“Có” được tôi, anh vội vã tìm tình mới
Vừa mới nhận lời yêu anh, tôi đã trao cho anh điều quý giá nhất của người con gái. Tôi vừa trải qua một cuộc tình dù ngắn ngủi nhưng đã để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc mà đi suốt cuộc đời này, tôi cũng khó lòng quên được.
Tôi quen anh từ khi mới 16 tuổi, còn anh cũng sang tuổi 20. Sau những đêm dài nhắn tin, tâm sự cùng nhau, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Nhưng thấy hai đứa vẫn còn quá trẻ nên tôi đã khéo léo từ chối.
Cũng từ đó, tôi và anh không còn liên lạc với nhau nữa, dù nhà tôi và nhà anh khá gần nhau. Thỉnh thoảng tôi và anh vẫn gặp nhau trên đường nhưng chúng tôi chỉ mỉm cười chào nhau như một phép lịch sự rồi lại lướt qua nhau. Và tôi đã nhanh chóng quên anh với sự trưởng thành của mình.
Ba năm sau, tình cờ tôi gặp lại anh, vẫn như ngày trước, chúng tôi chào nhau như một thói quen. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như buổi tối hôm đó, anh không đến nhà tôi chơi. Và cũng kể từ ngày ấy, chúng tôi bắt đầu liên lạc lại với nhau.
Lại những dòng tin nhắn, những cuộc nói chuyện dài diễn ra giữa tôi và anh. Thời gian này tôi có nhiều chuyện buồn vì việc thi của tôi không đạt được kết quả như mong muốn. Anh vẫn bên cạnh lắng nghe, chia sẻ với tôi rất nhiều điều. Và bất ngờ nhất là anh muốn cùng tôi đi tiếp chặng đường mà ngày trước, chúng tôi đã bỏ dở… Nhưng một lần nữa, tôi lại tìm ra những lý do vụn vặt để từ chối tình cảm của anh.
Thực sự lúc đó, tôi không có ý định tiến xa hơn với anh vì tôi không muốn mình phải suy nghĩ thêm nhiều việc nữa. Anh đã có một công việc ổn định, còn tôi… mọi thứ đều chỉ là mới bắt đầu. Hơn nữa, trong khoảng thời gian tôi và anh không liên lạc với nhau, anh đã yêu người con gái khác. Giữa anh và cô ấy cũng có rất nhiều chuyện không hay xảy ra.
Video đang HOT
Tôi vẫn mong một ngày nào đó anh sẽ trở về bên tôi (Ảnh minh họa)
Tôi cũng đã từng nhiều lần thấy anh và cô ấy thân thiết bên nhau. Bạn bè xung quanh tôi cũng không thích anh nên tôi không thể tìm được lý do để mình chấp nhận anh. Tuy nhiên lần này, anh lại không vội vã bỏ cuộc như lần trước. Dù tôi đã thẳng thắn từ chối nhưng anh vẫn nhắn tin, gọi điện và quan tâm tới tôi rất nhiều. Tôi cũng nhận ra sự thay đổi trong anh… ba năm trôi qua anh đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.
Cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại gật đầu đồng ý làm người yêu của anh. Chính anh đã thay đổi quyết định của tôi, cái điều mà ngay cả bố mẹ tôi cũng không thể làm được. Bởi lúc đó, tôi không biết mình nên học ở quê hay lên thành phố. Tôi muốn lên thành phố học tập vì tôi đã tượng tưởng ra cuộc sống của mình ở đó như thế nào. Và tôi cảm nhận cuộc sống nơi đó thật tuyệt vời! Nhưng bố mẹ tôi lại muốn tôi học ở quê, vừa gần nhà, vừa tiết kiệm chi phí.
Sau những lần chuyện trò với nhau, anh đã thuyết phục được tôi học ở quê. Thời gian đầu yêu nhau cũng là khoảng thời gian tôi xa nhà, bắt đầu cuộc sống sinh viên. Đó cũng là khoảng thời gian tôi cảm nhận rõ sự yêu thương, quan tâm của anh dành cho mình.
