Cô gái sống trong chiếc hộp (Kỳ 7)
Sau hơn 3 năm bị giam giữ, Colleen được kẻ b.ắt c.óc đưa về thăm gia đình mình.
Những ngày sau đó, Cameron đưa Colleen tới Reno và những thị trấn lan cận để bắt cô ra đường đi xin t.iền. Điều này là vô nhân đạo nhưng Colleen không còn sự lựa chọn nào khác. Rút kinh nghiệm sau nhiều lần chịu đòn đau, Colleen không mở miệng xin sự giúp đỡ hay từ chối.
Những lần bị bắt ra đường đi xin, Colleen không hề có ý định bỏ trốn. Cô bằng lòng với sự thỏa mãn của Cameron mỗi khi nhận t.iền của mình. Điều này khiến cảnh sát sau này đặt vấn đề có thể Colleen mắc hội chứng hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị b.ắt c.óc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ b.ắt c.óc mình vì họ cam chịu thay vì kháng cự. Lâu ngày sống trong tình trạng cam chịu, n.ạn n.hân dần tỏ ra tuân phục và cảm động trước sự chăm sóc của kẻ b.ắt c.óc mà quên đi việc làm sai trái của họ trước đó. Theo phân tâm học, giống như những đ.ứa t.rẻ nhỏ phải lệ thuộc vào người mẹ nuôi, cho bú, bế ẵm thì các n.ạn n.hân bị b.ắt c.óc phải thuần phục hoàn toàn tên cướp về mọi phương diện khiến theo thời gian thì trở nên gắn bó.
Một tháng sau, Janice tìm được công việc mới và Colleen được giao nhiệm vụ ở nhà chăm sóc em bé mới sinh. Một lần nữa, Colleen bỏ qua cơ hội để được tự do. Cô không làm bất cứ điều gì để trốn thoát. Ban đêm, Colleen thường bị xích vào toilet và ngủ trên sàn phía sau phòng ngủ. Dù hơi lạnh nhưng điều này còn tốt hơn nhiều so với ngủ trong chiếc hộp dưới gầm giường.
Janice mang việc về nhà và nhờ Colleen làm giúp mình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng hai người phụ nữ này có tranh cái bởi Janice ghen tị với sự quan tâm quá mức của Cameron dành cho người trẻ hơn mình. Janice muốn chồng thả tự do cho Colleen. Điều này khiến kẻ bệnh hoạn cảm thấy điên tiết.
Để giải quyết vấn đề, Cameron bắt Janice bỏ việc để ở nhà chăm sóc các con còn Colleen trở về với cuộc đời của mình trong chiếc hộp dưới gầm giường. Hắn thuyết phục cô gái rằng mình đã phải bỏ ra 30.000 đô la để “công ty nô lệ” bảo vệ cô. Đó là một khoản t.iền lớn và Colleen nên tỏ ra biết ơn. Hắn nhắc lại với Colleen rằng công ty này đã cài rệp theo dõi vào tất cả ô tô, nhà cửa, điện thoại của các thành viên trong gia đình cô. Nếu cô liên lạc với họ, lập tức sẽ bị trừng phạt.
Một ngày, Cameron muốn thử xem liệu Colleen đã hoàn toàn thuần phục bằng việc bắt cô cầm s.úng tự dí vào cổ họng mình. Dù không biết s.úng đã lên nòng hay chưa, Colleen vẫn nghe lời Cameron và bóp cò. Tiếng click khô khan của kim loại vang lên khiến cô gái dù thoát c.hết vẫn thấy kinh hoàng và sợ một ngày mình sẽ b.ị g.iết. Cameron còn bắt Colleen sang hàng xóm từ biệt mọi người để họ nghĩ rằng cô sẽ đi California.
Sau vụ này, Cameron hoàn toàn yên tâm về người nô lệ của mình. Để thưởng cho sự nghe lời của cô gái, Cameron cho phép Colleen viết 3 bức thư về gia đình để họ biết rằng người thân của họ vẫn còn sống. Dĩ nhiên, Cameron kiểm tra nội dung bức thư trước khi gửi đi. Thậm chí, kẻ b.ắt c.óc này còn cho Colleen gọi điện về nhà để hẹn một chuyến về thăm. Cameron nói rằng rất ít khi “công ty nô lệ” cho phép điều này và họ sẽ kiểm soát cô rất chặt chẽ.
