Có đúng không khi tôi tha thứ cho anh?
Từ hôm đó đã không dưới 2 lần cô ấy gọi cho tôi chỉ vì 1 lý do: không ai biết chuyện của cô ấy, không ai biết nỗi đau của cô ấy đang chịu và chỉ có nói chuyện với tôi cô ấy mới dám khóc. Đời thật sự trớ trêu. Trái tim tôi đau thắt nhưng vẫn phải gắng gượng.
Từ hôm đó đã không dưới 2 lần cô ấy gọi cho tôi chỉ vì 1 lý do: không ai biết chuyện của cô ấy, không ai biết nỗi đau của cô ấy đang chịu và chỉ có nói chuyện với tôi cô ấy mới dám khóc.
Tôi đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều khi quyết định viết những dòng tâm sự lên đây. Cách đây đúng 1 tuần tôi phát hiện chồng mình ngoại tình. Tôi bị sốc nặng, không ăn không uống trong 2 ngày và gầy sọp đi. Tôi mất ngủ triền miên vì cứ nhắm mắt lại là lại nghĩ về chuyện đau khổ của chồng mình.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng tôi lại phản bội tôi như thế. Thật sự tôi tin tưởng chồng tôi quá nhiều. Anh làm nghề lái xe du lịch, suốt ngày đi đây đi đó. Nhưng về đến nhà anh rất chiều vợ con, quan tâm chăm sóc, hôm nào anh ở nhà là nấu cơm chờ tôi đi làm về. Khoảng mấy tháng gần đây trong tôi có linh cảm điều gì rất lạ, trong lòng nóng như lửa đốt. Tôi có cảm nhận điều gì đó về chồng. Và tôi đã đúng.
Hôm vừa rồi tôi đi in chi tiết cước cuộc gọi của chồng tôi trong tháng 2, tháng 3 và tôi không thể tin vào mắt mình được nữa. Chồng tôi gọi điện và nhắn tin rất nhiều cho 2 số điện thoại. Đau đớn hơn là cả những ngày 14/2, 8/3 do công việc chồng tôi chở khách đi lễ, đó cũng là thời gian chồng tôi tranh thủ gọi điện nhắn tin cho nhân tình. Đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn.
Mới đầu chồng tôi còn chối cãi, nhưng đến khi tôi bắt chồng tôi trước mặt tôi phải gọi điện cho người kia thì ôi thôi 1 sự thật đằng sau đấy tôi mới được biết. Đó là chồng tôi đang tán tỉnh cặp kè với 1 cô bé sinh viên năm nay 21 tuổi. Đó là khách hàng của chồng tôi mấy lần đi lễ. Khi chồng tôi gọi điện nói với cô gái ấy là đừng liên lạc và nhắn tin cho chồng tôi nữa vì gia đình tôi đang tan nát hết rồi nên cô ấy đã quyết định gọi cho tôi nói hết tất cả sự thật.
Video đang HOT
Cô ấy nói rằng cô ấy đang là sinh viên chứ không phải là người phụ nữ mà trước đó chồng tôi khai với tôi. Cô ấy nói biết anh có vợ nhưng vì anh hứa 3 tháng nữa anh bỏ vợ nên cô ấy tin. Nhưng đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày anh quen cô ấy, cô ấy vẫn thấy anh không có ý định bỏ vợ. Cô ấy nói nhiều lần dằn vặt đòi chia tay nhưng anh khóc lóc xin cô ấy đừng bỏ anh. Và rằng anh là đàn ông, anh rơi nước mắt thì cô ấy phải biết anh thế nào rồi đấy!
Cô ấy nói rằng chồng tôi là mối tình đầu của cô ấy và lấy đi sự trong trắng của cô ấy. Em nói rất nhiều điều nữa mà nghĩ đến tôi chỉ thấy đau khổ thêm. Nhưng đến khi tôi phát hiện thì cô ấy mới vỡ mộng hoàn toàn. Chỉ cách đó mấy ngày anh vẫn còn nói yêu thương nhớ nhung với cô ấy nhưng từ khi mọi chuyện vỡ lở thì chồng tôi bỏ mặc cô ấy, không gọi điện nhắn tin, ruồng rẫy cô ấy một cách phũ phàng để lấy lại niềm tin với tôi.
