Cô gái nào cũng có một chiếc váy để mơ về
Khi khoác chiếc váy ấy lên, cô gái nào cũng thấy mình như thành công chúa, với giấc mơ hạnh phúc đang gần kề, dẫu người đang đợi cô sau tấm rèm kia chẳng phải hoàng tử.
Cô gái nào cũng có một chiếc váy để mơ về. Không phải là chiếc váy hàng hiệu đắt giá đằng sau những ô cửa kính trung tâm mua sắm hoàng nhoáng, cũng không phải chiếc váy xa xỉ nào tự mình tô vẽ, mà đó là chiếc váy cưới, chiếc váy thiêng liêng và trang trọng nhất trong cuộc đời.
Chiếc váy ấy có thể không được lấp lánh bằng những chiếc đầm dạ hội của Elie Saab, có thể không gợi cảm và khiến người ta ồ lên như kiểu váy “cut-out” táo bạo mà nhiều ngôi sao gần đây hay diện. Nhưng khi khoác chiếc váy ấy lên, cô gái nào cũng thấy mình như thành công chúa, với giấc mơ hạnh phúc đang gần kề, dẫu người đang đợi cô sau tấm rèm kia chẳng phải hoàng tử.
Váy cưới. Liệu đời người có thể có mấy lần được khoác lên? Nhưng dù cho một, hai hay bao nhiêu lần đi nữa thì đâu có quan trọng? Bởi chiếc váy ấy sẽ mãi là giấc mơ của mọi cô gái, từ khi ý thức được mình rồi cũng cần lấy chồng, sinh con, hay khi trong lòng mới chớm nở một thứ tình cảm rất nhẹ nhàng với cậu bạn cùng lớp.
Tôi có cô bạn gái thích may vá, và lúc nào cũng ôm ấp viễn cảnh mình sẽ được mặc chiếc váy trắng muốt do chính tay mình làm nên, dù cho chàng trai cô ấy yêu chưa khi nào ngỏ lời về chuyện làm đám cưới.
Con gái là vậy, cứ tự mình mộng mơ, cứ tự mình hạnh phúc thôi, đôi khi cũng chẳng cần tới một sự cho phép nào cả.
Áo cưới của thời hiện đại ngày càng cầu kỳ và đắt giá. Nhưng nó vẫn chỉ đại diện cho một giấc mơ, chứ chẳng thể bảo chứng cho niềm hạnh phúc của bất kỳ ai được.
Video đang HOT
Có một cô gái yêu si mê một anh chàng hơn chín năm trời. Thế rồi cũng đến ngày cô đạt được ước nguyện là được mặc váy trắng cùng anh bước vào lễ đường. Chiếc váy của cô ấy được đặt riêng tại một nhà mốt chuyên đồ cưới tên tuổi trong nước và một lễ cưới không thua kém các ngôi sao diễn ra trong niềm mơ ước của bao nhiêu người.
Nhưng chiếc váy đắt tiền ấy, lễ cưới xa hoa ấy cũng không đảm bảo cho một kết cục viên mãn. Họ chia tay chỉ sau chưa đầy hai năm về chung một nhà.
Trong những bức ảnh đen trắng in màu thời gian ba mẹ tôi còn giữ lại, thì váy cưới của ngày tôi còn chưa ra đời đơn giản hơn nhiều. Ngày ấy, cô dâu thường mặc áo dài, chú rể diện sơ mi, quần âu thay cho chiếc váy cưới thướt tha và cả bộ suit như bây giờ. Xe đi đưa dâu cũng chỉ là xe đạp thay vì “mui trần” hay “ba khoang” như hiện tại.
Đơn giản như vậy thôi mà nhiều nhà phải chật vật lắm mới xoay sở được. Rồi nếu muốn có váy cưới, có cả bộ “vest” đúng nghĩa như cô dâu chú rể ngày nay hay mặc, nghe nói người ta sẽ phải đặt trước cả số tiền bằng với giá trị của chúng, thậm chí cả giấy tờ tùy thân và “sổ đỏ”.
Cho nên váy cưới của ngày ấy, không chỉ là ước mơ của một người thôi đâu, mà là ước mơ và sự cố gắng của cả một gia đình, cả một dòng họ, và tất nhiên, là dấu ấn thiêng liêng của thứ tình cảm đơn sơ, mộc mạc thôi nhưng bền lâu và sâu đậm.
Còn nếu muốn có váy cưới, có cả bộ “vest”, nghe nói người ta sẽ phải đặt trước cả số tiền bằng với giá trị của chúng và cả giấy tờ tùy thân và sổ đỏ.
Theo VNE
Chồng ngoại tình tới bị liệt mới thôi
Vì nhiều lẽ, tôi chấp nhận một người chồng ngoại tình nhưng bây giờ tôi đang rất hối hận vì điều đó.
ảnh minh họa
Quan niệm "vợ chính chuyên, chồng chung thủy" đã in hằn trong tâm khảm, trong máu thịt của tôi. Và vì đã ở tuổi tứ tuần, nên tất nhiên là tôi không bao giờ cổ xúy cho chuyện ngoại tình cả. Không giống như mấy cô gái khác, chấp nhận (hay đôi khi là nhu cầu) "ăn nem" như một thứ vốn có để cân bằng cuộc sống khi người chồng chót "ăn chả" . Với tôi, đó là điều hoàn toàn không thể.
Một là chia tay, đường ai nấy đi. Hai là chịu đựng, đuổi theo hạnh phúc mà chồng đã vô tình vứt lên một chuyến tàu cao tốc của nỗi bất hạnh. Và tôi chọn cách thứ hai. Vì nhiều lẽ trong đời.
