Cô gái nuốt nước mắt nhìn mẹ già bệnh nặng tự đi viện một mình dẫu nhà chồng cách vỏn vẹn 3 cây số
“Hôm nay mẹ ốm không đi nổi. Bố gọi bảo về chở mẹ đi khám. Nhà chồng cách nhà mẹ 3 cây số, vậy mà chồng không cho về…”
Chuyện phụ nữ lấy chồng muốn về thăm bố mẹ đẻ mà chồng không vui, bố mẹ chồng khó chịu dường như không còn xa lạ với nhiều chị em đi làm dâu. Thậm chí có trường hợp, mẹ vợ bệnh nặng chồng cũng không cho vợ về đưa bà đi viện, dẫu khoảng cách vỏn vẹn có 3 cây số.
Nguyên văn lời chia sẻ ấy như sau:
Các mom thật sự cho mình lời khuyên chân thành với!
Cả một đời tần tảo nuôi con khôn lớn chưa trả được ơn nghĩa sinh thành đã vội đi lấy chồng. Hôm nay mẹ ốm không đi nổi. Bố gọi bảo về chở mẹ đi khám. Nhà chồng cách nhà mẹ 3 cây số, vậy mà chồng không cho về, chửi sa sả vào mặt mình, bảo hở ra một tí chuyện là nhờ vả. Chồng mình nói câu: “Tao không thích nhờ vả, ốm chẳng lẽ không đi được hay sao mà phải nhờ, chưa chết”. Còn bảo mẹ tao chưa bao giờ nhờ vả ai mà nhà mày hở ra nhờ vả, không rảnh. Đủ đường đủ kiểu nói, mấy mom thấy chịu đựng được không ạ…
Em đau lòng thắt ruột gan. Mẹ thấy lâu gọi lên. “Con không lên được, không ai trông bé”, “Thôi không phải lên, mẹ đi một mình được”. Mình biết mẹ mình nghe giọng mẹ là biết mẹ đang cố gắng nói không sao. Mình thấy mình ngu quá, có lẽ không thể sống cùng người chồng tệ bạc như vậy được…
Đọc xong, có lẽ không ai là không phẫn uất với cách cư xử và lối suy nghĩ của người chồng. Ai cũng có bố mẹ, ai cũng cần báo hiếu bố mẹ mình, chứ tự dưng vợ anh ta xuất hiện cho anh ta cưới về chắc? Có thể bố mẹ anh ta còn khỏe mạnh, chưa cần phiền đến con cái. Nhưng mẹ vợ đã ốm nặng, còn không cho vợ về đưa mẹ đi viện thì thật không còn lời nào để diễn tả sự bạc bẽo, ích kỉ của anh ta. Cố sống tiếp với người đàn ông như thế, cũng chỉ là những chuỗi ngày đau khổ, tủi hờn mà thôi.
Video đang HOT
Bên cạnh việc lên án người chồng, thì chính cô gái đáng thương cũng bị hội chị em trách móc. “Chồng không cho đi chẳng lẽ cũng không đi, để kệ mẹ như thế, trong khi cách có 3 cây số? Chồng thì chồng chứ chẳng chồng thì thôi, chồng có thể bỏ còn bố mẹ thì không bao giờ”, đó là câu chất vấn chung của mọi người. Cô gái liền than phiền, mình giờ ở nhà trông con nhỏ, phụ thuộc chồng. Giờ mà chia tay, cô phải mang con về nhà đẻ. Dưới cô còn 2 em nhỏ mới 10 tuổi và 5 tuổi, mẹ con cô về sẽ chỉ là gánh nặng cho bố mẹ mà thôi. Như vậy, có lẽ cô chỉ còn cách tiếp tục chấp nhận cảnh sống như hiện tại, bản thân không được chồng coi trọng, anh ta nói gì phải nghe nấy, bao gồm cả việc bỏ mặc bố mẹ ruột lúc khó khăn, hoạn nạn.