Cô ấy đau khổ, sốc. Cả tôi và cô ấy đều đau khổ vì 1 người đàn ông phụ bạc. Cô ấy gọi cho tôi, nhắn tin cho tôi và các bạn biết không, tôi lại là người phải anh ủi, động viên cô ấy. Chẳng nỗi đau nào tả nổi nữa. Mọi người chửi tôi là ngu, là đã bị cướp chồng rồi mà giờ đây tôi phải an ủi cô ấy. Thực ra tôi cũng đọc được nhiều trường hợp như thế, cũng biết họ có lỗi nhưng cũng đau khổ chẳng kém gì mình. Khi trao sự trong trắng và mối tình đầu cho 1 kẻ phụ bạc như chồng tôi. Và nguyên nhân chính cũng là do chồng tôi nữa.
Giờ tôi lại là người phải an ủi, động viên với người mà đã phá nát gia đình tôi, gây tổn thương và đau đớn cho tôi. Tôi làm những điều này cũng có lý do của tôi, vì chúng tôi có 1 đứa con gái 6 tuổi, tôi sợ chồng tôi làm những điều thất đức như thế thì sau này con tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả nên còn chút gì cố gắng được tôi sẽ cố gắng làm. Cô ấy cũng thật sự không ngờ so với những gì chồng tôi nói về tôi, tôi lại là người khác hoàn toàn. Từ hôm đó đã không dưới 2 lần cô ấy gọi cho tôi chỉ vì 1 lý do: không ai biết chuyện của cô ấy, không ai biết nỗi đau của cô ấy đang chịu và chỉ có nói chuyện với tôi cô ấy mới dám khóc. Đời thật sự trớ trêu. Trái tim tôi đau thắt nhưng vẫn phải gắng gượng.
Còn về chồng tôi, khi tôi biết chuyện thì anh ấy tỏ ra ăn năn hối lỗi. Nhưng nói thật với các bạn, tôi không còn tin chồng tôi, không còn biết đâu là con người thật của anh ấy nữa. Cứ nghĩ đến chuyện 7 năm làm vợ, trải qua 7 sinh nhật với anh nhưng tôi chưa được 1 bông hoa nào, vậy mà hôm mùng 8/4 vừa rồi sinh nhật cô ấy (trước 3 ngày tôi phát hiện ra mọi chuyện) anh mua tặng cô ấy 1 cái đồng hồ giá trị.
Tôi đau đớn khi con của anh không được anh mua cho 1 cái áo trị giá mấy chục mà lại mua cho cô ấy quà sinh nhật. Ngày 4 Tết khi biết tôi có lịch đi chúc Tết với mọi người ở cơ quan thì đến sát giờ đi anh gây sự vợ chồng cãi nhau để ở nhà nhắn tin gọi điện cho nhân tình, trong khi đó mẹ con tôi đèo nhau đi. Khi con tôi ngủ gật tôi phải cho con ngồi trước xe và một tay ôm con, một tay lái xe mà suýt ngã mấy lần. Càng nghĩ tôi càng căm tức anh ấy.
Tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh vì đứa con và cũng vì tôi là 1 người phụ nữ yếu đuối. Khi thấy tôi đau khổ và suy sụp như vậy thì anh dùng những lời van xin tha thứ và xin được làm lại, xin được bù đắp cho tôi. Mọi người thử cho tôi biết tôi còn có thể tin chồng tôi được nữa không? Anh ấy đã có 1 số thay đổi trước tiên là từ bỏ công việc anh yêu thích làm lái xe du lịch được đi đấy đi đó để ở nhà mở cửa hàng, sẽ thay số điện thoại của anh và đứng tên chủ thuê bao là tôi để tôi có thể kiểm soát được.
Nhưng nói thật nếu chồng tôi muốn thì dù ở nhà chồng tôi vẫn liên lạc được, dù thay số mới chồng tôi vẫn có thể liên lạc số khuyến mãi được. Có quá nhiều thứ để tôi không thể tin tưởng chồng tôi. Các bạn hãy cho tôi biết tha thứ cho chồng tôi như vậy có đúng không? Liệu những gì tôi cư xử có đúng không? Vết thương này của tôi không biết bao giờ mới lành?
Theo VNE
Yêu anh trong nỗi nhớ
Em vẫn nhủ với lòng mình phải quên anh đi như quên một thứ cảm giác khiến mình đau đớn nhưng sao em không làm được.
