Cô giáo của tôi
Các con tôi mất mẹ khi đứa lớn vừa tám tuổi, đứa nhỏ mới lên năm. Gánh nặng chăm sóc con dồn lên tôi, một người đàn ông 42 tuổi vụng về, cả ngày chỉ biết cầm bay xây, trét, tô…
ảnh minh họa
Đời người thợ xây dựng chỉ đi xây nhà cho nhà người khác, còn nhà mình thì đến bốn bức tường cũng không có điều kiện xây cho ra hồn. Lương thợ xây 150.000 đồng/ ngày, nếu có bàn tay phụ nữ xoay sở thì cũng đủ co cho ấm, đàng này… Thiếu vỡ, có lúc tôi khó khăn đến không đủ lo cái ăn cho con, nói chi đến cái mặc, rồi học hành. Hết bên nội đến bên ngoại giúp đỡ, các con tôi mới được đến trường. Công việc nặng nhọc, chiều về nhà vừa mệt, vừa buồn, tôi chỉ biết trầm ngâm bên ly rượu, bỏ mặc con cái muốn học hành ra sao thì ra. Con tôi cứ như cây cỏ mà lớn, học hành chữ được chữ không, hai năm một lớp vẫn là học sinh yếu.
Năm con gái nhỏ của tôi vào lớp một, mọi chuyện thay đổi hẳn. Theo tuyến hộ khẩu, bé được vào một trường có uy tín. Ngày đầu năm học đi họp phụ huynh, nhìn lên bảng những khoản tiền phải đóng cho một năm học, tôi tưởng chừng mình phải bỏ cuộc. Trong cuộc họp, cô giáo có đề cập đến diện gia đình nghèo khó, nếu muốn xin giảm tiền phải có được phường xác nhận gia đình thuộc diện khó khăn. Cuối buổi họp, chờ mọi người về hết, tôi rụt rè hỏi cô cách làm đơn xin miễn giảm, cứ sợ cô giáo khinh mình nghèo, chê con mình dốt.
Không ngờ, nghe tôi trình bày, cô nhiệt tình hướng dẫn tôi viết đơn. Bàn tay cả đời chỉ biết cầm bay, giờ cầm cây viết cứ lóng nga, lóng ngóng, ba cha con tôi đánh vật với tờ giấy cả đêm mới xong được tờ đơn. Những lời lẽ vụng về kể lể hoàn cảnh, thể hiện với những giòng chữ to, lộn xộn. Mọi việc rồi cũng tốt đẹp, con tôi được giảm hai phần ba học phí và nhiều khoản khác. May mắn hơn, bé nhỏ sáng dạ, học hành khá hơn chị, còn được các bạn bầu làm lớp trưởng, được cô giáo quan tâm.
Video đang HOT
Một buổi sáng, tôi đang làm việc ở công trường thì có người đến nhắn con tôi bị xỉu ở trường. Chạy vội đến trường, nhìn qua là tôi biết ngay là do cháu không ăn sáng. Có thể buổi sáng cháu vội và cũng có thể cháu muốn để dành tiền. Tội nghiệp con tôi. Con bé chỉ mới bảy tuổi mà đã khôn lanh, già dặn, đôi khi có những ý nghĩ như người lớn. Nó vẫn thường để dành tiền ăn sáng để mua thứ gì đó cần thiết. Tôi ra ngoài mua cho cháu khúc bánh mì, ăn xong cháu khỏe lại ngay. Nghe cô giáo nhỏ nhẹ nhắc cháu: “Hôm nào chưa ăn sáng thì nói cô biết để cô mua bánh mì cho”, tôi xấu hổ vô cùng, vì mình không lo cho con được chu đáo.
Ngược với ý nghĩ của tôi, cô giáo động viên: “Thôi ổn rồi, anh về làm việc đi, lần sau tôi biết cách lo cho cháu”. Từ đó, mối quan hệ giữa “gia đình và nhà trường” như trở nên gần gũi hơn. Những lời dặn dò được cô giáo ghi hẳn vào tập cho tôi biết. Tình cảm mơ hồ nhen nhóm trong lòng tôi. Rồi như có bà tiên đưa chiếc đũa thần gõ lên cuộc đời tôi, đến một ngày, cô giáo về ở hẳn với gia đình tôi bằng một mâm cơm cúng ông bà, ra mắt hai họ. Đó là năm cô ba mươi tám tuổi, lần đầu tiên lập gia đình với tôi.
