Cô gái đòi chia tay bạn trai làm giám đốc vì hành động này
Thấy bạn trai giám đốc của mình phóng xe đi qua mà không để ý rằng đã khiến bà bán rau vỉa hè ướt nhẹp, hành động ấy khiến cô bạn gái lập tức đòi chia tay.
Có những chuyện vô cùng nhỏ nhưng nó có thể đánh giá cả con người, cách hành xử và nhân cách của họ. Cô không thể tưởng tượng được lại có người đàn ông vô duyên đến thế. Cái người đàn ông ấy lại chính là bạn trai của cô.
Cô với anh quen nhau qua mai mối. Thật tình thì nếu có mai mối mà không có duyên hay cảm thấy không hợp nhau thì anh với cô cũng không thể nào mà thành đôi được. Nhưng may sao là hai người cảm thấy tính cách cũng khá ưng nhau nên đồng ý có những cuộc hẹn sau đó.
Tự biết anh là chàng trai thành đạt, giàu có. Bản thân cô cũng không kém cạnh gì khi đã là quản lý và gia đình cũng có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh. Phải gọi chính xác một câu cho mối quan hệ mà hai người đang có người ngoài nhìn vào cho rằng đó chính là môn đăng hộ đối.
Nhưng có một vấn đề mà anh không hề biết. Cô là người phụ nữ cực kì để ý đến tính cách của người đàn ông. Nếu như anh ta không đủ tốt cô sẵn sàng từ bỏ. Bởi vì công việc của cô ổn định, thu nhập cũng khá thừa sức tự lo cho bản thân một cuộc sống tốt chứ dựa hơi đâu vào đàn ông cho mệt.
(Ảnh minh họa)
Thế là cô cũng đã suy tính thật kĩ khi có ý định tiến tới với anh. Nhưng rồi mọi chuyện lập tức thay đổi. Buổi trưa hôm đó cô ăn mặc khá tuềnh toàng để chạy ù ra chợ mua mớ rau về nấu vì người giúp việc trong nhà nghỉ về quê. Trong cái lúc cô đang lúi húi mua thịt chuẩn bị chạy sang hàng rau bên cạnh có bà lão ngồi đó bán thì đột ngột có 1 chiếc ô tô đi qua.
Bất ngờ khi ô tô đi qua chợ mà đi rất nhanh. Đã vậy cái hố nước mưa còn đọng lại ngay ở trước mặc gánh hàng của bà lão đang bán. Bất thình lình ô tô phóng qua khiến nước bắt tung tóe lên người bà lão khiến người bà ướt nhẹp.
Cô đứng đó tức giận lắm nên chửi đổng lấy vài câu vì bực mình. Đúng lúc ấy cô chợt nhận ra biển số xe là của người đàn ông mình yêu. Thảo nào lúc cô mua thịt quay lại nhìn người lái giống anh thế. Có lẽ vì cô ăn mặc giản dị hơn bình thường nên anh đã không nhận ra.
Khiến cho bà cụ ướt nhẹp bị mấy người xung quanh chửi té tát mà người đàn ông trong xe chỉ hạ kính xuống mỉm cười một nụ cười đểu giả mà không có một lời xin lỗi nào. Cô đứng góc đó chứng kiến được toàn bộ sự việc vừa diễn ra, chạy đến loay hoay cầm giấy khô lau qua quần áo cho cụ, mọi người ai nấy đều đến mua đỡ bà cụ vài mớ rau cho hết đi rồi bà về sớm. Bất ngờ trong cái giây phút ấy cô đã có quyết định khiến ai cũng choáng váng.
Lập tức cô hẹn gặp anh ở một quán café gần nhà mình. Vừa nhìn thấy anh nụ cười trên môi cô tắt lịm. Anh còn chưa ngồi hẳn xuống ghế cô đã nói:
- Em muốn chia tay.
- Cái gì? Em định đùa anh đấy à?
- Không đùa đâu, em đang nói thật đấy.
- Lý do?
- Trưa nay anh đi qua chỗ chợ nhà em lúc khoảng hơn 11h trưa đúng không?
Video đang HOT
- Đúng rồi? sao hả em?
