Du lịch Hà Nội.
Ngày 20/1/2008, trong lúc ăn sáng tại nhà Thuận, chị ta đã nói với Hà: “Cháu rất tức vợ chồng ông Hưng, vì ông Hưng luôn bênh em trai, nên bảo cháu phải xin lỗi Tuấn, chú mua ít xăng về, giúp cháu đốt nhà ông Hưng cho bõ tức”. Khi nghe Thuận nói vậy, Hà lưỡng lự và nói: “đốt nhà nguy hiểm lắm, cháy nhà chết người đi tù đấy”. Thuận trả lời: “Chú cứ đốt đi, không việc gì đâu. Nếu xảy ra chuyện gì cháu chịu trách nhiệm”. Thuận đã đưa cho Hà 50.000 đồng để mua xăng. Hà cầm tiền và nhận lời giúp Thuận.
Trưa 23/1/2008, Tiệp đến chơi với Hà và sang ăn cơm trưa với mẹ con Thuận. Trong bữa ăn, Thuận hỏi Hà: “Tại sao chưa đốt?”, Hà nói: “Khi nào có điều kiện thì đốt”. Lúc này, Thuận nhờ Tiệp cùng Hà đốt nhà anh Hưng. Lúc đầu, vì sợ, nên Tiệp nói: “Em sợ lắm, không dám làm đâu”. Thuận trấn an: “Mày cứ làm đi, không phải lo, tội đâu chị chịu hết” và Thuận còn hứa với Tiệp: “ra ngoài Tết, sau khi xây nhà xong, mày xuống ở cùng chị, chị không lấy tiền nhà”. Hà nói thêm vào : “Như thế cũng được”. Thấy vậy, Tiệp đã đồng ý cùng với hà đốt nhà anh Hưng. Khi ăn cơm xong, Hà đưa 50.000 đồng cho tiệp và bảo: “Mày cầm tiền này và đi mua xăng”.
Khoảng 18h30 ngày 24/1/2008, Tiệp lấy một chiếc can nhựa loại 5 lít đi xe đạp ra chợ Mỹ Đình mua 50.000 đồng tiền xăng và mang về nhà đang xây của Thuận. Khi đến nơi, Tiệp không gặp Hà nên vào nhà ngồi chơi với hai thợ làm đầu thuê ở tầng 1 nhà Thuận. Khoảng 20h30, Hà đi ăn cơm về, Tiệp ra ngoài dắt xe đạp và can xăng vào nhà nói với Hà: “Xăng cháu mua đây rồi, tối nay đốt nhà Hưng”.
Khoảng 3h ngày 25/1/2008, Hà tỉnh dậy và gọi Tiệp thực hiện việc đốt nhà anh Hưng. Khi Tiệp dậy, Hà lấy chìa khóa mở cửa, Tiệp cầm bao diêm đi ra cửa, Hà cúi xuống xách can xăng đưa cho Tiệp. Tiệp xách can xăng đi ra trước cửa nhà anh Hưng, Hà đi sau cảnh giới. Đến trước cửa nhà anh Hưng, Tiệp mở nắp can xăng, đổ xăng vào nhà qua khe cửa sắt nhưng không được vì bên trong có rèm vải che. Tiệp quay lại nói Hà: “Không đổ được chú ạ”. Hà bảo: “Mày cứ đứng ở đây” và quay vào trong nhà Thuận lấy một chiếc thước nhôm rỗng dài khoảng 1m mang xuống. Hà dùng tay trái lùa thước nhôm qua cánh cửa sắt nhà anh Hưng. Sau hi lùa được khoảng nửa thước vào trong nhà, Hà giữ thước và bảo Tiệp rót xăng vào đầu thước để xăng chảy vào trong nhà.
