Cô gái bị người yêu trút giận, tát sấp mặt chỉ vì không ăn được hải sản
Hành động đánh bạn gái trong lúc say xỉn của chàng trai trong câu chuyện này nhanh chóng bị cư dân mạng ‘ném đá’. Đặc biệt, lý do anh chàng đưa ra đơn giản chỉ vì cô không ăn được hải sản.
Trong tình yêu, thứ con gái sợ nhất ở đàn ông là những người gia trưởng, vũ phu, bởi không biết bao lâu bạn sẽ ‘ăn đòn’ chỉ vì những lý do ‘trời ơi đất hỡi’. Như chàng trai trong câu chuyện mới đây đã khiến cư dân mạng phải thốt lên: ‘ Yêu nhầm người đã khổ, yêu phải con trai vũ phu còn đáng sợ hơn’.
Theo lời tâm sự của chàng trai này khi đăng tải lên NEU Confessions, anh và bạn gái đã yêu nhau được hơn 1 năm, tình cảm khá mặn nồng. Tuy nhiên ngày 8/3 vừa qua đã xảy ra sự cố khiến anh ‘lỡ tay’ đánh bạn gái. Sau đó người yêu ngay lập tức chặn liên lạc và chia tay.
Lời tâm sự của bạn trai trên Neu Confressions.
‘Bạn bè mình có tổ chức đi ăn cơm ngày 8/3, mình có đưa người yêu đi theo. Khi đến quán ăn thì bạn bè mình đông đủ hết, bọn nó cũng dẫn người yêu đi theo. Mình cũng hồ hởi giới thiệu người yêu cho bạn bè biết.
Nói chuyện một lúc thì đồ ăn bê ra, toàn là món hải sản. Lúc đấy mình không để ý đến người yêu cho lắm, mải nói chuyện với anh em thôi. Người yêu mình ngồi yên, không động đũa vào hải sản tí nào nên mấy đứa bạn của mình mới mời em ăn, em cũng chỉ cười với cảm ơn, vẫn không cầm đũa lên ăn. Mời mấy lần mà người yêu mình vẫn không ăn nên bạn bè mình cũng có vẻ hơi khó chịu nên mình có thò tay xuống bàn nhéo em một cái, bảo em ăn đi, lúc đấy em có ăn mấy món thịt thà mà không động vào thuỷ sản.
Lúc về thì mấy đứa bạn của mình mới kéo mình ra nói mấy câu, kiểu như sao người yêu mình chảnh không nể mặt anh em gì cả, đại loại thế. Lúc đấy mình cũng có khá nhiều hơi men trong người, nghe bạn nói thế thì mình cũng bực người yêu lắm.
Đi về thì hai đứa đi xe máy về, em ấy đèo còn mình ngồi sau, mình cằn nhằn em ấy mấy câu, em lặng thinh không nói gì. Em đèo mình về nhà (mình thuê nhà ở một mình), giúp mình thay quần áo xong rồi đưa mình lên giường, mình lại tiếp tục nói em không biết nể mặt bạn bè anh, làm anh xấu hổ… nhiều câu lắm nhưng mình không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình mắng em nặng lắm thôi.
Em nghe mình nói rồi nhỏ giọng xin lỗi mình. Nghe em xin lỗi mà mình cảm thấy em oan ức lắm nên mình càng chửi em nhiều hơn’.
Video đang HOT
Chỉ vì không ăn được hải sản, cô nàng bị người yêu tát sấp mặt. Ảnh minh họa
Đỉnh điểm của vụ việc không chỉ dừng lại ở những câu chửi mắng, nhiếc móc, chàng trai trong lúc có men say đã không làm chủ được bản thân đã ‘động cẳng tay hạ cẳng chân’ vào người yêu.
‘Mình còn không kiềm chế được mà tát em một cái. Em sững sờ nhìn mình rồi oà khóc, mình định đánh em một cái nữa thì em đứng lên nói với mình: ‘Anh không nhớ gì về vấn đề sức khoẻ của em à? Em bị dị ứng hải sản mà! Em nói với anh nhiều lần lắm sao anh không nhớ, giờ lại vì không ăn mà tát em’. Nói xong rồi em chạy đi, lúc đấy mình hơi choáng nên không đuổi theo em, mình nghĩ em nói dối về việc dị ứng…’.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chàng trai có gọi nhưng người yêu không nhấc máy. Hiện tại, cô nàng đã chặn số điện thoại, block facebook và tất cả những thứ liên quan khiến anh không biết phải làm sao và cầu cứu cư dân mạng.
