“Có gì đâu…”
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, tôi đau đớn không kìm được nước mắt.
Từ bé, đứa con gái lớn của tôi đã có tính âm thầm chịu đựng, có chuyện buồn nó không bao giờ chủ động nói ra. Tôi phải nhìn nét mặt và cách cư xử khác với thường ngày của nó để đoán.
Những lúc như thế, tôi luôn gặng hỏi và động viên con lấy lại tinh thần. Đã rất nhiều lần con bé khóc nức nở, sà vào lòng tôi, kể lại mọi chuyện. Từ những rắc rối nhỏ trong học tập, những lần giận hờn vu vơ với cô bạn thân, cả việc thầy giáo cho điểm không đúng với công sức con bỏ ra… Hạnh phúc lớn nhất với tôi lúc đó là được làm một người bạn bên con, được con tin tưởng và được chia sẻ cùng con.
Từ ngày nhà có thêm thành viên mới – cu Bi, con bé ít tâm sự và gần gũi với mẹ hẳn. Lúc nào đi học về cũng thấy con gái ôm ấp, nói những lời trêu chọc em trai nên tôi rất yên tâm, nghĩ: Con gái cũng đã lớn, đã vào cấp ba, nên để nó tự giải quyết và vượt qua những rắc rối trong cuộc sống. Tôi không ngờ, suy nghĩ ấy đã khiến tôi suýt mất đi con gái vĩnh viễn.
Như mọi ngày, sau khi đi làm về tôi lại loay hoay cho cu Bi ăn cơm tối. Thằng bé quấy khóc vì mọc răng, dỗ sao cũng không chịu nín. Thấy con gái dẫn xe đạp vào nhà, chưa kịp để gọn ba lô lên giá sách, tôi vội gọi con gái đến cùng mẹ bón cơm cho em. Con bé ngồi nghêu ngao được một lúc với em rồi than mệt, xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Khi tôi hỏi, con bé chỉ cười: “ Không có gì đâu mẹ, con ổn mà“. Nhìn con gái bước từng bước uể oải lên cầu thang, tôi không chút nghi ngờ, tôi… đổ thừa cho áp lực học tập.
Tôi đã ngỡ ngàng, đã xót xa và rồi tự trách mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tối khuya đang ngủ, tôi giật mình khi nghe những tiếng động lạ phát ra từ phòng con gái, bản năng của người mẹ không cho phép tôi nằm yên. Tôi gõ nhẹ cửa phòng, không có tiếng trả lời, tim tôi đập nhanh hơn, đầu óc quay cuồng khi cửa phòng khoá trái bên trong. Tiếng gõ cửa đủ đánh thức mọi người trong nhà phòng con bé vẫn hoàn toàn im lặng. Lập tức, tôi quay trở lại phòng ngủ, lay chồng dậy. Chiếc chìa khoá dự phòng được lấy ra. Tôi và chồng bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh con gái nằm bất động trên giường, dưới sàn là lọ thuốc ngủ đã uống được phân nửa…
Sau hai giờ đồng hồ trong bệnh viện, bác sĩ báo con gái đã qua cơn nguy hiểm, tôi tạm yên lòng. Qua bạn bè, tôi biết con bé có mối quan hệ thân thiết với một bạn nam lớp trên. Gần đây tình cảm của hai đứa không được tốt, cậu bạn kia quyết định hai đứa không nên gặp nhau nữa, con bé vì nặng lòng nên nghĩ quẩn. Chuyện chẳng là gì với người lớn nhưng lại là chuyện “động trời” với một cô bé mới lớn. Con tôi nghĩ rằng, chỉ có cái chết mới chứng minh mình luôn chung tình với người yêu.