Khi Tiệp rót hết xăng trong can, Hà đẩy chiếc thước vào trong nhà anh hưng và đi về nhà Thuận. Tiệp để chiếc can tại cửa nhà anh Hưng và đứng lùi xa khoảng 1m, khom người bật diêm cháy và ném vào vết xăng chảy ra ngoài. Lửa bùng cháy, Tiệp chạy về nơi Hà đang đứng, và cả 2 đi về ngủ tiếp.
Nằm được một lúc, Tiệp và Hà cùng nghe thấy có tiếng nổ phát ra từ nhà anh Hưng. Tiệp ngồi dậy, Hà mở cửa, cả hai chạy ra ngoài. Thấy nhà anh Hưng cháy sắp to, Hà lấy điện thoại gọi cứu hỏa nhưng không được. Hà gọi điện bảo chồng Thuận gọi điện cho lực lượng cứu hỏa vì bên trong nhà có tiếng trẻ con và phụ nữ kêu khóc.
Khoảng 25 phút sau, xe cứu hảo đến dập tắt đám cháy và phát hiện anh Hưng chết tại cầu thang tầng 1, chịu Bùi Thị Thu Hà và cháu Nguyến Thảo Hiền là vợ và con gái của anh Hưng bị bỏng nặng, phải đưa vào viện cấp cứu.
Một tuần sau, chị Hà và cháu Hiền tử vong do bỏng nặng.
Phòng xử án đông kín người, thỉnh thoảng lại ồ lên trước lời khai cô lý của Thuận và đồng bọn.
Video đang HOT
Sau khi Hà và Tiệp đốt nhà anh Hưng, Thuận cho Hà 1 điện thoại di động, cho Tiệp 500.000 đồng và để Tiệp ở lại nhà mình khoảng 2 tháng.
Sau khi vụ án xảy ra, Thuận, Hà và Tiệp vẫn ung dung sống ngoài vòng pháp luật. Đến ngày 30/12/2008, cơ quan điều tra đã tạm giữ Tiệp. Trưa hôm sau, Thuận và Hà bị bắt.
Cơ quan điều tra kết luận, hành vi dung xăng để đốt nhà anh Hưng của các bị can Thuận, Hà và Tiệp đã gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng làm 3 người chết, thiệt hại về tài sản gần 200 triệu đồng. Thuận giữ vai trò là người chủ mưu, đề xướng gây ra vụ án, vì vậy, phải chịu trách nhiệm chính gây trước hậu quả đã gây ra. Hà và Tiệp tham gia với vai trò là người đồng phạm, là người thực hành tích cực trong việc mua xăng và thực hiện hành vi đốt nhà anh Hưng. Vì vậy, phải chịu trách nhiệm liên đới với những hậu quả đã gây ra. Thuận, Hà và Tiệp bị truy tố về tội “Giết người” và “Hủy hoại tài sản”.
Cô giáo và đồng phạm không nhận tội, đổ tội cho cảnh sát ép cung
Ngày 3/8, Tòa án quân sự thủ đô đã đưa vụ án ra xét xử. Ngay ban đầu, tòa đã cách ly các bị cáo để thẩm vấn. Bị cáo Tiệp được hỏi đầu tiên. Mất cả buổi sáng, Tiệp quanh co không nhận tội. Tiệp luôn miệng khai bị cảnh sát ép cung. Khi bị cáo được nghe bản tự kiểm điểm mà vị đại diện VKS công bố thì bị cáo mới nhận tội.
Tiếp theo, buổi chiều tòa thẩm vấn bị cáo Hà. Hà phủ nhận hoàn toàn cáo trạng của vị đại diện VKS. Hà cho rằng cáo trạng hoàn toàn sai.
Khi vị đại diện VKS hỏi những điều gì trong cáo trạng sai thì Hà lại xác nhận từng chi tiết đều đúng, chỉ có chuyện mình không liên quan gì đến vụ án mạng 3 người chết cháy ở nhà anh Hưng. Hà cũng hùng hồn tuyên bố bị cảnh sát trói rạch cánh khuỷu, treo lên móc quạt trần và ép cung. Thế nhưng khi vị luật sư của gia đình bị hại nói rằng, nếu trói vậy, tay bị hại có thể gãy từ hai bả vai chứ không phải “liệt hai tay” như bị cáo trình bày. (Trước tòa, bị cáo Hà vẫn hoàn toàn bình thường).