(Ảnh minh họa)
- Anh khiến em vô cùng thất vọng khi đi qua không để ý người khác. Anh có biết mình đã khiến một bà lão ướt nhẹp vì vũng nước anh phóng xe qua không?
- Đó đâu phải lỗi của anh. Anh đi qua bà ấy không tránh thì thôi chứ sao em phải cáu?
- Em cáu, em không thể chấp nhận một người đàn ông như thế.
- Vậy giờ em muốn gì?
- Em muốn chia tay.
- Em tưởng em sẽ tìm được người đàn ông nào khác hơn anh sao?
- Đấy, chính điều anh nói đã khiến em thất vọng hơn về anh rồi đó. Em xin phép về trước, chào anh!
Cô bỏ đi mặc anh ngồi đó không thốt nên lời nào. Đúng, tình yêu của cô và quãng thời gian quen biết chưa quá lâu. Nhưng cô đã đặt niềm tin và hi vọng vào người đàn ông ấy. Để rồi đổi lại cô nhận được những gì vào ngày hôm nay? Con người ta sống thì vô cùng đơn giản. Nhưng sống sao cho đẹp, sống sao cho được người khác tôn trọng mới là đáng sống. Đôi khi chỉ một câu nói, một hành động nhỏ cũng có thể nói lên cả một nhân cách.
Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 10
Chồng tôi và cả bạn anh nhìn thấy chúng tôi trước khi chúng tôi nhìn thấy họ.
Như tôi đã nói, Minh là người rất lịch sự. Anh cũng có một thời gian dài học và làm việc ở nước ngoài về nên trong hành động, cử chỉ khá thoáng, rất ân cần. Nhìn vào có lẽ sẽ có người nghĩ chúng tôi là một cặp.
Tôi ko hề biết chồng tôi nhìn tôi đăm đăm từ một góc bàn khác trong quán. Đến lúc đi wc trở ra tôi mới phát hiện ra sự có mặt của anh.
Nói thật là cũng rất khó xử cho tôi lúc đó, khi 2 người bạn của chồng cũng nhìn thấy tôi. Tôi gật đầu chào họ và điềm nhiên trở về bàn của mình.
Tôi trở lại nhưng đầu óc hoàn toàn không tập trung được nữa. Minh hỏi gì tôi cũng ậm ừ, ấm ớ... Tôi nói với Minh tôi muốn về sớm vì hơi mệt. Minh nhìn tôi lạ lùng rồi cũng đồng ý đưa tôi về.
Về đến nơi tôi mở điện thoại thấy tin nhắn của chồng tôi:
- Hoá ra mọi thứ cũng chỉ là cái cớ mà thôi, em nhỉ? Cứ sống theo cách mình muốn đi, em ạ.
Tôi vẫn tiếp tục im lặng để đáp trả tin nhắn móc máy của chồng tôi.
Cuối tuần, tôi về thăm con. Đến gần xế trưa thì thấy chồng tôi về. Chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường trước mặt bố mẹ tôi. Tôi cũng đón con về. Tuy bận, tuy bất ổn, nhưng tôi muốn có con bên cạnh để khoả lấp đi nỗi trống vắng của mình lúc này.
Anh đưa con trở về nhà. 2 bố con đi trước, tôi lái xe theo sau. Lòng ngổn ngang như tơ vò. Đến nơi, 2 bố con quấn quýt không rời. Đến đêm, sau khi thằng bé ngủ. Anh định đi thì tôi nói:
- Anh cứ ngủ đây với con. Không sáng mai dậy ko thấy bố con lại hỏi.
Anh ừ, quay lại ngồi trên ghế. Tôi nghĩ chắc sẽ có một nói chuyện nghiêm túc giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy như nghẹt thở. Nghĩ đi tắm quay trở ra có lẽ tôi sẽ bình tĩnh, tỉnh táo hơn để nói chuyện.
Nhưng trong lúc tôi đi tắm thì Minh nhắn tin cho tôi. Điện thoại tôi vẫn để trên bàn, chỗ anh đang ngồi.
Minh nhắn: - Đi Lạng Sơn về, có chút quà cho em. 10 phút nữa anh có mặt dưới nhà em nhé.