Ảnh minh họa
Thiết nghĩ, hoàn cảnh vừa đáng thương vừa đáng trách của cô gái chính là một bài học sâu sắc dành cho những cô gái sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Vớ phải một gã đàn ông không ra gì chưa đáng sợ. Hôn nhân trục trặc cũng chẳng phải đường cùng. Sợ nhất là biết sống trong địa ngục, khao khát ra đi, nhưng lại chẳng có năng lực để thoát ra. Kết hôn, không chỉ đơn giản yêu là lấy, đến tuổi lấy chồng là lấy. Mà phải xem mình đã đủ trưởng thành, đủ tự lập để xây dựng một gia đình mới, cũng như ứng phó với tất cả khả năng có thể xảy ra hay chưa.
Trong trường hợp cô gái, nếu cô ấy có công việc với thu nhập riêng, cô ấy đâu cần quỵ lụy chồng tới mức đó. Cô ấy sẽ có tiếng nói, có quyền tự quyết, chẳng những thế chồng còn trở nên tôn trọng cô ấy hơn. Cô ấy có thể dũng cảm “xách vali lên và ôm con đi” nếu như cảm thấy không thể chung sống với người chồng đó nữa, và dù đi đâu thì cũng chẳng bao giờ là gánh nặng cho ai, vẫn nuôi con ngon lành. Giá như trước khi kết hôn, hay trước khi sinh con thôi, cô ấy suy nghĩ và lên kế hoạch cho chu đáo cho chính bản thân mình, thì đâu đến nông nỗi này.
Các cô gái trẻ ơi, trông đợi hoàn toàn vào tình yêu của đàn ông là điều mà một phụ nữ thực tế không bao giờ làm. Cái câu “Cưới về anh nuôi em” nghe thì ngọt ngào, lãng mạn lắm, nhưng chỉ là nghe mà thôi. Còn sự thực nó chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Bởi hôn nhân là trăm nghìn vấn đề, và trên đời này chả ai nói trước được chữ ngờ. Đừng để bản thân rơi vào cảnh ngộ như cô gái trong bài viết, lúc ấy có kêu than hay hối hận thì cũng đã muộn…
Theo Afamily
Nhà trai chỉ cho làm vài mâm đám cưới vì lí do: '30 tuổi mới lấy chồng, danh giá gì đâu'
Trong cuộc họp giữa hai gia đình, nghe kế hoạch của nhà trai, bố tôi tím mặt không nói nên lời, còn mẹ tôi thì bật khóc ngay tại trận.
Sau 1 tuần hai bên gia đình gặp gỡ, đám cưới của chúng tôi vẫn chưa thể thống nhất được. Ngày, giờ, rồi cả chuyện hình thức tổ chức như thế nào... mọi thứ đều ngổn ngang. Thậm chí, tôi lo sợ rằng, cuộc hôn nhân này cũng khó mà diễn ra được với sự mâu thuẫn giữa hai bên gia đình.
Nhìn gương mặt bố mẹ rầu rĩ, ủ dột từ hôm đó tới giờ, ruột gan tôi như có ai sát muối. Tôi hỏi ý kiến bố mẹ, bố mẹ chỉ thở dài rồi bảo: "Thôi thì hạnh phúc của con, tùy con quyết định. Bố mẹ không dám can ngăn, không sau này lại mang tiếng phá hoại hạnh phúc con cái. Bố mẹ chỉ muốn nhắc để còn nhìn thấy, những bất cập nó đã hiển hiện ra rồi đấy, con quyết thế nào thì tùy con". Tôi biết, bố mẹ đang nói giảm, nói tránh đi nhiều chứ thực sự trong lòng họ đầy những tủi hờn.
Năm nay tôi 33 tuổi, có công ăn việc làm ổn định. Ở vùng quê nơi tôi sống, cái tuổi này bị coi là ế rồi. Thực ra tôi không xấu đến mức không thể có một tấm chồng, nhưng có lẽ cái duyên, cái số nó như vậy nên đến giờ tôi vẫn chưa yên bề gia thất. Trước đây cũng có một cơ hội, người thì tôi thích họ, người thì họ thích tôi... nhưng rồi đôi bên chỉ tìm hiểu nhau được vài tháng là thấy không hợp rồi chia tay.