Khi chủ tọa hỏi về việc bức cung (như lời khai của hai bị cáo) nếu có thì tại sao ở cả 2 cấp điều tra, viện kiểm sát, luật sư các bị cáo không có ý kiến tố cáo? Các bị cáo đều không trả lời mà chỉ kêu mình bị ép cung, tra tấn. Hà và Hải phủ nhận việc đổ xăng, giết người.
Phần thẩm vẫn bị cáo Thuận được trông đợi nhiều nhất được diễn ra sau cùng. Trong bộ quần áo cùng tông màu xanh, Thuận tự tin trước vành móng ngựa. Thuận thản nhiên một cách vênh váo tại tòa, trả lời dõng dạc và thậm chí còn có lúc tranh cãi với chủ tọa.
Thuận một mực nói mình bị oan. Thuận không thừa nhận bất kỳ một nội dung nào liên quan đến vụ án.
Vị đại diện VKS đã đọc liền 2 bản tự viết của Thuận đều nói rõ việc bị cáo nói với Hà đốt nhà anh Hưng để cảnh cáo, đe dọa. Thuận cho rằng, những nội dung mà vị đại diện VKS đọc đó hoàn toàn không đúng sự thật. Thuận cho rằng, đó là những lời khai đúng với bản cung. Nhưng bản cung đó không đúng sự thật. Mà Thuận nói rằng: “Viết theo hướng dẫn cho qua chuyện.” và rằng, “tất cả nội dung là công an đọc cho bị cáo”.
Nhưng chủ tọa hỏi, nếu công an ép cung, sau này sang điều tra quân sự, có cơ quan điều tra, VKS quân sự thì có bị ép cung không, Thuận trả lời không. Thế nhưng, cô giáo lẻo mép cho rằng mình chỉ chép lại lời khai của công an.
Thuận viện ra rằng, các điều tra viên và đại diện VKS quân đội đều bảo chị ta chép. Nhưng khi đại diện VKS đối chất thì Thuận lại bảo hôm đó không có vị đại diện VKS.
Khi cả 3 bị cáo Thuận, Hà, Tiệp ra vành móng ngựa một lúc, cả 3 đều nói rằng tại cơ quan điều tra bị đánh đập, dụ dỗ, ép cung nên cứ nhận bừa. Kể cả khi luật sư của Thuận vào nơi tạm giữ, Thuận bảo khi đó cũng không tin luật sư nên vẫn cứ khai nhận tội. Thuận chỉ muốn nhanh chóng ta tòa để được “kêu oan”.
Hết ngày 3/8, Tòa mới xong phần xét hỏi hai bị cáo. Phần hỏi của các luật sư chưa được đối đáp. Ngày mai, 4/8, tòa tiếp tục làm việc.
Nhật Mai
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện "giết chồng để cướp vợ người"
Chứng kiến cảnh Nguyễn Thị Thơm và Bùi Hữu Khuyến không tiếc lời đổ tội cho nhau trước vành móng ngựa, người ta lại càng cám cảnh cho 2 kẻ từng sa chân vào một mối tình mù quáng để rồi cùng nhau dẫn đến một mưu đồ man rợ: Giết chồng để cướp vợ người!
Án tử hình sơ thẩm cho gã gian phu và 20 năm cho kẻ dâm phụ đương nhiên là kết cục thích đáng cho một cuộc tình mù quáng. Nhưng đằng sau nó là sự bán rẻ sinh mạng, nhân phẩm và tình người.
