Cô gái giản dị, thành thật
Em không còn trẻ nữa, tuổi cũng khá cao, vẫn chưa lập gia đình.
Nhìn thấy các anh chị em trong cơ quan đã yên bề gia thất hết, chỉ còn lại mình em. Thời gian trôi nhanh quá, bây giờ em đã thấy cần một người để chăm sóc và em cũng muốn chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình.
Ngoại hình của em không xấu, cũng cao trên 1,6 m, không béo, không gầy, mọi người bảo trông trẻ hơn tuổi. Em sinh sống và làm việc ở Hà Nội nên mong anh cũng làm việc tại đây để chúng ta có cơ hội ở gần nhau. Em tốt nghiệp đại học, làm nhân viên văn phòng, công việc bình thường, có thời gian chăm sóc cho gia đình. Hiện tại em có thể tự nuôi bản thân nên anh không sợ phải nuôi em đâu.
Video đang HOT
Em biết đi chợ, nấu ăn, chăm sóc gia đình, bố mẹ, biết kính trên nhường dưới. Là người giản dị, nhẹ nhàng, sống đơn giản, thành thật. Nếu anh nói chuyện lâu sẽ thấy em nói nhiều và quan tâm đến anh nhiều hơn. Mong tìm được một người giản dị, yêu thương mọi người và có ý thức vươn lên trong cuộc sống.
Rất vui khi được gặp anh. Mong chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau trong năm 2020.
Có nên nói chuyện từng bỏ thai cho bạn trai biết
Nếu không nói, tôi sẽ day dứt cả đời vì không thành thật với bạn trai hiện tại. Chẳng may anh biết sự việc, có lẽ sẽ là sự tổn thương lớn
Ngày tôi còn sinh viên đã có tình yêu sâu sắc với một người con trai. Người ấy giản dị, cầu tiến và rất giỏi. Bố mẹ anh xuất thân là người trí thức, sau nhiều năm làm việc đã mua được cho anh một căn nhà ở Hà Nội (bố mẹ ở tỉnh).
Tôi ở ngoại thành Hà Nội, gia đình không giàu có nhưng so với mức sống ở vùng cũng gọi là có của ăn của để. Tuy nhiên, khi biết chúng tôi yêu nhau, bố mẹ anh kịch liệt phản đối dù chưa từng gặp, chỉ xem ảnh tôi, thông tin ít ỏi có được qua mạng xã hội và qua lời anh. Lý do là tôi thấp (1m50), học hành không bằng anh (tôi học đại học trong nước, còn anh đã có bằng thạc sĩ khi du học ở Australia), hơn nữa bố mẹ tôi xuất thân là nông dân.
Chuyện khá buồn là hai năm qua, bố mẹ anh càng ngày càng phản đối gay gắt, nhất quyết không cần gặp mặt tôi mà nói với anh rằng (tôi đọc tin nhắn trong điện thoại của anh): "Con nhà nông thì hợp với nhà nông dân, đừng trèo cao. Chỉ cần xem qua mạng là đủ hiểu. Nó mà tốt đã nhiều người theo đuổi chứ không phải không có ai như vậy", rồi rất nhiều lời nói nặng nề khác bố mẹ anh nói về tôi và gia đình tôi. Có lẽ, do quá yêu quý và tự hào về con trai mà bố mẹ anh mong muốn có người con dâu môn đăng hậu đối.
Khi đó, vì yêu mù quáng mà tôi cứ lao vào anh, chờ anh thuyết phục gia đình dần dần. Hơn nữa, tôi còn đang đi học, chưa xác định cưới xin nên nghĩ cứ kệ vậy, sau này mình cố gắng chứng minh cho họ thấy. Gia đình anh phản đối nên tôi cũng biết phải dùng biện pháp phòng tránh để tránh rắc rối khi hai đứa gần gũi, nhưng không may tôi vẫn có bầu. Bố mẹ anh biết chuyện, họ càng đay nghiến tôi, cho là tôi cố tình đưa anh vào tròng. Anh ở giữa, bên tình bên hiếu, lưỡng lự không biết làm gì. Tôi vô cùng hoang mang, tuyệt vọng; cứ ngỡ anh là điểm tựa, anh yêu thương và có trách nhiệm với tôi, hóa ra không phải.