Tôi đã ngỡ ngàng, đã xót xa và rồi tự trách mình. Tôi thật vô ý khi nghĩ con gái đã lớn, đã có thể giải quyết được mọi chuyện mà không hiểu được đây chính là giai đoạn con cần tôi nhất, cần sự chia sẻ và cần được lắng nghe nhiều nhất. Tôi dằn vặt tự hỏi mình: Sự nhạy cảm của người làm mẹ tôi đã bỏ đi đâu? Trước đây, mỗi lần con gái nói “ Có gì đâu…” là mỗi lần nó nhận lại từ tôi sự quan tâm, động viên. Giờ thì cũng lời nói đó, nó nhận được gì ngoài sự thờ ơ…
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, tôi đau đớn không kìm được nước mắt. Vuốt nhẹ những lọn tóc đen nhánh mềm mại, tôi chỉ nói được với mình: “ Mẹ xin lỗi”.
Theo 24h
Nóng giận, anh lại hạ thấp danh dự em
Ngay giữa chốn đông người, anh cũng hành động rất cảm tính. Em nói chia tay nhưng anh năn nỉ nhiều làm em khó nghĩ. Em rất hay vào chuyên mục này để đọc tâm sự của các anh chị. Nay em cũng muốn gửi đến anh chị độc giả vài dòng về trường hợp của em, mong nhận được sự tư vấn từ anh chị. Em và anh ấy cùng quê, cùng tuổi, học cùng cấp 2. Nay em đang là nhân viên văn phòng ở thành phố, còn anh ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12. Chúng em yêu nhau được 2 năm. Anh ấy là người ít nói, nghiêm túc, nhưng rất nóng tính. Chính vì sự nóng tính này của anh và vài chuyện nhỏ con mà em muốn một lời khuyên từ anh chị.
Anh bây giờ chưa học nghề gì cả. Trước đây, anh ấy cũng từng đi học nhưng do trường anh ấy đang học không thuộc diện ưu tiên của tỉnh nên anh buộc phải nghỉ học giữa chừng. Từ lúc đó trở đi, trong anh luôn có cảm giác chán chường, mặc cảm với số phận. Anh nghĩ anh không bằng bạn bè, anh làm khổ gia đình. Thế là anh đâm ra chán nản và trong anh luôn có cảm giác anh là đứa con làm khổ bố mẹ nhất vì bao nhiêu vốn liếng bố mẹ anh dành để xin cho anh vào học nhưng cuối cùng mọi chuyện đổ bể.
Dẫu biết rằng, còn nhiều con đường khác để đi, để lựa chọn, nhưng với bản tính của anh, anh lại không thích như thế. Em khuyên anh đi học cơ khí, học nghề... nhưng anh không chịu. Anh không thích hợp với chuyện cầm sách bút bây giờ nhưng anh cũng không xin vào làm công nhân vì anh không chịu nổi sự gò bó và sai bảo của người ta. Và thế là trong hai năm qua, anh cứ đi phụ hồ cho người ta, đi làm linh tinh, tới mùa lại về quê phụ bố mẹ. Thế nên tới giờ, anh không có một đồng nào trong tay gọi là chút vốn.
Em biết, tính cách con người là quan trọng, không phải ai đi học cũng mới làm được việc lớn. Nhưng em thấy anh là người không có ý chí vươn lên. Anh lúc nào cũng nói số phận anh phải khổ, anh không có dự định học gì, làm gì, mà cứ đi làm mướn hết tháng này qua tháng khác. Em có ý muốn giúp đỡ anh một chút xíu về tài chính để anh đi học nhưng anh bảo anh không muốn nhờ vả ai cả. Tuy vậy, anh luôn có ý định muốn hai gia đình gặp gỡ và cưới em. Còn em luôn luôn trì hoãn ý định ấy của anh vì em muốn anh học nghề gì đó để có một công việc ổn định, để bố mẹ em yên tâm. Vì em học đại học mà anh thì chỉ tới lớp 12 nên em biết bố mẹ em sẽ không đồng ý mối quan hệ ấy khi trong tay anh chưa có gì.