Sa lầy trong dục vọng
Lấy chồng năm 18 tuổi, Thơm dường như may mắn hơn nhiều bạn đồng trang lứa. Cùng tuổi với Thơm ở quê đâu có mấy đứa ngóc đầu lên khỏi bờ ruộng, chứ đừng nói đến thoát được cảnh "đầu tắt mặt tối" mà ăn trắng mặc trơn, giữ được dáng vẻ quyến rũ đến vậy.
Gái quê ở cái xã Hoằng Vinh, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa không công ăn việc làm gì mà lấy được chồng phố thị, lại được nhà chồng thương, đầu tư cho vốn liếng làm hàng chạy chợ, tưởng chẳng còn gì bằng.
Nguyễn Thị Thơm lĩnh án 20 năm tù, chờ ngày thi hành án.
Anh Lê Mạnh Hà tuổi Ất Mão, hơn Thơm 3 tuổi thật thà, chất phác, vừa vặn. Hà vốn người Sơn Tây, gốc Hà Tây cũ, lấy vợ xong được bố mẹ đẻ tạo điều kiện ít vốn liếng làm ăn, thương nhà vợ khó nên anh ở rể, cùng nhau xây dựng kinh tế gia đình theo hướng khấm khá dần lên. Hai đứa trẻ cũng lần lượt ra đời trong niềm hân hoan của gia đình hai bên, đứa lớn sinh năm 1996, đứa nhỏ sinh 2003. Cuộc sống gia đình ấy tưởng chừng như không có gì để nói, nếu không xuất hiện một kẻ thứ ba...
Bùi Hữu Khuyến làm nghề lái xe chở thức ăn gia súc tuyến Hà Nội - Thanh Hóa và phân phát dọc đường cho các đại lý tại huyện Hoằng Hóa từ giữa năm 2007. Cũng bởi tính chất công việc thường không dự báo trước, nên gã đã thuê luôn một căn phòng nhỏ ở ngay Hoằng Vinh, vừa là nơi chứa hàng thức ăn khô, vừa là nơi tá túc cho những chuyến giao hàng lỡ dở giữa ngày.
Khuyến hơn Hà 4 tuổi và hơn Thơm tới 7 tuổi. Khuyến ở tiểu khu 4, Bãi Lạng, thị trấn Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình. Thực ra Khuyến cũng là một kẻ có cuộc sống chẳng mấy suôn sẻ.
Vợ đầu của Khuyến sinh được cho hắn một đứa con rồi bỏ đấy đi lấy chồng người Đài Loan. Vợ thứ hai của Khuyến từng đi làm xuất khẩu lao động cho một xưởng may ở Nga, về nước gặp gã và cùng chung sống không giấy hôn thú. Đứa con thứ 2 của Khuyến chào đời năm 2004 khai sinh theo mẹ. Nhưng gã chẳng lo đến chuyện bù đắp cho người phụ nữ và những đứa con thiệt thòi của mình mà lại chuyên giở thói trăng hoa bừa bãi.
Với nước da trắng, dáng vẻ dong dỏng cao, khuôn mặt vuông chữ điền với hàm râu quai nón xanh mờ trông rất đàn ông, Khuyến đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của đôi vợ chồng hàng xóm nơi ở trọ, đặc biệt là với cô vợ mới ngoài băm vẫn hừng hực như bông hoa đang đến kỳ thiếu người chăm bón.
Tử tù Bùi Hữu Khuyến ăn năn thì đã quá muộn.
Mải lo công việc hàng hóa, anh Hà chẳng hề biết hai kẻ mèo mả gà đồng ấy đã dan díu với nhau tự bao giờ. Nhiều lần ả "ngựa cái" Nguyễn Thị Thơm kiếm cớ nói dối chồng lên thành phố lấy hàng, nhưng thực ra là hẹn gã người tình từ Hòa Bình lộn xe trở lại, thuê nhà nghỉ để mở cuộc giao hoan.