Cư dân mạng đồng loạt chỉ trích anh chàng vũ phu này.
Tuy nhiên, nhiều bình luận chỉ trích anh chàng kia là vũ phu, ích kỷ, thậm chí khuyên cô người yêu không nên quay lại với người này vì ‘có lần 1 chắc chắn sẽ có lần 2′.
Thanh Long bức xúc: ‘Thư nhât bạn bo rơi người yêu trong 1 nhom ban, đê em no lac long giưa đam đông la không đươc rôi. Thư 2 yêu nhau bạn gái noi với bạn bao lân bi di ưng ma bạn con không đê y. Tưc la bạn lai sai rôi. Thư 3 đưng bao giơ đanh con gai, đăc biêt la ngươi bạn yêu thương, rôi đê bạn ấy rơi nươc măt nưa thi đung la bạn không ra gì. Thư 4: đên giơ bạn vân con không biết bạn sai, thì thôi bạn gái kia nên chia tay’.
Thu Trang bình luận: ‘Người yêu nói bị dị ứng thì không tin nhưng mấy thằng bạn rượu nói mấy câu là cằn nhằn với người yêu. Chị đấy còn hiền với tử tế chán nhé, thế mà vẫn thở ra là có mỗi thế cũng giận’.
Nhiều bạn trai cũng không đồng tình với cách làm của chủ confessions trên, cho rằng anh chàng này quá nghe bạn và vũ phu: ‘ Mình là đàn ông mình cũng nghĩ bạn gái bỏ bạn là đúng. Thứ nhất: bạn không bênh người yêu, dù thế nào cũng phải đứng về bên người yêu. Thứ 2: bạn đánh được 1 lần là sẽ có lần 2. Thứ 3: là bạn gia trưởng và vũ phu. Thứ 4: bạn chưa thực sự quan tâm người ta. Nếu quan tâm thì những cái nhỏ và đơn giản cũng phải nhớ chứ đừng nói vấn đề sức khoẻ như vậy’.
Không ít người con trai nhầm tưởng rằng, chỉ vì say không làm chủ được hành vi, chỉ có 1 cái tát nhẹ nhàng là bình thường nhưng không biết rằng đã làm tổn thương đến người con gái họ yêu rất nhiều. Để rồi sau khi cuộc nhậu tàn, khi con người ta tỉnh táo mới thấy hối hận về những sai lầm của mình thì đã muộn rồi.
Theo tiin.vn
Cả 3 người nhà đều sống bế tắc, tôi không biết giúp đỡ thế nào
Nhìn căn nhà có hai người già và một thanh niên, người nào cũng vật vã với những vấn đề của riêng mình, tôi sầu não đến tê tái lòng.
Hình ảnh minh họa
Bố mẹ tôi gặp nhau khi mẹ đi công nhân gần nơi bố đóng quân. Mẹ chấp nhận về làm dâu xa nhà vài trăm cây số. Do đi lại không thuận tiện như giờ nên đến năm tôi 12 tuổi, mẹ mới được về thăm quê 2 lần, một lần là khi ông ngoại mất.
Bố tôi là điển hình của người gia trưởng, vô trách nhiệm, ưa nịnh nhưng lại rất cay độc với người khác, đặc biệt người thân. Sau khi có tôi, mẹ thuyết phục bố ra quân vì mình mẹ nuôi tôi vất vả và cô đơn, trung úy hồi ấy lương thấp lại xa nhà. Bố nghe theo, nhưng sau này khi gặp khó khăn lại quay ra trách mẹ rằng nếu ông không xuất ngũ, giờ đã làm chức nọ chức kia. Năm 1995, bố tôi bị viêm ruột thừa, mổ không kịp thời nên bị vỡ ổ viêm. Từ đó bố ốm đau hoặc mổ lại suốt do biến chứng cũ nên rất yếu. Bản tính cáu bẳn, hay chì chiết vợ con, bất mãn cuộc đời ngày càng thể hiện thường xuyên. Tâm lý bố thất thường, vừa vui vẻ đó xong chuyển sang cáu gắt ngay được. Mẹ chịu trận nhiều nhất, nhưng tuổi thơ của chúng tôi cũng là một nỗi ám ảnh khủng khiếp. Mẹ ban đầu phải nhịn, sau thì nói lại, chê trách bố từ những việc nhỏ nhặt.
