Có gã đàn ông lạ thường xuyên gửi hoa đến nhà, tôi cứ ngỡ anh ta tán tỉnh mình nào ngờ chiếc phong bì chứa 10 triệu đồng đã hé lộ sự thật
Lúc đọc dòng nhắn gửi trong phong bì, tôi không thể tin nổi vào mắt mình.
Năm nay tôi 27 tuổi, chưa có người yêu, mới trải qua một vài mối tình không đi đến đâu trong quá khứ. Tuy nhiên điều này cũng chẳng khiến tôi phiền lòng. Với cá tính mạnh, tôi sống theo chủ nghĩa độc thân, ưu tiên yêu thương chính bản thân mình, không cần một người đàn ông nào “ lấp đầy chỗ trống”.
Tuy nhiên con gái cũng đến tuổi cập kê, mẹ tôi cứ giục tôi lấy mau mau lấy chồng rồi sinh con đẻ cái. Bà là người thuộc thế hệ trước, tư tưởng có hơi cổ hủ chút. Trước đây, khi bố tôi còn sống, ông ấy mới đích thị là một người cha tâm lý với con gái. Bình thường, khi mẹ giục lấy chồng, bố toàn gạt đi và bảo bây giờ tôi cần phải đi du lịch thật nhiều, chăm chút cho bản thân. Đã vậy, bố còn cho tiền tôi mỗi khi bị mẹ “bắt nạt”. Ấy thế mà bố tôi mất sớm quá, chẳng đợi được tới lúc tôi báo hiếu, tất cả là vì căn bệnh hiểm nghèo.
Dưới tôi còn một đứa em trai năm nay đang học Đại học. Nhà có 3 mẹ con đôi khi cũng buồn. Chính vì thế mẹ giục tôi đi lấy chồng sớm là để nhà có thêm chàng rể, rồi xa hơn là một các cháu ngoại.
Ảnh minh họa.
Mặc dù không chủ động tìm kiếm tình yêu nhưng trong điện thoại tôi cũng có cài vài ứng dụng hẹn hò. Phải nói tôi có ngoại hình tốt, ánh nhìn sắc và gương mặt cá tính nên rất nhiều chàng trai chủ động nhắn tin làm quen. Thi thoảng tôi mới vào check và trả lời tin nhắn của ai đó mà bản thân thấy bị thu hút. Có vài chàng trai nhắn tin rủ tôi đi chơi, đi hẹn hò nhưng tôi lười biếng quá, chẳng muốn vác cái thân ra ngoài, cho dù đã nói hẳn địa chỉ nhà.
Dạo này, bỗng có người đàn ông lạ cứ gửi hoa đến nhà. Vài hôm sau khi tôi đi làm về, mẹ đưa tôi một bó hoa rồi nói “Có thằng nào để trước cửa nhà mình đây này. Chẳng nhắn gì cả, để mỗi hoa thôi.”
Video đang HOT
Mỗi tuần sẽ có khoảng 1-2 bó hoa được gửi hoa đến nhà như vậy. Không một lời nhắn, không một địa chỉ người nhận, tất cả chỉ là bó hoa trơ trọi. Tôi lập tức “khoanh vùng” một số người mà mình hay nhắn tin qua lại. Nhưng ai nấy đều phủ nhận việc tặng hoa tôi, thậm chí còn mỉa mai “Nhiều anh thích quá nên giờ ai tặng hoa cũng không biết!”
Tôi thực sự tò mò trong lòng không sao giải tỏa được. Tìm đủ mọi người trong diện khả nghi mà vẫn chẳng thấy ai xác nhận. Bó hoa hay được gửi vào khoảng thời gian tôi đi làm, chứ bình thường nếu tôi ở nhà tuyệt nhiên sẽ không có.
Cuối cùng, tôi đã nảy ra một cách, nhưng vẫn khá hên xui. Đó là tôi check camera ở chung cư nơi tôi sống. Để được vào xem khá khó, vì chỉ có bảo vệ hoặc người trong ban quản lý mới cấp quyền. May sao, nhờ “mối quan hệ” cộng thêm khéo miệng, tôi cũng có thể xem được ai đã đến nhà tặng bó hoa.
Ảnh minh họa.
Hóa ra, một người đàn ông đến gặp mẹ tôi, đeo khẩu trang kín mít rồi nói điều gì đó với mẹ. Tôi không biết liệu anh ta chính là chủ nhân của những bó hoa hay chỉ là người giao hàng. Tôi giấu chuyện này chưa vội nói với mẹ.
