Cố gắng thay đổi cái mác “nhà quê” và sự hối hận khi nhận ra giá trị của bữa cơm gia đình
Không đâu ấm áp bằng bữa cơm gia đình, đừng cố khước từ gia đình để rồi sau này hối hận không kịp…
Không đâu ấm áp bằng bữa cơm gia đình
Cô sinh ra trong một vùng quê nghèo, gia đình cô cũng vô cùng khó khăn. Vì vậy, cô luôn hạ quyết tâm sẽ cố gắng học để thoát ly khỏi cảnh “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” này. Và rồi, cô đậu Đại học.
Từ miền quê xa xôi lên thành phố học, xa rời những cánh đồng lúa thân quen, những con đường làng đầy ổ gà, cô mơ ước về một thành phố hiện đại với ánh đèn rực rỡ chốn phồn hoa đô thị, những bữa cơm đầy cá, đầy thịt, những món ăn xa xỉ.
Cô lao đầu vào học, lao đầu vào làm thêm để kiếm tiền. Dần dần, số lần cô gọi điện về nhà càng ít đi, khát vọng mong muốn thoát khỏi cái mác người vùng quê trong cô quá lớn.
Tết cô cũng viện cớ ở lại Hà Nội không về để kiếm thêm tiền, mặc cho bố mẹ ở nhà trông mong, gọi điện về cô chỉ nói vỏn vẹn mấy từ “Tết con ở lại kiếm thêm tiền để nộp học phí kỳ sau”.
Có tiền, cô càng chăm chút bản thân mình hơn, cô tự làm mình xinh hơn với những bộ váy đắt tiền, với những bộ mỹ phẩm xa hoa khiến không ít anh chàng thành phố theo đuổi. Và rồi, cô có bạn trai.
Cô nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của bạn trai và họ đã đi quá giới hạn với nhau. Nhưng cô đã tin lầm người, hắn ta là một kẻ đào hoa, khi đã chiếm trọn được cô, hắn bỏ cô không thương tiếc.
Cô đã rất tuyệt vọng, cô muốn tự tử để giải thoát thân mình nhưng bỗng nhiên cô nhớ gia đình. Cô gọi điện về nhà, giọng nói đầu dây bên kia ngập ngừng: “Con dạo này khỏe không? Con bận học và làm thêm à? Cố gắng sắp xếp thời gian về thăm nhà đi con, bố mẹ nhớ con nhiều lắm!”.
Nghe xong, cô òa khóc, cô chợt nhận ra sự vô tâm của mình, cô chợt nhận ra cô đã sai khi cố gắng rũ bỏ cái mác nhà quê, cố gắng đeo đuổi cuộc sống nơi phồn hoa đô thị.
Nói rồi, cô bỏ lại sau lưng thành phố ồn ào náo nhiệt, cô xách va li trở về nhà, trở về với những con đường lắm ổ gà quen thuộc, trở về với những cánh đồng lúa thơm ngát thẳng cánh cò bay, ở đó có tình người ấm áp của dân làng, có tình thương của cha và tình yêu của mẹ, tất cả luôn chào đón cô.
Video đang HOT
Vừa về đến nhà, cô cất tiếng gọi:
“Mẹ ơi…Bố ơi…!!!”
Nghe thấy tiếng con gái, mẹ đang làm ngoài vườn vội vàng chạy vào, miệng cười với đôi mắt đỏ hoe:
“Cha bố cô, về mà không báo cho mẹ một tiếng. Học hành vất vả lắm hay sao dạo này gầy đi nhiều thế? Tết con không về, bố con suốt ngày ra cổng ngồi ngóng đấy?”
Càng nghe mẹ nói, cô càng thấy mình thật tệ. Mẹ bảo cô đi cất đồ, rửa mặt còn mình thì chạy ra đồng gọi bố cô về.
Vì cố gắng thoát ra khỏi cái mác “nhà quê”, cuối cùng cô mới nhận ra mình đã sai
Trưa đến, mẹ làm cho cô những món ăn mà cô thích, cá rô đồng kho tộ quánh lại hòa với mùi gừng, mùi lá sả thơm lừng cả một gian bếp, mùi canh chua nấu khế thơm phức, mùi cà muối chua chua ngọt ngọt, bữa cơm chỉ đơn giản thế thôi nhưng nó ngon hơn gấp trăm lần những bát phở nơi thành phố.