Có cô giáo, mấy cha con tôi tươm tất hẳn. Bé lớn học hành khá hơn nhờ có cô kèm cặp. Cô còn “kèm cặp” luôn cả tôi, chiều đi làm là về ngay nhà, không được la cà bạn bè, nhậu nhẹt; ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ để đảm bảo sức khoẻ. Cô được lòng cả gia đình hai bên nội, ngoại của các con tôi. Em bé Út ra đời một năm sau đó. Cũng năm đó, tôi được chủ thầu cất nhắc lên chức “cai”, lương được tăng hơn, gia đình tôi như bước sang một trang mới.
Giờ căn nhà của chúng tôi đã được xây lại khang trang hơn, lúc nào cũng rộn tiếng ê, a, tiếng vui đùa của con trẻ. Tất cả đều do bàn tay vun quén của cô giáo. Cô giáo là mẹ hiền của các con tôi, là cô giáo của cả tôi. Tôi xin cám ơn thật nhiều cô giáo của tôi.
Theo VNE
Đàn bà ngủ với đàn ông, thiệt gì?
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ, chuyện họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng.
Tôi không cổ cũ cho chuyện sống thử, cũng không phải cổ xúy cho con gái sống dễ dãi hơn, chỉ là tôi có chút suy nghĩ thoáng. Quan điểm của tôi, yêu là cho hết mình, nhưng phải biết chịu trách nhiệm với những gì bản thân mình làm, đừng làm rồi ân hận, đừng làm rồi khóc lóc than đời. Và cũng đừng đổ tội cho bất kì ai, dù là đàn ông hay đàn bà.
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ chuyện, họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng. Có nhiều anh chàng miệt thị, khinh bỉ, coi thường người vợ của mình khi biết cô ấy không còn trong trắng. Và thậm chí có là vợ thì cũng ra rìa luôn, không được coi trọng nữa vì tội đã trót ăn nằm với ai đó trước anh ta. Nhưng anh ta lại không tự kiểm điểm lại bản thân mình xem mình đã thực sự trong sạch, xứng với người con gái đó hay chưa.
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. Có người vì căm hận bị người yêu phản bội khi đã trao thân mà không dám yêu ai, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận quá khứ. Bởi vì sao, vì đàn ông luôn khiến họ lo sợ, đàn ông luôn khiến họ nghĩ, họ đã mất đi &'cái ngàn vàng' rồi thì không xứng là vợ anh ta?
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. (Ảnh minh họa)
Có quy định nào về việc, con gái mất đi cái trong trắng của mình thì không được làm vợ hay không? Hay có ai quy định, đàn ông được chơi bời, buông thả, còn phụ nữ thì không? Xin thưa, chẳng ai quy định cả, chỉ là người ta tự tạo ra rào cản ấy, tự quy kết hết trách nhiệm cho người phụ nữ, nhất là cánh đàn ông. Trong khi họ không hề nghĩ rằng, phụ nữ buông thả với ai, đàn bà ngủ với ai để phải chịu tiếng xấu?
Cái thiệt của chuyện quan hệ trước hôn nhân chính là việc, bị người đàn ông coi thường và khinh rẻ đó. Nhưng, với những người phụ nữ, khi yêu là luôn trao hết mình. Vậy, khi họ cho đi bản thân mình cho người mình yêu thương, trong giây phút hạnh phúc ấy, họ thực sự không nghĩ được nhiều. Họ chỉ biết sống thực với tình cảm của mình, còn đâu thời gian để cân đong đo đếm tương lai.
Có thiệt gì không chỉ có tự bản thân họ hiểu? Nếu như thực sự nghĩ tương lai sẽ khó khăn nếu như không đến được với người mình đã trao thân, thì phụ nữ nên sống kín kẽ, nên có lập trường hơn nữa. Còn nếu chỉ nghĩ sống theo cảm xúc, làm chuyện đó theo cảm xúc thì hãy chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Điều quan trọng hơn cả là đàn ông hay có suy nghĩ rộng lượng hơn về chuyện trinh tiết, sự trong sáng của phụ nữ. Có không còn trong trắng thì có sao, đó là người dám yêu, dám sống. Có không còn nguyên vẹn thì cũng có sao, chỉ cần họ không phải là hạng, với gã đàn ông nào cũng có thể &'lên giường'. Cánh cửa cuộc đời rất rộng, hãy cho họ một lối thoát, vì khi yêu, ai cũng khó lòng mà kìm chế được bản thân. Và trách nhiệm họ chịu cũng chỉ phụ thuộc vào cánh đàn ông mà thôi!
Trinh tiết, hay trong trắng, tất cả cần phải được suy nghĩ thoáng hơn, cần được người trong cuộc hiểu và thông cảm. Đừng bao giờ đòi hỏi quá cao ở một người đã từng yêu nếu như bản thân mình cũng từng giống như vậy, đàn ông ạ!
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có" Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiền của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được. Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá". Tôi viết những dòng này khi...