Tuy nhiên, ngay sau đó không lâu, tôi phát hiện trong ngăn kéo của phòng mẹ một chiếc phong bì chứa 10 triệu đồng. Bên cạnh đó còn kèm theo lời nhắn “Gửi em, mong em và các cháu sẽ sống tốt”.
Tôi thực sự nghi ngờ, liệu rằng chiếc phong bì đó có phải đính kèm với bó hoa hay không. Và nếu gửi cho tôi, tại sao lại là “mong em và các cháu”? Tôi tiếp tục bí mật tìm trong tủ của mẹ nhân lúc mẹ không có mặt ở nhà. Ở dưới cùng của chiếc tủ, rất nhiều chiếc phong bì có nội dung tương tự. Điều đặc biệt là số lượng phong bì bằng đúng số bó hoa mà tôi nhận.
Đến nước này, tôi sốc không thể chịu được. Chắc mẹ tôi đã có mối quan hệ ngoài luồng với người đàn ông khác và rồi nói dối rằng bó hoa ông ta gửi đến dành cho tôi hòng che mắt. Khi nói chuyện riêng với mẹ, bà ấy đã thừa nhận. Rằng vì bố mất rồi, nên mẹ cảm thấy cô đơn, trống trải, cần được khỏa lấp tâm tư. Người đàn ông kia giàu có, vợ cũng đã mất, chẳng qua là muốn chu cấp thêm cho cuộc sống của mẹ tôi được thoải mái.
Mẹ tôi nói hãy hiểu cho bà ấy, nhưng giờ tôi quả thực rất trống rỗng, chẳng biết phải làm gì để thông cảm đây…
Con rể đến chơi tôi liền bị mất 50 triệu đồng, khi mở túi kiểm tra đành ngậm ngùi nhét thêm tiền vào cho con
Mấy ngày đầu chúng tôi rất vui vẻ, nhưng đến ngày thứ ba, tôi phát hiện ra 50 triệu tôi để ở nhà bị mất. Không có người ngoài đến đây nên tôi nghĩ số tiền đó chắc là do con rể lấy.
Tôi năm nay 60 tuổi, hiện đang sống một mình. Vợ tôi mất cách đây hơn 20 năm, khi con gái tôi mới đang học cấp 2. Lúc đó vợ tôi bị ung thư vú, mặc dù đã được phẫu thuật cắt bỏ khối u và điều trị, nhưng khoảng nửa năm sau, bệnh của vợ tôi tái phát, cuối cùng bà ấy cũng bỏ lại hai cha con tôi mà đi.
Dù mệt mỏi vô cùng nhưng bà ấy vẫn luôn lo lắng cho con gái. Ngay cả khi hấp hối, bà ấy vẫn không quên dặn dò tôi: "Anh hãy hứa với em, sẽ luôn chăm sóc và dạy dỗ con gái chúng ta thật tốt, như vậy em mới yên tâm ra đi được". Vì thế tôi đã hứa với người vợ quá cố của mình sẽ ở vậy nuôi con khôn lớn.
Để con không phải thua thiệt bạn bè tôi đã rất cố gắng làm việc. Mặc dù sống cảnh gà trống nuôi con nhưng tôi luôn dành những gì tốt nhất cho con bé, để nó không phải tủi thân vì không có mẹ bên cạnh. Đáp lại những khó khăn, khổ cực mà tôi phải trải qua, con gái tôi luôn ngoan ngoãn, hiếu thảo với bố. Bao năm qua con gái là nguồn sống của tôi, mỗi khi cảm thấy không còn hy vọng vào bất cứ việc gì, chỉ cần nghĩ đến con gái, tôi sẽ lấy lại được tinh thần và thấy cuộc sống này vẫn còn lý do để mình tiếp tục đi.
Khi con gái đến tuổi lấy chồng, con bé có dắt về một chàng trai, tôi khá hài lòng. Trông cậu ấy hiền lành, ngoan ngoãn, nghề nghiệp cũng gọi là ổn định. Mặc dù không muốn xa con, nhưng tôi không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà chia rẽ hạnh phúc của con gái được.
Lễ cưới nhanh chóng được diễn ra sau đó, con rể đối xử với con gái tôi rất tốt, anh chàng cũng hiếu thuận với cả hai bên bố mẹ. Thấy tôi sống lủi thủi một mình, hai vợ chồng con gái ngỏ ý muốn đón tôi về ở cùng, nhưng thấy mình vẫn còn tự lo được nên tôi không muốn gây rắc rối cho bọn trẻ. Phải xa cô con gái và cũng là người thân duy nhất trong nhà, tôi cũng buồn lắm, nhưng thấy con được hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi.