Thỉnh thoảng mẹ lại lấy chiếc quạt nan quạt cho cô, nhìn cô với vẻ trìu mến:
“Ăn từ từ thôi con, ở trên thành phố không có mấy món này, bố mày đi nơm úp cả buổi được bao nhiêu là cá đấy”. Bố ngồi bên nhâm nhi cốc rượu, ánh mắt ánh lên niềm vui sướng, mãn nguyện.
Hóa ra bấy lâu nay, cô mơ tưởng về những thứ xa xôi mà không biết trân trọng những phút giây cả nhà quây quần bên bữa cơm. Bố đặt chén rượu xuống nhìn cô rồi nói:
“Bố biết con vừa học vừa làm vất vả, nhưng làm gì đi nữa cũng nhớ về nhà ăn bữa cơm sum họp với bố mẹ cho ấm cúng. Bố mẹ già rồi, không có niềm vui nào bằng niềm vui đoàn tụ bên con cái đâu con ạ!”.
Cô rơm rớm nước mắt, cô thấy ghét bản thân mình vì bấy lâu nay quá vô tâm với bố mẹ, chỉ lo chạy theo những thứ hào nhoáng và những ảo tưởng viễn vông để rồi cô phải tự chuốc lấy đau khổ và sự dằn vặt của bản thân.
Tối đến, cô ôm và rúc vào lòng mẹ như một con chim non, nghe mẹ kể chuyện mà lòng bình yên đến lạ.
Gia đình luôn là nơi ta gửi gắm yêu thương, là nơi luôn chào đón và che chở cho cô mỗi khi cô gặp chuyện không vui bên ngoài.
Hãy luôn tỉnh táo, đừng mù quáng chạy theo những thứ hào nhoáng, những cám dỗ chốn phồn hoa đô thị, bởi không đâu bình yên bằng nhà cả!.
Theo blogtamsu
Ném trả nhẫn cưới, vợ tôi nhất quyết li hôn
Nhìn vợ rút nhẫn cưới trên tay ném trả lại cho tôi, lòng tôi đau xót. Lúc đó tôi mới biết tôi đã thực sự mất đi người vợ của mình.
Sau 7 năm kết hôn, vợ chồng tôi đã có một đứa con gái thông minh và ngoan ngoãn. Đó là quãng thời gian hạnh phúc của cả gia đình tôi. Một thằng đàn ông 35 tuổi có vợ đẹp, con ngoan, cuộc sống khá giả thì còn mong gì hơn nữa. Nhưng tôi không bằng lòng với những gì tôi đã có hiện tại. Tôi ghen tỵ với bạn bè nên quyết tâm lao vào kinh doanh để kiếm tiền.
Từ khi đâm đầu vào những dự án, tôi triền miên trong những cơn say, cuộc nhậu với khách hàng. Vì muốn kiếm được nhiều tiền, tôi trượt dốc dài chạy theo những đòi hòi của đối tác.
Tôi đưa đối tác vào quán massage có những cô chân dài nóng bỏng để chiều lòng họ. Những cuộc gọi của vợ, tôi đều từ chối không nghe. Tôi không còn thời gian dành cho gia đình nữa. Nửa đêm tôi mò về nhìn vợ bơ phờ chăm sóc con gái ốm tôi cũng không mảy may động lòng. Tôi còn quay ra trách cô ấy có mỗi chuyện chăm con cho tốt cũng không làm được.
Vợ một mình chăm con ốm tôi cũng không hề để tâm.
Vợ tôi vẫn nín nhịn, không nói nửa lời chỉ bảo tôi đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Sự ân cần, dịu dàng của vợ làm tôi thấy nhàm chán. Giờ đây tôi chỉ thích những cô em nóng bóng, khiêu khích ánh mắt đàn ông. Tôi chẳng còn để tâm đến vợ mặc cho vợ xoay xở con cái với gia đình. Chỉ cần hàng tháng đưa tiền đầy đủ cho vợ là được. Tôi hết trách nhiệm với gia đình.