Và tôi quen anh - người mà tôi xác định cưới làm chồng bây giờ. Anh kém tôi 4 tuổi. Tuy nhiên, thực tế thì anh trông trẻ hơn tôi khá nhiều. Chúng tôi làm cùng một chỗ. Tôi làm lâu hơn, còn anh mới chuyển về. Từ công việc tiếp xúc gần nhau, dần dần, hai đứa nảy sinh tình cảm lúc này không hay.
Ban đầu tôi cũng ngại lắm. Ở cái tuổi này, tôi không dám mộng mơ quá nhiều. Tôi sợ người ta chê cười, nghĩ tôi mồi chài trai trẻ... Thậm chí tôi đã từ chối anh rồi, nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi. Chính anh là người đã công khai tình cảm này, nói với các đồng nghiệp chuyện chúng tôi yêu nhau. Sau khoảng 1 năm, hai đứa tôi quyết định cưới vì tôi cũng nhiều tuổi rồi.
Theo anh về ra mắt gia đình, tôi biết, mọi người không ưng tôi cho lắm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi vì chẳng ai muốn con trai mình lây vợ già. Nhưng trước thái độ kiên quyết của anh, bố mẹ cũng phải đồng ý. Và hơn 1 tuần trước, gia đình nhà trai đã cùng gặp gỡ nhà tôi để bàn bạc chuyện cưới xin.
Hôm đó, bố mẹ anh quả quyết, muốn làm nhanh gọn cho xong. Bố anh bảo không phải dạm ngõ, đám hỏi, đám cưới làm gì cho phức tạp, cứ gộp chung vào một buổi, làm chục mâm cơm là được. Thậm chí còn bảo không phải mặc váy cưới lòa xòa làm gì, cứ đơn giản đi. Bố chồng tương lai tôi nói một câu khiến cả nhà tôi chết lặng: "Tôi nói thật, cháu nó cũng ngoài 30 tuổi, ở quê mình thế là già rồi, lại lệch tuổi nhau nên tôi tính làm đơn giản đi cho xong, gọi là cho có, chứ làm rình rang lại chỉ tổ cho thiên hạ họ nhòm vào rồi bàn tán, đau đầu lắm". Nghe xong câu đó, bố tôi cúi mặt, còn mẹ tôi thì bật khóc, bỏ về...
Tôi thấy xót xa thương mình, thương bố mẹ. 33 tuổi mới lấy chồng đâu phải là cái tội. Còn tình yêu này là chính anh theo đuổi tôi trước chứ đâu phải tôi mồi chài. Tại sao tôi lại bị coi thường, rẻ rúm đến như vậy...?
Tôi cũng nghĩ rất nhiều. Tôi biết bố mẹ anh có ý toan tính, và không hề tôn trọng tôi. Tôi cũng sợ chia tay lúc này, sợ thiên hạ chê cười, sợ bố mẹ mình khổ tâm và xấu hổ với hàng xóm láng giềng khi cô con gái tuổi ba mươi lại bị hủy hôn. Nhưng rồi, sau khi suy nghĩ quá nhiều, tôi quyết định nhắn tin cho anh. Tôi muốn một đám cưới đàng hoàng, tử tế, không phải làm to mà là cần sự trang trọng từ phía mọi người.
Tôi không đòi hỏi hình thức nhưng tôi muốn mình được đề cao. Còn nếu phía gia đình anh không chấp nhận, tôi sẵn sàng chia tay cuộc tình này dẫu tương lai của tôi sẽ lại vì thế mà khó khăn hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ sĩ diện và lòng tự trọng, bất chấp mọi giá để có được tấm chồng.
Theo 2sao
Tôi yêu chồng, nhưng cũng sợ chồng vì anh quá thô bạo trong... chuyện ấy Mỗi lần phải "gần" chồng là tôi như bị tra tấn. Hạnh phúc, viên mãn chẳng thấy đâu, chỉ thấy nhục nhã và tủi hờn. Tôi và anh kết hôn đã được gần 1 năm. Tôi là nhân viên ngân hàng còn chồng làm kỹ sư chế tạo máy. Chúng tôi có gần hai năm tìm hiểu và yêu nhau trước khi tiến...