Em chờ đợi anh ấy hai năm qua để mong anh có một cái nghề ổn định chứ không phải là đi xây, đi xách hồ. Anh ấy có dự định học lái máy xúc nhưng vẫn chưa hoàn thành được vì không có tiền đóng học phí. Anh cứ làm được 3 tháng lại về phụ bố mẹ hai tháng thì làm gì có tiền mà đi học. Em khuyên anh nên mượn bố mẹ một ít rồi sau này học xong đi làm thì trả sau nhưng anh vẫn không chịu, cứ đợi khi nào anh có tiền anh mới đi.
Em biết anh ấy yêu thương em nhiều lắm, quan tâm em không bằng lời nói vì tính anh ấy khô khan. Nhưng em thật không thể hiểu nổi tính khí của anh ấy nữa. Lúc bình thường, vui vẻ thì nhìn anh rất hiền lành nhưng những lúc anh ấy không vui, chán nản thì không thể kiểm soát được bản thân mình. Nhiều lần anh nhắn tin cho em bảo anh là người không có học, nhà anh nghèo, anh không muốn em phải khổ, anh ấy năn nỉ em đừng làm phiền anh ấy nữa, hãy để anh ấy được yên và mong em tìm được hạnh phúc mới... Những điều ấy em nghe như vết dao cứa vào tim mình nhưng em quen rồi nên không để tâm tới vì em yêu anh rất nhiều và cũng sau phút nóng giận là anh ấy lại xem như chưa có gì.
Khi nào anh mà bực mình chuyện gì thì không muốn nghe điện thoại của em, anh lại khoá máy hoặc tắt máy ngay lập tức. Những lúc như vậy, em lại gọi vào máy bàn nhà anh ấy để buộc anh phải mở máy vì anh không muốn làm phiền bố mẹ. Nắm được nhược điểm ấy của anh, cứ lúc nào anh không nghe hoặc khoá máy là em lại nhá máy hoặc gọi điện vào máy bàn. Em biết hành động ấy của em là sai nhưng nếu em không làm vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ mở máy.
Có một lần cũng hành động tương tự, anh ấy đã nhắn tin năn nỉ em là đừng gọi vào máy bàn nữa nhưng em vẫn cứ gọi vì em cũng tưởng như mọi lần cơ. Vậy là 10 phút sau, mẹ em gọi vào cho em hỏi em có nhá máy nhà anh ấy không? Em nghe mà tưởng chừng như tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Em không ngờ anh ấy lại có thể bảo mẹ anh ấy ra nói với mẹ em là bảo em đừng nhá máy nữa. Em thấy anh ấy không hề tôn trọng em. Anh ấy có nhiều cách giải quyết chứ đâu phải là chọn cách đó. Em hỏi anh thì anh bảo anh làm vậy để em không nhá máy nữa. Vậy là giữ sự bình yên của gia đình và một chút lỡ lầm của em. Người mà em tin tưởng lại chọn gia đình và làm bẽ mặt bố mẹ em vì tội không biết dạy con.
Từ đó trở đi, em ít liên lạc với anh ấy vì trong em đã bị tổn thương và tình yêu em dành cho anh ấy cũng đã không còn được như xưa nữa. Em cũng cần thời gian để suy nghĩ có nên gửi gắm cuộc đời mình cho một người mà không muốn bảo vệ em hay không? Dường như anh ấy hiểu sự im lặng ấy của em nên lại liên lạc với em. Anh ấy chỉ nhắn tin chứ ít khi gọi điện và đột nhiên, anh ấy vào thành phố nơi em đang làm. Em hỏi thì anh bảo vì nhớ em nên anh vào. Nhìn khuôn mặt khắc khổ và hiếm thấy nụ cười xuất hiện trên môi ấy của anh, lòng em lại đau, lại không muốn bỏ anh vì trông anh tội quá. Vậy là anh vẫn đi làm công việc trước kia, ngày nghỉ anh lại đón xe buýt lên thăm em.