Tuy nhiên, khi ra xã hội bố lại rất mềm mỏng, lúc nào cũng tránh va chạm, chịu thiệt về mình, đi làm thuê bị quỵt tiền không ít. Bố mẹ luôn chỉ nhìn thấy những khiếm khuyết của người kia, mỉa mai và hằn học lẫn nhau. Mẹ vốn thích lý sự, nói nhiều lại thiếu người tâm sự, chỉ biết than thở, kể lể với con. Trong mắt chúng tôi, bố tôi chả được nết gì dù ông cũng có những điểm tốt nhất định. Bố tôi chăm chỉ, tiền bạc đưa hết nuôi con, không giữ riêng cho bản thân, không nhậu nhẹt, bài bạc, gái gú. Rồi hai đứa con về phe mẹ, tình cảm cha con hời hợt, chỉ toàn sợ hãi, chửi bới, chê bai. Có lần tôi đi thi học sinh giỏi sử, bố cấm vì "văn sử là loại xướng ca vô loài" nhưng tôi vẫn đi. Tối đó bố biết, chạy ra sân ngửa cổ lên trời, mắng những lời cay độc, ông tức giận vì tôi không nghe lời. Từ đó tôi mơ hồ đoán ông bị bệnh tâm thần. Mẹ nhiều lần muốn ly dị nhưng không vượt qua được định kiến xã hội, mà bố mẹ cũng cần dựa vào nhau để mà sống và nuôi con. Dần dần bố không nói được mẹ thì dùng vũ lực. Mẹ bị nhiễm tính bố nên không vừa ý với con điều gì là chì chiết, chửi bới.
Tôi vùi đầu vào sách vở, cô đơn và tự ti cùng cực, nhiều lần nung nấu ý định tự tử nhưng vẫn may mắn nên người. Tôi đỗ đại học, ra trường xin được việc làm tốt, yêu đương và ganh đua với đời. Tôi xin được học bổng đi du học chương trình sau đại học, rồi lại học bổng khác lên cao. Còn em trai tôi lại chìm đắm trong chán chường, học xong trung cấp thì lông bông, làm ở đâu cũng được một thời gian là bị đuổi. Em vô trách nhiệm, ương ngạnh, bảo thủ, lười nhác, bất cần, suốt ngày chơi điện tử. Ngày nhỏ suy dinh dưỡng nặng nên em thấp bé, cao 1,55 m, nặng chưa tới 50 kg. Hơn 30 tuổi chưa từng yêu ai công khai, nhắc đến lấy vợ là cười trừ hoặc nổi cáu: việc của em tự lo. Nhìn em mà tôi thương xót ruột, vì quan trọng là ở em không có nhiệt huyết, không mục tiêu sống, cô đơn và tự ti. Tôi động viên em lấy vợ, hứa sẽ giúp đỡ sinh kế, nhưng em không bao giờ hưởng ứng. Cái gì cũng chỉ nhìn thấy khó khăn, người ta làm hết rồi mình làm sẽ thất bại...
Nhìn căn nhà có hai người già và một thanh niên, người nào cũng vật vã với những vấn đề của riêng mình, tôi sầu não đến tê tái lòng, nhiều khi cứ phải lơ đi mà sống. Bố tôi và em trai hẳn là đều bị trầm cảm ở mức độ nặng nhẹ khác nhau. Cả hai người nhìn bên ngoài thì ích kỷ và độc đoán nhưng bên trong là một nỗi chán đời không lối thoát. Tôi chẳng biết phải làm thế nào cho ổn thỏa. Tôi vừa giận vừa thương bố mẹ, đặc biệt là mẹ. Tôi không gần gũi với ông bà lắm, chỉ cố gắng giữ đạo làm con. Bảo giờ đón bố hay mẹ về ở cùng, chắc tôi cũng rất ngột ngạt. Tuổi thơ vẫn ám ảnh tôi. Bố tôi hay bệnh, bảo mẹ để ông sống một mình tôi cũng không đành. Tôi thương em trai nhưng đã thử mọi cách mà không được, kể cả năn nỉ em đi khám bệnh tâm lý hay nói chuyện với chuyên gia. Xin giáo sư Vũ Gia Hiền và độc giả cho tôi lời khuyên.