Tin nhắn hiển thị trên màn hình và chồng tôi đọc được.
Khi tôi quay trở ra thì vẻ mặt anh rất khác. Trầm mặc xen lẫn sự mỉa mai, bất cần. Tôi chưa kịp mở lời thì chồng tôi bảo cộc lốc:
- Vào ngủ với con đi. Mai sẽ qua sớm và đưa con đi học.
Rồi anh ra khỏi nhà. Tôi đứng trơ trọi một mình và không hiểu điều gì xảy ra.
Chúng tôi cứ thế, ai cũng ôm trong lòng một tá câu hỏi về đối phương, rất nhiều hoài nghi, nhưng lại không chịu mở mồm ra để có thể ngồi nói chuyện với nhau cho rõ ràng.
Tôi- lúc đó vẫn đinh ninh là chồng tôi đã quá giới hạn với H. Dù vẫn rất yêu chồng nhưng tôi đã xác định đó là dấu chấm hết giữa chúng tôi. Thật sự tôi khó lòng tha thứ được khi chuyện đó xảy ra.
Chồng tôi- vẫn nghĩ rằng "tội" của anh chỉ là có chút lạc lòng với đồng nghiệp thôi (và sự thật là như vậy), chứ anh ko làm gì phản bội thôi. Và sau khi bắt gặp tôi đi ăn với Minh cùng tin nhắn tối hôm đó, anh nghĩ rằng vợ đang qua lại với một người đàn ông khác.
Quay trở lại với tối hôm chủ nhật. Sau khi chồng tôi bỏ đi 1 lúc thì Minh gọi tôi, nói rằng anh đang đứng dưới toà nhà. Tôi khá ngạc nhiên vì lúc này đã là 10h30.
Tôi hỏi:
- Có việc gì không anh? Em đi ngủ rồi.
- 5p thôi. Không đọc tin nhắn anh hả? Có quà có quà. Nhanh lên anh còn về.
Tôi khoác thêm áo đi xuống.
Minh đưa cho tôi một túi nặng, toàn rau củ quả rừng. Tươi cười nói:
- Nặng lắm, anh xách lên nhà cho em nhé!
- Thôi khỏi anh ạ. Em xách được. Cám ơn anh nhiều nhé.
Mình nhìn tôi, giọng hơi chùng xuống:
- Trông em xanh quá. Làm gì thì phụ nữ cũng nên phải xinh đẹp chứ đúng không?
- Em vẫn thế. Ở nhà không make up thì thế thôi.. Ha ha.. Vẫn ăn như ỉn, ngủ như heo ý anh.....
Lác đác vài hạt mưa mùa đông. Một hạt mưa rơi trúng trán tôi. Minh bỗng đưa tay gạt nhẹ nó, giọng rất tình cảm:
- Bất cứ lúc nào cần cứ alo anh nhé. Tình nguyện làm thùng rác cho em đấy.
Tôi tránh không kịp, bỗng thấy bối rối, tay chân thừa thãi, nói nhanh:
- Ôi zào, có gì đâu sao nhìn anh nghe vẻ tâm trạng thế? Mưa rồi em vào đây. A về đi nhé, cám ơn anh. Hậu tạ sau nhá.
Minh phá lên cười. Hàm răng trắng đều lấp loá dưới bóng đèn cao áp màu vàng mờ ảo của mùa đông. Đến giờ tôi vẫn không phủ nhận Minh là một người đàn ông rất ấm áp.
Xong rồi tôi khệ nệ bê túi quà vào. Tôi đâu biết rằng xe chồng tôi vẫn đỗ một góc khuất cạnh sảnh, và nhìn thấy chúng tôi.
Theo Afamily
Thấy người yêu giám đốc đang vác gạch, biết mình bị lừa Cô bước thẳng đến chỗ anh, từng bước một rất mạnh mẽ. Anh luống cuống, hốt hoảng, anh không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, bắt gặp anh trong tình trạng này. Cô đến gần lắm rồi, anh cúi đầu. Anh tự giới thiệu mình là giám đốc một công ty kinh doanh đến xin được làm quen với cô khiến mọi...