Trơ trẽn thay, đến khoảng giữa năm 2009, tức là khoảng vài tháng trước khi vụ án xảy ra, mặc dù anh Hà đã biết chuyện nhưng vì bản tính hiền lành, hai vợ chồng đã có với nhau 2 mặt con, Hà đã tìm cách khuyên can vợ. Nhưng 2 kẻ bệnh hoạn kia đâu còn xá gì tới lời khuyên can. Không những thế, chúng còn rắp tâm lên kế hoạch tàn nhẫn, xuất phát từ ý tưởng điên rồ rằng, nếu không có anh Hà, bọn chúng sẽ được thỏa chí với nhau vĩnh viễn?
Như hoang thú đã say đòn...
Tờ mờ sáng ngày 19/11/2009, nhiều người dân đi chợ sớm qua Quốc lộ 10 thuộc địa phận thôn Cự Đà, xã Hoằng Minh, huyện Hoằng Hóa phát hiện thấy xác một người đàn ông đã chết và bên cạnh là chiếc xe môtô còn khá mới. Trên hiện trường là những rau, củ, quả dính lẫn máu và chất nhầy tung tóe khắp xung quanh. Nạn nhân được xác định chính là anh Lê Mạnh Hà, chết do bị ngoại lực tác động mạnh lên phần đầu, cổ, vai...
Những giọt nước mắt cá sấu, cái vẻ mặt đau khổ giả tạo, đôi lúc thoáng vẻ lo âu của Nguyễn Thị Thơm trong đám tang chồng đã không qua được mắt các cán bộ điều tra của Phòng CSĐT Tội phạm về TTXH Công an tỉnh Thanh Hóa.
Sau hơn một tháng phối hợp với Công an huyện Hoằng Hóa điều tra khẩn trương, Cơ quan Công an đã thu thập đầy đủ căn cứ để xác định được, chính Nguyễn Thị Thơm và gã tình nhân Bùi Hữu Khuyến là thủ phạm sát hại anh Hà.
Thị Thơm sau đó đã khai nhận: Nhiều lần Khuyến rủ trốn, nhưng Thơm không chịu. Bản thân Khuyến cũng là kẻ có gia đình, trốn đi đâu cho thoát? Trong khi đó, những cơn say tình cuồng loạn vẫn cứ diễn ra với cường độ ngày một dày đặc hơn khiến cho hai kẻ thông dâm lại càng lồng lộn tìm cách đối phó với mối ngáng trở mà chúng cho là duy nhất: Người chồng!
Đêm trước ngày bị sát hại, Thơm kêu mệt và bảo anh Hà sáng sớm hôm sau lên thành phố lấy rau quả về cho thị bán vào buổi sáng như thường lệ. Đồng thời, Thơm điện thoại thông báo ngay cho Khuyến biết. Sau khi nhận được tín hiệu của người tình như đã bàn tính trước, Khuyến đeo khẩu trang, bịt mặt, đi xe máy từ Lương Sơn, Hòa Bình về Thanh Hóa theo đường Hồ Chí Minh. Đến điểm rẽ sang Quốc lộ 1A gần ngã ba thị trấn Tào Xuyên, Khuyến dừng lại đón đường chờ anh Hà.
Trên thực tế, qua quá trình điều tra, Cơ quan Công an còn xác định được rằng quá trình mưu sát anh Hà đã diễn ra từ trước đó. Để chuẩn bị đối phó với Cơ quan điều tra, Khuyến và Thơm đã bàn nhau mua một số chiếc sim điện thoại di động mới nguyên, dùng để liên lạc với nhau trong lúc hành sự rồi phi tang cho tiện. Những chiếc sim ấy được Thơm mua ở ngoài thị xã Bỉm Sơn trong một lần tranh thủ đi lấy hàng để tránh sự nghi ngờ của mọi người xung quanh...