Chồng tôi là một người phong lưu, làm nghề buôn bán. Riêng về khoản ăn nói thì phụ nữ yếu lòng đi theo anh là chuyện thường. Nếu anh chỉ hoa lá một chút thì tôi cũng cố gắng cho là bình thường. Đằng này, ngoại tình đã là căn bệnh quái ác hiện hình trong anh ta. Bất chấp tất cả, dư luận, gia đình, anh em, bạn bè... hay nói một cách rất y học là "đã hết thuốc chữa".
Tôi âm thầm chịu đựng. Trước đây, anh là một ông chồng tốt, biết chăm lo yêu thương vợ con, làm ăn chỉn chu, được mọi người nể phục. Nhưng khi vướng đến ngoại tình, anh thành một con người khác hẳn.
Nửa đêm, điện thoại anh có tin nhắn. Tôi vô tình đọc được, là tin nhắn tình tứ, ướt át của một cô gái nào đó. Anh thức dậy và thẳng tay tát tôi: "Dám coi điện thoại của người khác! Là người ta nhắn nhầm.". Cứ như thế, anh nói là anh đúng. Và tôi luôn bị ăn tát, bị va đầu vào tường.
Có người nói với tôi là anh đang ngồi ăn với một cô gái trên phố, tình tứ lắm. Tôi tất tả chạy lên, thấy anh đang ngồi gác đùi lên một cô gái cỡ tuổi cháu mình. Thấy tôi, anh lúng túng "À, con của đứa bạn anh!". Tôi bảo anh về, anh cũng ngoan ngoãn về. Về đến nhà, anh đóng cửa lại, túm lấy tóc tôi, kéo lê vào trong nhà. Tôi đau đớn, khóc lóc. Anh gầm lên: "Dám theo dõi tôi à, rãnh rỗi không còn việc gì làm nữa hay sao...". Tôi cũng chỉ khóc và khóc.
Nhiều lắm những lần như thế. Rồi tôi nghe từ người khác, nào là thấy anh vào khách sạn với cô này, thấy anh đèo cô kia đi đâu... Đến lúc quá mệt mỏi, không thể cứu rỗi, tôi buông xuôi tất cả. Trên đầu cũng có hai thứ tóc rồi. Sân si mà làm gì. Anh đi chán, anh lại về thôi.
Gia đình tôi năm lần bảy lượt bảo tôi bỏ anh, nếu không họ sẽ từ tôi. Và rồi họ từ thật. Vài đồng lương giáo viên mầm non ít ỏi không đủ để nuôi 3 đứa con ăn học. Cho nên, miếng ăn chính vẫn từ anh chu cấp. Nhưng cái chính là tôi không muốn (và tôi sợ) một gia đình tan nát. Các con tôi cần một gia đình có đầy đủ cả bố và mẹ.
Thế rồi rồi thằng con trai đầu của tôi bỏ học vì chán chường. Nó tuyên bố anh không phải là cha nó. Hai cha con xông vào đánh nhau. Nó bỏ đi Sài Gòn kiếm việc làm, rồi hút chích, trộm cắp, nghiện ngập. Và bây giờ thì nó đang sống... trong tù. Anh vẫn coi như không, vẫn coi như anh chẳng liên quan gì tới việc hư hỏng của con.
Trong một đêm mưa gió, khi tôi đang say ngủ thì có người tới đập cửa, kêu rằng anh bị người ta đánh phải nhập viện. Tôi lại tất tưởi chạy đến với anh. Anh bị đánh bầm dập cả người. Chấn thương sọ não. Nguồn cơn là anh ngoại tình với một cô có chồng đi làm ăn xa, nhưng lại là một gã giang hồ. Gã biết chuyện đã bí mật theo dõi, rồi khi cô gái và anh đang dan díu với nhau trong nhà gã thì bị bắt quả tang. Anh nhảy từ lầu 2 xuống va đầu vào đá.
Tôi nhục nhã, tôi chịu đựng, lo chạy chữa thuốc men cho anh, nhưng số tiền quá lớn, phải bán nhà để cứu lấy mạng sống của chồng.
Giờ đây, chúng tôi đang ở nhà thuê. Hai đứa con còn lại của tôi phải đi lao động cật lực để phụ mẹ. Tôi phải nghỉ dạy, chống lưng chạy vạy buôn bán để lo đói qua ngày. Còn anh, thì nằm liệt giường. Đến miếng ăn cũng phải có người đút. Những người tình của anh, không thấy một ai tới đoái hoài.
Giờ tôi chỉ biết trách mình. Có lẽ tại mình quá nhu nhược, quá yếu đuối nên mới xảy ra cơ sự này. Giá mà tôi bỏ anh từ đầu. Giá mà tôi làm người đàn bà độc ác hơn, dữ dằn hơn thì có phải anh không dám tùy tiện ngoại tình như vậy hay không. Cuộc sống sẽ bớt lê thương hơn bây giờ không?
Tôi có nên quyết tâm từ bỏ anh trong hoàn cảnh này không, để anh thân tàn ma dại vì tội ngoại tình của mình?
Theo VNE
Lấy chồng sau 10 ngày yêu, tôi vẫn hạnh phúc Chúng tôi làm đám cưới ngay sau đó một tháng trong sự ngạc nhiên và hoài nghi của gia đình, bạn bè. Mọi thứ đến nhanh và trôi đi như một giấc mơ khiến tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ xem quyết định của mình đúng hay sai, vội vã đến thế nào. ảnh minh họa Đến khách sạn, vừa nhận...