Em nhớ về anh mỗi sớm mai, nhớ về anh khi đêm xuống, nhớ về anh lúc vui và nhớ về anh trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng em không thể có anh. Cái cảm giác ấy giống như đang mê mải trong một giấc mộng đẹp và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng.
Là tại em! Tại em ôm ấp mộng yêu đương không thành. Em muốn ôm lấy đau khổ về mình nên mới yêu anh dù biết tình yêu đó không thể nào tới đích. Mối tình câm không thể nói ra càng khiến em khó quên hơn bao giờ hết. Chẳng phải trên đời này thứ gì càng không thể có được càng khiến người ta khao khát và mơ mộng hay sao. Và tình yêu chính là một trong những thứ khó có thể ngừng hi vọng khi lòng đã yêu dù cho vì tình yêu đó trái tim phải bầm tím và lòng chằng chịt những vết xước tổn thương.
Nếu như ai cũng có thể điều khiển được con tim mình, nếu như anh cũng dùng lí trí trong mọi lúc để yêu thì có lẽ tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại thứ cảm xúc gọi là đau đớn. Chính vì những phút yếu lòng, vì những ngày không thể điều khiển nổi con tim mình thì tình yêu mới trở nên thi vị đến nhường đó. Khi ấy nó mới có đủ các cung bậc cảm xúc để ai được yêu thấy mình hạnh phúc hơn, ai còn cô đơn thấy cần được yêu hơn bao giờ hết...
Anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm này trừ khi anh dùng chính trái tim để cảm nhận (Ảnh minh họa)
Em biết tình cảm này mãi mãi không thể nói ra. Em không muốn mạo hiểm chỉ để nói ra một lời mà biết chắc rằng em sẽ không nhận về câu trả lời như mong đợi. Và rồi vì một lời thú nhận tình yêu của em để tất cả chúng ta phải khó xử. Anh là người yêu của bạn thân em. Chúng ta sẽ đối diện với nhau như thế nào sau khi em nói rằng: "Em yêu anh". Anh sẽ né tránh em, né tránh một kẻ nặng lòng với người yêu của bạn? Hay anh sẽ an ủi em như một kẻ đáng thương hại thất bại trong tình trường?
Đừng đối xử với em bằng bất cứ cách nào. Hãy cứ là anh! Một người bạn, một người anh! Em muốn giữ mãi nụ cười tươi rói trên môi anh. Muốn mỗi lần bên nhau anh có thể thoải mái nhìn vào mắt em nói những câu chuyện trò. Em không muốn tạo nên một khoảng cách vô hình giữa ba người chúng ta. Tình yêu thầm lặng của em nếu đã không thể mang anh tới cho em thì cũng không thể nào mang lại một sự xa cách thêm nữa. Vì thế mà em sẽ im lặng...
Anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm này trừ khi anh dùng chính trái tim để cảm nhận. Có thể anh biết mà không nói hoặc không hề hay biết... Điều quan trọng với em là không để cho tình yêu đó phải lên tiếng giữa em và anh. Để em và anh mãi có thể nhìn vào mắt nhau không chút ngượng ngùng. Em không hối hận vì yêu anh. Đâu phải ai yêu và cũng được yêu và không phải lúc nào yêu và được đáp lại mới là hạnh phúc. Em chọn một tình yêu làm trái tim mình tổn thương nhưng đó cũng là một cách yêu. Em tin một ngày nào đó mỏi mệt, một ngày nào đó yêu thương đủ rồi sẽ nhường chỗ cho khát khao được yêu thương. Chừng đó em sẽ biết yêu hơn người mang tới cho em cảm xúc hạnh phúc trong tình yêu.
Vì thế em không hối hận khi ôm trong lòng một mối tình câm.
Theo VNE
Khốn khổ vì đồng nghiệp "mời chào" Vợ liên tục "bỏ đói trường kì" trong khi "phở" lại luôn "bật đèn xanh" khiến các ông chồng khốn đốn. Ai nhìn vào cũng khen vợ chồng anh Cường thật hạnh phúc, đầy đủ. Anh cũng thấy mình là người may mắn khi lấy được vợ hiền như chị Thảo. Nhưng không hiểu sao, dạo này đời sống tình dục của vợ...