Video đang HOT
Ảnh Colleen và Cameron chụp cùng nhau khi cô gái được về thăm nhà.
Colleen bị giam trong hộp gần 1 tuần trước khi được ho phép về nhà. Trước khi đi, Cameron cảnh báo “công ty nô lệ” sẽ cho Colleen một tham gia một bài thử nghiệm, đồng thời còn dọa cô bằng những hình ảnh trừng phạt các nô lệ bỏ chạy thời xưa. Cuối cùng, hắn nói, công ty quyết định thử nghiệm Colleen, nếu cô nói bất kỳ điều gì với ai về hoàn cảnh thực của mình, họ sẽ lao tới bắt cô ngay.
Ngày 20/3/1981, sau 3,5 năm Colleen bị b.ắt c.óc, Cameron cho cô gái trở về thăm bố mẹ và chị em trong gia đình.
Cha cô gái, hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy con và “người bạn trai” xuất hiện. Mặc cho “người bạn trai” đang cố gắng tự giới thiệu, ông chỉ chú ý tới vẻ bề ngoài gầy gò và hốc hác của con. Sợ con thấy phiền vì bị chất vất đã đi đâu trong quãng thời gian dài như thế, gia đình Colleen không dám hỏi han mà vội vã làm cơm. Colleen tuy mù mờ không biết đây là “cuộc thử nghiệm” của “công ty nô lệ” hay sự thật nhưng vẫn vô cùng sung sướng khi gặp lại tất cả mọi người. Cô không biết mình sẽ ở lại được bao lâu trong khi hi vọng sẽ được bên gia đình cả một tuần. Vì thế, Colleen muốn mỗi giây phút trôi qua là một giây phút cực kỳ ý nghĩa.
Jenise, em gái Colleen nhớ lại: “Chị ấy không nói cho chúng tôi biết chị đã ở đâu, hay sẽ đi đâu. Cả nhà chúng tôi sợ làm chị buồn. Chúng tôi lo sợ sẽ mất chị một lần nữa”.
Theo Khampha
Nhật ký của nữ tù nhân bị kết án oan (Kỳ 2)
Những trải nghiệm đầy mâu thuẫn của cô gái, khi thì lạc quan, khi muốn t.ự t.ử.
Amanda Knox
Một cuộc phỏng vấn về cuốn sách của Amanda Knox được chiếu trên truyền hình Hoa Kỳ vào khung giờ vàng đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của dư luận.
"Waiting to be Heard", cuốn sách của Amanda là những dòng tâm tình khi nhẹ nhàng, lúc lại vô cùng đau khổ về quãng đời 4 năm cô gái đã phải trải qua trong tù Italy. Cô rơi vào tận cùng trong nỗi đau khổ trong nhà tù Italy.
Ký sự của Knox là một tường trình dài mang bản sắc cá nhân về những khó khăn trong nhà tù Italy, hoàn toàn gặp phải những cư xử không thích hợp của đội ngũ cai ngục. Đôi khi, cô lại có những cảm xúc trái ngược đầy mâu thuẫn và lại vẽ lên một bức tranh hoàn toàn khác.
Những tài liệu khác, bao gồm những bức thư viết tay của cô gái trong khi ở tù, những file lưu trữ và giấy tờ của cơ quan chức năng, đã nói lên những ấn tượng hoàn toàn khác về Knox, người luôn tràn đầy lạc quan trong những lúc tăm tối và cùng cực nhất.
"Đội ngũ quản ngục rất tử tế với tôi", Knox viết trong cuốn nhật ký hằng ngày. "Họ thường xuyên kiểm tra xem tôi có an toàn không, đồng thời rất nhã nhặn. Tôi không thích cảnh sát nhiều lắm mặc dù họ cũng khá tử tế nhưng chỉ bởi vì tôi luôn gặp họ mỗi khi sợ hãi và bối rối".