Tôi đã từng nghĩ đến tương lai, nghĩ rằng mình sẽ chỉ yêu mình anh, sẽ cùng anh xây dựng một cuộc sống thật hạnh phúc… nhưng chuyện tình của chúng tôi vừa mới bắt đầu đã sớm kết thúc khiến tôi chưa kịp cảm nhận được nỗi đau.
Giờ đây, mỗi khi nghĩ lại, tôi mới cảm nhận rõ điều đó. Ngày anh nói lời chia tay, tôi chỉ ngồi lặng lẽ, gật đầu, không níu kéo, không nước mắt. Tôi thấy mình sao mạnh mẽ thế? Nhưng về sau, tôi mới hiểu và nhận ra, mình yêu anh nhiều đến nhường nào! Tôi không thể quên được anh, dù biết rằng, anh đã có người con gái khác.
Nhưng có lẽ tôi sẽ không đau đớn nhiều như vậy nếu đã không trót trao đi cuộc đời mình cho anh.Tình yêu của chúng tôi đã đi quá giới hạn một cách nhanh chóng. Đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng cái gì đến quá sớm thì sẽ đi quá nhanh không? Tôi cười… cười cho sự ngu ngốc của chính mình. Rồi tôi lại khóc, khóc cho tình yêu tan vỡ, khóc cho ước mơ đã từ bỏ khi quyết định đến với anh.
Đến tận bây giờ, tôi cũng không thể hiểu vì sao mình yêu anh, dù anh không có điểm gì tương đồng với người đàn ông lý tưởng của mình. Tôi chỉ muốn quên anh đi, muốn xóa hết mọi ký ức về anh nhưng sao khó quá!
Tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ trở về bên tôi… dù tôi biết điều đó chỉ mãi mãi đến trong giấc mơ!
Theo VNE
Bán đứng
Liên ở bên ngoài ngỡ chồng bị anh trai ôm chặt thì không thể vùng ra được, vẫn cố nhấm nhẳng: "Ngu thì chết thôi. Làm ăn cái gì ngữ anh!".
Vùng vằng rồi hất ngã người anh trai đang cố ôm ghì lấy mình vì sợ "giận quá mất khôn, làm liều sẽ xảy ra án mạng", Chiến đỏ mặt, tía tai sấn sổ tiến thẳng về phía góc tường, nơi Liên đang đứng co rúm, sợ hãi. Chỉ tay thẳng vào mặt Liên, Chiến quát lớn: "Cô... cô... Đồ đàn bà đốn mạt. Đồ sát chồng, hại con, đê tiện. Cô khôn hồn thì khăn gói biến khỏi mắt tôi, nếu không thì đừng có trách...". Chỉ chờ cánh tay Chiến hạ xuống vẻ nhẫn nhịn, chịu đựng, Liên đứng thẳng người, kéo lại mép áo, vuốt lại mái tóc lòa xòa trước mặt rồi thản nhiên lách qua người Chiến: "Anh đuổi thì tôi đi. Dù sao tôi cũng chả còn gì để lưu luyến với anh nữa. Mà thực ra từ trước đến giờ tôi nào có lưu luyến gì anh! Chỉ là anh... ôm mộng mà thôi", Liên gằn lên từng tiếng vẻ như thách thức, mỉa mai.
Dáng điệu của Liên lúc này khác hoàn toàn với khi Hùng mặt mướt mồ hôi phóng xe qua nhà cậu em trai sau khi được người hàng xóm bên cạnh nhà Chiến thông báo: "Vợ chồng chú ấy gay go rồi. Đập phá tanh bành". Liên lúc ấy mặt xanh mét, tóc rối tung, rũ rượi ngồi ở góc nhà. Không hiểu đầu đuôi là gì, nghe người này nói một câu, người kia bập bẹ một ý, Kiên tổng hợp được chỉ vẻn vẹn: "Chú ấy ghen... Cô ấy lừa..." và khắp nhà đồ đạc vương vãi tứ tung. Vừa thấy bóng Hùng, Liên đứng bật dậy, liếc nhìn về phía Chiến sợ hãi: "Anh... anh... gọi cả anh ta đến để đánh tôi ư... Tôi thách cả nhà anh đấy! Tôi sẽ cho cả nhà anh rũ tù...". Cơn giận còn chưa hả lại nghe những lời nói xóc óc, phách lối của Liên, Chiến như càng được "đổ thêm dầu vào lửa", mặc kệ sự có mặt của anh trai, của những người hàng xóm đang xúm đen, xúm đỏ "nghe ngóng" Chiến xông đến trước mặt liên, cứ thế liên hồi một tay túm tóc, giật ngửa đầu Liên ra rồi một tay vả vào má.