(Ảnh minh họa)
Niềm vui ấy chẳng được bao lâu thì tai họa ập tới, khi cháu trai tôi vừa tròn ba tuổi cũng là lúc con gái phát hiện mắc bệnh giống vợ tôi. Nhưng vì chủ quan nên khi con gái phát hiện ra thì căn bệnh đã ở giai đoạn muộn, không còn hy vọng phẫu thuật. Cuối cùng đứa con gái duy nhất cũng bỏ tôi lại mà đi.
Cảm giác khi phải chứng kiến từng người thân bên cạnh lìa xa mình mãi mãi thực sự rất khủng khiếp. Tôi đã từng suy sụp một thời gian dài khi vợ ra đi, giờ con gái mà tôi yêu quý cũng bỏ tôi lại, nỗi đau cũ vừa mới lắng xuống thì lại phải đón nhận thêm sự thật khủng khiếp này. Chỉ trong vòng hơn một tháng sau ngày con gái ra đi, tôi đã sụt mất hơn 5kg. Cũng may, thời gian này con rể hay cho cháu ngoại sang chơi nên tôi cũng vơi bớt đi phần nào nỗi buồn.
Sau khi con gái mất, con rể vẫn sống một mình với cháu ngoại, dịp cuối tuần hoặc rảnh rỗi hai bố con nó lại về thăm tôi. Mỗi lần gặp cháu, tôi lại chạnh lòng, thương thằng bé nhiều. Nó còn quá nhỏ mà đã không có mẹ ở bên cạnh, không biết có được bố chăm lo chu đáo không. Thương cháu mà tôi cũng không biết làm cách nào, chỉ biết động viên con rể và nhắc nhở con để ý tới thằng bé hơn.
Mấy ngày trước, con rể lại cùng cháu ngoại về chơi, nói lần này muốn cho cháu trai ở với tôi lâu hơn, trong lòng tôi bỗng thấy vui vui. Ngôi nhà vốn hiu quạnh này, từ lúc có thằng bé đến cũng rộn ràng hơn hẳn.
Mấy ngày đầu chúng tôi rất vui vẻ, nhưng đến ngày thứ ba, tôi phát hiện ra 50 triệu tôi để ở nhà bị mất. Không có người ngoài đến đây nên tôi nghĩ số tiền đó chắc là do con rể lấy. Mặc dù nghĩ trong lòng như vậy nhưng vì không có bằng chứng nên tôi không thể hỏi thẳng được.
Đợi đến khi con rể đi chợ mua đồ ăn, tôi đã mở túi hành lý của hai bố con ra kiểm tra. Nhưng thật không ngờ, khi vừa mới kéo chiếc khóa balo ra, đập vào mắt tôi là một tập hồ sơ bệnh án của con rể. Tôi vội cầm lên xem, hóa ra, con rể tôi bị bệnh suy thận, đang ở giai đoạn 3. Nhìn tờ bệnh án mà tôi choáng váng không đứng vững. Bây giờ con rể tôi có mệnh hệ gì thì ai sẽ chăm lo cho cháu tôi đây, tôi thì già yếu rồi.
(Ảnh minh họa)
Lúc này, cháu tôi đang chơi ngoài sân bỗng chạy đến, thấy tôi cầm tập hồ sơ bệnh án, như hiểu ra mọi việc, nó vội ôm chầm lấy tôi rồi khóc mếu nói: "Ông ơi, cháu không còn mẹ, giờ cháu không muốn mất thêm bố nữa, cháu đã lấy tiền của ông vì cháu nghĩ nếu có tiền thì bố có thể điều trị khỏi bệnh. Ông ơi, cháu không muốn trở thành trẻ mồ côi, ông cứu bố cháu với...". Tôi ôm cháu vào lòng và động viên thằng bé: "Không, bố cháu sẽ không sao đâu, ông sẽ tìm cách để chữa bệnh cho bố cháu".
Nói rồi, tôi đi mở két và nhét thêm 50 triệu nữa vào ba lô rồi nói: "Ông sẽ đưa thêm tiền cho bố cháu chữa bệnh, cháu hãy yên tâm nhé". Với tôi bây giờ, cháu ngoại là người quan trọng nhất, cho nên dù có phải bán nhà tôi cũng sẽ cố gắng cùng ông bà thông gia lo cho con rể, để cháu tôi bớt thiệt thòi.
(Xin giấu tên)
Con gái đòi ở riêng vì không muốn sống cùng bố mẹ Mới 20 tuổi, con gái đã đòi ra ngoài ở riêng vì không muốn sống cùng bố mẹ... Con gái tôi năm nay 20 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2 một trường đại học có tiếng tại Hà Nội. Con có cá tính mạnh từ bé, nên luôn làm mọi việc theo ý của mình mà không nghe lời bố mẹ....