Trở lại vụ án, tin lời vợ, sáng hôm ấy anh Hà lục đục dắt xe ra cửa, không quên ngoái nhìn những đứa con ngoan còn đang say giấc. Có ai ngờ đâu đó lại là lần cuối cùng anh được nhìn con... Trong suốt quãng đường từ nhà đến nơi lấy hàng, Thơm liên tục điện thoại cho anh Hà bằng số điện thoại ở nhà để hỏi về đường di chuyển của chồng, đồng thời sử dụng sim mới gọi liên tiếp cho Khuyến thông báo tình hình.
Đi đến đoạn đường gần Bệnh viện Đa khoa Hợp Lực, anh Hà bị Khuyến bắt kịp. Phát hiện mục tiêu, Khuyến kéo khăn bịt mặt, vọt lên trên ép xe anh Hà, lúc này đang chở hàng nặng, vào lề đường. Như con thú hoang, Khuyến nhảy ra khỏi xe, rút thanh sắt xoắn phi 10 đã chuẩn bị từ trước, áp sát vụt tới tấp lên đầu, lên cổ anh Hà. Vì tuyến đường quen, lại đi vào sáng sớm nên anh Hà chủ quan không đội mũ bảo hiểm. Những cú đập chí mạng đã khiến anh Hà gục ngã tại chỗ, vỡ hộp sọ, não bật ra ngoài...
Nạn nhân đã gục ngã, Khuyến vác theo thanh sắt lên xe bỏ đi. Được vài trăm mét, thấy một mương nước bên cạnh Trạm Y tế xã Hoàng Minh của huyện Hoằng Hóa, Khuyến bèn ném thanh sắt xuống hòng phi tang. Đi tiếp đến gần trạm thu phí cầu Tào Xuyên, Khuyến điện thoại báo tin cho Thơm biết mọi việc đã xong và tháo vứt chiếc sim xuống sông, trở về Hòa Bình. Ở Hoằng Vinh, kẻ ác phụ kia cũng lập tức tìm chỗ ném chiếc sim điện thoại đi, rồi giả tảng chuyển sang trạng thái đau khổ đưa đám cho chồng...
Khi cái ác đã bịt kín đường về...
Công bằng mà nói, Nguyễn Thị Thơm có một dung nhan khả ái: Mũi dọc dừa, với đôi môi đỏ mọng và hàng lông mày cong vút chẳng cần tô vẽ, hình dáng của thị cũng chưa có vẻ xồ xề so với cái tuổi ngoài ba mươi thường thấy. Chỉ có điều, bên trong cái dung nhan khả ái ấy thực sự là một con quỷ dâm ác.
Hôm gặp trong Trại tạm giam của Công an tỉnh ngay sau khi tòa vừa tuyên án, mới đầu Thơm đã sửng cồ lên với chúng tôi ngay trước mặt quản giáo với lý do chúng tôi đã "dám" hoài nghi về thái độ ăn năn hối cải của thị (!). Ấy thế nhưng trong cả câu chuyện trơn tuồn tuột của thị chẳng hề đọng lại một chút tiếc thương cho người chồng quá cố đã 2 mặt con với nhau.
Thoáng chút ngập ngừng, Thơm thừa nhận việc cùng một lúc ngủ với cả 2 người đàn ông với thị cũng có vẻ như... chuyện bình thường! Rằng với chồng, Thơm coi như nghĩa vụ. Còn với gã tình nhân kia, thì "làm được những điều mà chồng không làm được", Thơm đã biện minh cho hành động của mình như thế.
Nhưng khi chúng tôi hỏi vì sao không nghĩ đến việc ly hôn với chồng mà chung sống đàng hoàng với gã người tình kia, Thơm im lặng. Vì do không dám, không muốn hay chính là thái độ coi đạo đức gia đình kia chẳng nghĩa lý gì với thị?
Câu chuyện chỉ có đôi chút chùng xuống khi chúng tôi hỏi về những đứa con. Thơm bảo, hôm cuối cùng tòa tuyên án, đứa con lớn của thị cũng đến, và thị đã nhìn thấy nó khóc... Thôi thì cũng gọi là còn chút an ủi cho phần người trong cái hình hài đáng khinh ấy.