Một ngày, tôi lấy hết cam đảm, vứt bỏ cả tự trọng mà quỳ gối xin anh cho về nhà anh ở quê để gặp mặt bố mẹ, may ra lấy lại được thiện cảm từ gia đình anh, hoặc họ động lòng trắc ẩn mà cho con tôi được có bố. Tuy nhiên, cũng lúc đó, anh trả lời chỉ có một bố mẹ trên đời, giờ bố mẹ mới là người quan trọng nhất với anh, mọi thứ hy sinh vì bố mẹ mình thì không bao giờ phải hối hận. Tôi như chết đuối, không còn nơi bấu víu.
Ngày ấy còn trẻ, chưa hiểu biết nhiều, tôi không biết một người đàn ông làm phụ nữ có bầu thì buộc phải có trách nhiệm. Tôi cũng không nghĩ được mình còn gia đình, còn anh chị, bạn bè, rằng một người phụ nữ có thể vì con mà mãnh mẽ, nỗ lực để nuôi con, không cần dựa dẫm vào người đàn ông nào cả. Tôi đã sống bản năng và không hiểu biết gì, cùng với nỗi lo sợ gia đình biết chuyện, gánh nặng còn đi học. Tôi đã làm điều thất đức đó. Sau vài tháng, gia đình đã giới thiệu cho anh một người tương xứng, họ thành đôi. Còn tôi đã mất thời gian rất lâu để có thể nguôi ngoai, chữa lành nỗi đau và nỗ lực để trưởng thành hơn.
Hiện nay, tôi ổn định công việc, biết tự lập, làm chủ cuộc đời, mạnh mẽ và bản lĩnh. Cách đây nửa năm, tôi tìm được tình yêu cho riêng mình. Anh ấy là người tốt, có điểm mạnh điểm yếu nhưng về cơ bản tôi thấy phù hợp và có tình cảm, có thể nghĩ về tương lai xa. Tôi đã 26 tuổi, còn anh 30 tuổi. Tuy nhiên, một điều tôi lăn tăn ở anh là anh chưa từng có mối quan hệ chính thức nào (trước đây chỉ là yêu đơn phương). Bố anh đã mất, mẹ già yếu cần phải lo, anh muốn tập trung cho sự nghiệp để gánh vác gia đình, đến nay mới tính chuyện yêu đương, kết hôn. Tôi là tình đầu của anh.
Có lần tôi ướm thử chuyện quan hệ trước hôn nhân xem ý anh thế nào, anh cũng khá thoải mái và cho nó là bình thường, chắc anh cũng lờ mờ hiểu rằng tôi không còn trong trắng. Tuy nhiên, tôi chưa đủ can đảm nói ra biến cố kia. Nếu nói ra, dù anh có chấp nhận đi nữa thì cả cuộc đời này anh sẽ luôn thấy có một "lỗ hổng" ở tôi, đôi chút thiệt thòi về anh. Người chưa từng trải trong tình yêu như anh xứng đáng có một người phụ nữ đức hạnh hơn tôi. Tôi nên làm gì bây giờ?
Cần gặp người đàn ông chung thủy Em 37 tuổi, cao gần 150 cm, nặng 42 kg, làm nhân viên văn phòng ở TP HCM, tính tình hòa đồng, giản dị, sống đơn giản, không biết uống bia rượu. Sở thích của em là nghe nhạc, xem phim tình cảm, trồng một vài cây cảnh nhỏ xinh và ngắm. Trước khi gặp anh, em cũng có mối tình nhưng không...