Kinh hãi nhìn chú em trai hiền lành bỗng dưng giở thói vũ phu đánh vợ, Hùng vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy em trai mình, can ngăn: "Trời ơi, có chuyện gì sao chú động chân động tay thế này hả. Đàn bà con gái, chân yếu tay mềm, đánh đấm là đồ hèn... Sao chú làm thế? Chú dừng lại ngay cho tôi!".Tiếng hét của anh trai, cộng với việc phần nào bực dọc đã được trút xuống, Chiến khựng người lại, thừa lúc anh chồng đang ôm cứng lấy chồng, Liên vọt chạy xa tầm tay của Chiến, miệng vẫn cố đáp trả:"Kịch anh em nhà anh diễn còn hay hơn tôi diễn. Có giỏi thì lò mặt ra đi, đừng vờ mèo khóc chuột, đứa đấm, đứa xoa, tôi cóc ơn thằng nào hết...". Đến nước này thì Chiến hết chịu đựng nổi, anh gầm lên với Hùng: "Anh buông em ra, hôm nay em phải cho nó một trận, hết đường nói bậy, láo toét. Gái đĩ lại còn già mồm. Nó ngoại tình, nó làm tan tành cả sự nghiệp của em...".
Sự vùng vằng quyết liệt của Chiến khiến Hùng lo sợ Chiến có thể bất chấp tất cả mà làm liều. Nghĩ vậy Hùng cố gắng ghì chặt em trai lại, hổn hển phân tích: "Chú bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đấy. Nhớ xảy ra việc gì thì hối cũng không kịp...". Không để anh trai nói dứt lời, Chiến mắt đỏ ngầu, ươn ướt: "Nó ngoại tình, nó bán đứng em, thông đồng với thằng người tình bày mưu hại em, làm mất trắng hợp đồng và tất cả vốn liếng của công ty... Em mất hết rồi... Thằng kia trốn biệt rồi... Giấy tờ nó đưa em ký...", Liên ở bên ngoài ngỡ chồng bị anh trai ôm chặt thì không thể vùng ra được, vẫn cố nhấm nhẳng: "Ngu thì chết thôi. Làm ăn cái gì ngữ anh!". Chiến quắc mắt nhìn Liên: "Cô... cô..." rồi hất văng người Hùng ra, Chiến lao thẳng về phía góc tường, toan hòng đạp dúi Liên xuống, Hùng thấy vậy bèn nhoài người thét lên: "Chú Chiến!"...
Nửa tiếng sau, người ta thấy Liên khệ nệ, trâng tráo kéo va li rời khỏi nhà, bỏ mặc đứa con gái vùng vẫy trong vòng tay bố gào thét gọi mẹ, Liên không một lần ngoái đầu nhìn lại. Chiến đang giữ con, bỗng cười lên một tràng điên cuồng, ma quái: "Mẹ con đấy, vợ bố đấy... đi rồi... hết rồi" nói xong, Chiến ghì lấy con vào lòng mà khóc. Hùng ngồi kế bên nhìn em trai đau khổ mà nhức nhối nhưng có thể làm được gì ngoài tiếng thở dài kìm nén mãi giờ mới được thở hắt ra. Tiền bạc và tình ái khiến con người ta bán đứng linh hồn cho quỷ dữ, cũng như cô em dâu của anh, người mà có chết đi sống lại anh cũng không tin là cô ta làm cái việc tày trời, cạn tình đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời... Yêu nhau nhưng không nhất thiết là ở bên nhau, hạnh phúc không nhất thiết là phải lấy nhau phải không anh? Em sẽ luôn luôn ở bên anh mỗi khi anh cần và sẽ là nơi để anh nghỉ ngơi mỗi khi anh mệt mỏi, chỉ cần thấy anh vui là em thấy hạnh phúc rồi Anh! Em hi vọng anh sẽ...