Amanda miêu tả các nhà tù Italy "khá cừ" với thư viện, tivi trong phòng, phòng tắm và đèn đọc sách. Không ai đ.ánh đ.ập cô và một người lính gác đã động viên khi cô khóc trong phòng giam.
Không giống như phần lớn ký sự được sắp đặt, những dòng tự sự này do chính bản thân Amanda Knox viết với những kỷ niệm về lần đ.ánh bóng chày, những nét vẽ hoa nghệch ngoạc hay những giai điệu của Beatles.
Knox kể lại chi tiết như một lính gác nam đã nháy mắt với cô khi cô nhận được những bức thư, như là một cách chia sẻ niềm vui với cô.
Có lần toàn khu nhà tù đồn rằng Knox bị bác sỹ nói nhiễm HIV nhưng những dòng nhật ký của cô lại cho thấy tình trạng thoải mái. "Người cai ngục nói tôi đừng lo lắng, đó có thể là 1 kết quả nhầm lẫn, họ sẽ kiểm tra lại vào lần sau".
Trong dòng nhật ký, Knox miêu tả những cảm xúc bồn chồn, hồi hộp và lo lắng khi theo dõi từng bước chân của nghi can đầu tiên bị b.uộc t.ội g.iết người, Patrick Lamumba, ra tù trở thành công dân tự do và bên vợ và các con của minh sau khi anh ta được xóa án.
Cô hồi tưởng lại một lần bị thẩm vấn và bị ép buộc phải nhận tội. "Tôi quá yếu và kinh hoàng khi cảnh sát đe dọa sẽ giam tôi 30 năm tù. Tôi thất vọng và nói những gì họ thuyết phục tôi nói. Patrick - đó là Patrick, tôi nói".
Trong nhật ký của mình, Amanda Knox miêu tả chi tiết buổi sáng cô phải viết lời thú tội. Thậm chí những người cai ngục còn bắt cô viết nhanh. Tuy nhiên trong một bức tư gửi tới luật sư của mình, cô lại nói mình không bị áp đặt gì cả. "Tôi cố gắng viết những điều gì mình có thể nhớ cho cảnh sát mặc dù tôi luôn nghĩ tốt hơn khi tôi viết. Họ ấn định thời gian cho tôi làm việc đó. Trong tin nhắn này tôi viết về nỗi nghi ngờ, những câu hỏi và điều mà tôi biết là sự thật".
Điều này lại khá mâu thuẫn với những dòng sau đó, khi cô miêu tả những tổn thương về tinh thần mình phải chịu tại đồn cảnh sát: "Sau khi bị bắt, tôi bị giam trong một căn phòng trước một bác sỹ nam, một nữ y tá và vài viên cảnh sát. Họ yêu cầu tôi cởi hết quần áo và dạng chân ra. Tôi rất bối rối trong tình trạng k.hỏa t.hân đúng trong thời gian chu kỳ. Chán nản và tuyệt vọng".
Viên bác sỹ kiểm tra và chụp ảnh những phần nhạy cảm của Amanda Knox. Cô gái viết: "Đó là điều đê hèn và vô nhân tính nhất mà tôi đã phải trải qua".
Nhưng trong bức thư gửi luật sư vào ngày 9/11, Amanda Knox lại miêu tả những trải nghiệm thường lệ. "Trong suốt thời gian đó tôi bị những bác sỹ kiểm tra. Tôi có một bức ảnh cũng như một số bản copy dấu vân tay của mình. Họ lấy giày và điện thoại của tôi. Tôi muốn về nhà nhưng họ nói tôi phải đợi. Sau đó là bị bắt, bị tống giam. Sau đó là Patrick, Raffaele".
Theo Khampha
Cô bé xấu số và kẻ vô gia cư điên loạn (Kỳ 7) Đối diện với gia đình mình, bé Elizabeth vẫn ôm kẻ b.ắt c.óc, coi đó là người thân ... Nhận kẻ b.ắt c.óc là người nhà Ngày 11/3, Mitchell, Barzee, và Elizabeth đã có mặt tại Bắc Las Vegas và ăn xin ở trước một quá ăn nhanh. Cả ba không còn đeo dây thừng trắng và trông thực sự thảm hại. Các...