Tôi cuốn mình đi theo ma lực hấp dẫn của đồng tiền. Hai năm sau tôi đã mua được xe riêng cho mình. Trên tay lấp lánh ánh kim của đồng hồ và nhẫn vàng. Chiếc nhẫn cưới bao lâu nay tôi cũng không còn đeo đến nữa. Tôi hãnh diện với những gì mình có.
Đã rất lâu tôi không còn biết đến bữa cơm gia đình. Tôi không còn nghe tiếng con gái bi bô gọi bố, nũng nịu bố đi chơi nữa. Đã lâu rồi tôi không còn nhìn thấy nụ cười quyến rũ của vợ. Phải chăng tôi đã bỏ qua quá nhiều thứ rồi.
Hôm đó tôi rẽ vào cửa định bụng mua hoa dành cho vợ một bất ngờ. Nhưng trước mắt tôi là vợ cùng một người đàn ông dắt tay nhau cùng con gái tôi đang thả bộ trên đường. Tôi quyết định bước ra bắt quả tang vợ ngoại tình tại trận.
Tôi bước lại, giật tay vợ và tát cô ấy một cái đau điếng. Người đàn ông kia cũng cho tôi một cú đau đớn. Tôi định lao vào tiếp thì cô ấy đứng giữa ngăn cản chúng tôi lại. Tôi chỉ mặt vợ: "Cô giỏi lắm, dám công khai ngoại tình à. Đóng vai người vợ đảm đang cũng giỏi phết đấy".
Con gái tôi chứng kiến hết những cảnh đó, con khóc và lên tiếng: "Tại sạo bố lại đánh mẹ và chú, tại sao bố cứ bỏ mẹ con con mà đi. Bố không nhớ con sao?". Lời con gái nói làm tôi nghẹn lại. Tôi bảo với con rằng: "Bố đi kiềm tiền để hai mẹ con được sống sung túc, con hiểu không?". Con gái tôi lắc đầu quầy quậy.
Tôi bất ngờ khi vợ đề nghị ly hôn.
Vợ tôi nói với tôi rằng: "Anh đúng khi anh phải đi kiếm tiền chăm lo cho gia đình. Nhưng anh đã quá ham tiền rồi, mẹ con em cần anh, cần một người bố chứ không chỉ là những đồng tiền lạnh lẽo. Đã bao giờ anh chăm được con ốm một lần nào chưa? Đã bao giờ anh đưa con đi chơi một lần chưa? Đã bao giờ anh nhớ đến con gái anh chưa? Anh ra ngoài đi chơi gái, cung phụng cho tình nhân tôi đều biết hết. Tôi có gọi anh về cũng không được. Anh cho rằng anh có tiền nên anh có quyền à. Tôi không cần những đồng tiền của anh đâu, chúng ta ly hôn đi".
Nói rồi, vợ rút chiếc nhẫn cưới trên tay ném trả lại cho tôi, lòng tôi đau xót. Lúc đó tôi mới biết tôi đã thực sự mất đi người vợ của mình.
Tôi đứng như trời trồng giữa đường. Những lời nói của vợ như cảnh tỉnh tôi. Tôi không còn bao biện được cho mình nữa. Tôi trở về căn nhà trống hoắc lạnh lẽo, không còn vợ con tôi ở đó nữa. Tôi vẫn mong vợ con tôi quay về. Vợ tôi có đi ngoại tình thì cũng là do tôi. Chỉ cần vợ quay về tôi cũng chấp nhận tất cả. Phải làm sao để tôi lấy lại được gia đình hạnh trước đây của tôi. Cuối cùng tôi vẫn chỉ là kẻ thất bại trong mắt vợ con mà thôi.
Theo Phunutoday
Cuộc gặp gỡ giữa vợ và nhân tình Một cuộc gặp mặt của vợ và nhân tình không hề ồn ào, không hề có nước mắt hay sự van xin, không hề có sự chửi rủa, đánh đập.. Ngay từ đầu, cô và anh gặp nhau có lẽ đã là một duyên phận bởi anh có quá nhiều điểm giống với mối tình đầu của cô. Cô chỉ là một người...