Có những lúc bực mình vô cớ, anh vứt chiếc mũ bảo hiểm vào ven đường, vứt tờ báo mới mua vào bãi gửi xe... giữa bao con mắt ngỡ ngàng của người đi đường. Họ tưởng em làm điều gì đó tội lỗi lắm nên anh mới như thế. Anh chỉ biết hành động theo cảm tính mà không một lần nghĩ tới cảm xúc của em những lúc ấy, chưa một lần anh đặt mình vào vị trí của em. Tất cả đều được anh giải thích vì anh là người nóng tính. Và lần này, khi em đang lấy phiếu gửi xe trong siêu thị thì anh đột nhiên đập tờ báo vào người em, tỏ ý bảo em kẹp vào xe. Lúc đó, em có hừ một tiếng nhưng không ngờ là anh lại có thể vứt tờ báo xuống đất như thế. Sau đó, đang xem đồ trong siêu thị thì anh nhắn tin bảo anh về trước đây. Em nhắn lại là nếu anh về thì đừng gặp em nữa. Ít phút sau anh nhắn gọn lỏn: "Vậy xong chưa".
Em đã quá mệt mỏi với những hành động, cách cư xử ấy của anh rồi. Và thế là em nhắn tin chia tay với anh. Anh ấy năn nỉ xin em quay lại, anh bảo không thể sống thiếu em được. Anh ấy muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại và hãy tha thứ cho anh ấy một lần nữa. Nhưng hai năm qua, em chịu đựng cảnh ấy không biết bao lần. Chỉ vì quá yêu anh ấy nên em chấp nhận bỏ qua tất cả, thậm chí em còn nghĩ sẽ không ai có thể thay thế được anh.
Từ sự việc nhá máy bàn ấy như một gáo nước lạnh dội vào trái tim em, tăng thêm sự nghi ngờ của gia đình em về tình cảm anh ấy dành cho em đến mấy việc lặt vặt, khiến em đắn đo có nên chia tay anh ấy hay không? Em nghĩ, với tính cách của anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ sửa được. Hai năm qua, em đã chịu đựng những lúc anh nổi giận bất thường ấy không biết bao lần. Em đã nhiều lần rơi lệ. Hơn nữa, cách suy nghĩ của em và anh ấy cũng không giống nhau. Nhiều lúc anh cứ lôi trình độ học vấn ra mà nói chuyện với em, nào là vì anh không có học như những bạn làm kế toán, công an,... Trong khi đó, em biết anh luôn mặc cảm về bản thân nên không bao giờ em so sánh trình độ hay công việc của những người bạn cùng lứa.
Em không biết liệu em có thể chấp nhận được tính cách nóng nảy ấy của anh tới suốt đời hay không nữa? Ngoài những lúc ấy ra thì anh ấy là người hiền lành, là người chồng, người cha tốt. Ở bên anh ấy em rất an toàn. Nhưng cứ nghĩ tới những lúc anh nóng giận, anh cư xử mà không cần nghĩ tới danh dự của em một chút nào lại làm em do dự. Hiện giờ, anh ấy cứ liên lạc muốn gặp em nhưng em đã im lặng vì em muốn bình tâm để suy nghĩ về tình cảm của mình. Em đang rất rối bời. Em mong độc giả có thể cho em vài lời khuyên hữu ích trong lúc này.
Theo Ngoisao
6 lần buộc bạn gái bỏ thai 18 tuổi tôi bị một máy bay bà già lấy mất zin. Từ đó, tôi liên tiếp để xảy ra "tai nạn" với những người con gái tôi quan hệ. Tính đến nay, đã 6 lần tôi bắt các cô gái phải bỏ thai. Năm 17 tuổi, tôi đã biết yêu. 18 tuổi tôi có mối tình đầu, chị ấy là một người...