Hai đứa trẻ giờ đã được ông nội đưa về nuôi. Bà nội chúng, sau cái chết quá oan ức của con trai đã không thể trụ nổi khi linh hồn người con xấu số chưa kịp đến ngày siêu thoát. Mong sao chúng lớn khôn thành người...
Mặc dù đã cố nở nụ cười gượng gạo đón chúng tôi qua song sắt, tử tù Bùi Hữu Khuyến cũng không thể giấu nổi sự suy sụp về cả tinh thần lẫn thể chất. Trong buồng giam tử tù nóng bức, người Khuyến nổi phát ban đầy mình. Khuyến bảo từ hôm tuyên án tới giờ, hắn vẫn phải cố mà ăn để sống, nhưng ngủ thì thực không dám ngủ nhiều, mà cũng không ngủ được.
Đang từ một gã đàn ông điển trai, Khuyến xọp hẳn đi. Cứ đặt lưng xuống là lại mơ thấy anh Hà đến gọi, Khuyến sợ lắm. Có hôm không mơ thấy anh Hà, thì lại mơ thấy một đoàn người lặng lẽ vây xung quanh, chạy không chạy được, mà kêu cũng không kêu lên được. Giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy bốn phía tường giam lạnh lẽo.
Ngồi nói chuyện với chúng tôi qua làn song sắt, hai bàn tay tử tù Bùi Hữu Khuyến bấu bấu vào nhau mà không làm sao khép được 2 móng tay cái vào nhau. Tay kẻ tử tội run lẩy bẩy. Từ hôm vào trại đến nay, Khuyến bảo cũng không hề mảy may nghĩ đến ả người tình kia nữa. Mà đúng là còn gì để nghĩ đến nữa. Một cuộc thông dâm bỉ ổi chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý của đôi bên mà trong khoảnh khắc mù quáng dám đem đánh đổi cả sinh mạng của mình, thật là "ngu xuẩn".
Sông sâu còn đo được, lòng người quả thật khó lường. Có ai ngờ được rằng, 2 kẻ từng thề non hẹn biển, 2 kẻ đã từng cùng nhau mưu đồ việc ác đến mức tột độ ấy những tưởng mong được có nhau, đã lập tức quay ra cắn xé nhau một cách không thương tiếc trước phiên tòa của công lý.
Trong phiên xét xử sơ thẩm cuối tháng 6 vừa qua, trước Tòa án nhân dân tỉnh Thanh Hóa, Khuyến và Thơm đã đổ tội lẫn nhau. Khuyến cho rằng Thơm đã mồi chài mình, bày kế hoạch, xúi giục Khuyến giết chết anh Hà. Ngược lại, Thơm lại đổ tội vì Khuyến đã chủ động cưa cẩm, dụ dỗ mình nên đã đồng ý thông đồng với Khuyến để giết chồng. Bản chất được bộc lộ khi sa chân vào bước đường cùng lại càng khiến người ta ghê tởm.
Án mạng đã xảy ra. Người xấu số thì đã ra đi, kẻ thủ ác cũng sẽ phải đền tội. Nhưng với những người ở lại, đâu đã dễ mà xong được. Còn gia đình, làng xóm, còn những đứa trẻ mồ côi, làm sao để vượt qua nỗi đau này? Thế mới thật là, đàn bà dễ có mấy tay?
Theo An Ninh Thế Giới
Vợ và tình nhân bày kế giết chồng Bị cáo Bùi Hữu Khuyến và Nguyễn Thị Thơm tại phiên xét xử Sau nhiều lần "ăn vụng" bị phát hiện, người phụ nữ bày mưu, tính kế giết chồng để được "thoải mái" bên người tình mới đã không thoát khỏi "lưới trời". Cáo trạng của VKS ND tỉnh Thanh Hóa nêu rõ, Bùi Hữu Khuyến (SN 1971, ở Thị trấn Lương...