Dung
GS.TS Vũ Gia Hiền gợi ý:
Chào bạn Dung,
Với bố bạn, vị trí trung úy lúc bấy giờ giữ chức chỉ huy tương đối. Khi về, nhất là sau này so sánh vị trí xã hội và đồng lương của bạn bè ở lại đơn vị, ông khó tránh khỏi cảm giác thua kém. Trong bối cảnh đó, mọi bực tức đổ dồn vào nơi có thể thể quyền lực duy nhất là vợ con. Ngoài ra, bố bạn không thường xuyên giao lưu, tiếp xúc xã hội. Tiền bạc ông đưa hết nuôi con, không giữ riêng cho bản thân, không rượu chè, bài bạc, gái gú nhưng gia đình lại chia phe và các con đều đứng về phía mẹ, tình cảm cha con hời hợt. Sai lầm xuất phát từ việc không giao lưu, công tác xã hội; còn những người khác thì chỉ nhìn trạng thái con người, không hiểu trạng thái tâm lý. Bố bạn là người khổ nhất về đời sống tinh thần trong gia đình bạn, khi quá bế tắc đã thành hành vi mất kiểm soát nên càng gỡ càng rối, để lại hậu quả nặng nề.
Mẹ bạn là người có hoài bão về gia đình và có lý tưởng nhưng ít hiểu biết về xã hội và không nhận ra giải quyết cuộc sống là phải khéo léo trong ứng xử, đến mức mà "từ khi cưới đến năm tôi 12 tuổi, mẹ mới được về thăm quê 2 lần, một lần là khi ông ngoại mất". Một người như mẹ bạn thường theo đuổi giấc mơ riêng, ít để ý đến bối cảnh gia đình, xã hội và tương lai cụ thể.
Rồi việc "mơ hồ đoán ông bị bệnh tâm thân" lại là một sai lầm gây ra tự kỷ ám thị ở ba mẹ con. Bố bạn không hiểu xã hội nhiều và cho rằng "văn sử là loại xướng ca vô loài". Lẽ ra trong trường hợp này, bạn cần hài hòa, nhờ ông và từ từ xin ông vì "con thích nên bố cứ cho con một lần đi thi" thì đã không tạo ra áp lực tâm lý.
Mẹ bạn không phải bị nhiễm tính bố bạn đâu. Bà cũng là người kiên định, chịu đựng nhưng cũng bởi quá bế tắc, không biết "xả" ở đâu nên mới vậy. Không thấy bạn nói về việc mẹ công tác xã hội, phụ nữ... Đây là vấn đề giống bố bạn, ít quan hệ xã hội nên không nhận được sự giúp đỡ từ cộng đồng. Khi sống chỉ biết đến mình do tự ti, mặc cảm đã tạo nên một người thiếu ý thức cuộc sống và đầy ý chí chủ quan.
Em bạn cũng như bạn, trong hoàn cảnh khắc nghiệt là điều kiện chọn lọc tự nhiên, khi đó một là vươn lên, hai là bị đào thải, có thể do sự chiều chuộng khác nhau. Khi bé, em bạn có được nuông chiều hơn bạn không? Nếu có thì điều này là đúng. Nếu không thì em bạn có hiện tượng tự ti đến tự ái rất nặng. Gặp người tự ti, tự ái phải bắt đầu từ họ, nếu bạn tỏ ra "ta đây" để khuyên em sẽ thất bại. Bạn hãy tâm sự để em "xả" được ức chế, sau đó tự em sẽ sáng suốt. Hãy nhớ không nên so sánh em với bất cứ ai.
Bạn đừng tự cao khi mình học hành đến nơi đến chốn, mà hãy dùng điều này để làm việc thật tốt, có tiền lo cho gia đình. Trước hết bạn cần có tình cảm với cha, không cần nhiều, chỉ cần mua cái dao cạo râu, món quà ông thích để ông tự hào về con. Với mẹ, bạn chu đáo về sức khỏe, tiết kiệm đưa tiền cho mẹ phòng khó khăn. Chia sẻ để cha mẹ đều thương yêu em, đó là vì hoàn cảnh chứ em không xấu.
Chúc bạn thành công.
Theo express.net
Tôi bị chồng chửi mắng khi đòi hỏi chuyện ấy Anh cho rằng tôi là kiểu đàn bà ham hố, tham lam, bảo tôi hãy ly dị, còn anh không có kiểu làm nọ kia để tôi hạnh phúc. Ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, chồng 28 tuổi, kết hôn gần 5 năm, quá trình chung sống nhiều xung đột bất đồng nhưng vợ chồng cố gắng nhường nhịn nên tạm gọi là...