Cổ động viên Việt Nam làm khách V.I.P của Everton
Chuyến tham quan và xem bóng đá tại Anh do công ty AJE Việt Nam – sở hữu nhãn hàng Big Cola tổ chức cuối tháng 11 vừa qua đã đem đến những trải nghiệm vô cùng khó quên cho những khách hàng của Big Cola.
Giấc mơ đã thành sự thật
Giải Ngoại hạng Anh từ lâu đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu với các fan túc cầu giáo ở Việt Nam. Tuy nhiên, thật sự đắm mình trong bầu không khí bóng đá đỉnh cao của giải và tận hưởng một cách trọn vẹn bằng cách có mặt trên những sân bóng sôi động ở xứ sở sương mù, tận mắt chứng kiến các ngôi sao tranh tài, với đa số người hâm mộ Việt Nam, vẫn chỉ là mơ ước xa vời.
Everton ký hợp đồng với AJE.
Cuối tháng 11 vừa qua, nhân dịp lễ ký kết hợp tác tài trợ giữa Everton với tập đoàn AJE, chủ sở hữu nhãn hàng đồ uống Big Cola, công ty AJE Việt Nam đã đem lại cơ hội đáng mơ ước đó cho 15 người hâm mộ bóng đá Việt Nam là khách hàng của công ty. Liverpool, thành phố đẹp cổ kính nằm bên bờ sông Mersey nổi tiếng, là điểm đến đầu tiên của đoàn. Tất cả đều hào hứng khi có mặt tại Goodison Park – sân nhà của CLB Everton. Không quá đồ sộ, nhưng cổ kính, ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ, sân đấu từng là bệ phóng đưa Everton tới 9 chức vô địch Anh, 5 Cup FA và 9 Siêu cúp Anh, dần hiện lên trước mắt các thành viên của đoàn. Từ văn phòng chính, đoàn được hướng dẫn viên là một CĐV lão làng của Everton đưa tới phòng truyền thống, giới thiệu về lịch sử hào hùng của CLB, rồi tham quan phòng thay đồ, nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu với Wolverhampton ngày hôm sau.
Nhưng sự thích thú của đoàn chỉ lên tới đỉnh điểm khi trở lại Goodison Park xem trận cầu Everton – Wolverhampton. Đoàn CĐV Việt Nam, thông qua Big Cola, được Everton tiếp đãi trọng thị bằng cách tặng các thành viên gói dịch vụ V.I.P khi xem trận đấu này. Đặt cược là một phần không thể thiếu trong bữa tiệc này. Thông tin về tỷ lệ cược có sẵn tại từng ghế ngồi và nhân viên của nhà cái nổi tiếng William Hill sẽ tới từng bàn để nhận cược. 10 phút trước giờ bóng lăn, cả đoàn được mời lên khu khán đài V.I.P nằm ngay trên đường hầm ra sân dành cho cầu thủ. Không khí trên sân khi đó đã rất sôi động, bởi gần như tất cả trong số 40.000 CĐV mua vé xem trận đấu đã có mặt và say sưa hát các bài hát truyền thống của Everton. Giai điệu hào hùng của bài hát truyền thống March of The Gwladys Street Gladiators của đội cũng làm nức lòng các CĐV Việt Nam.
Trải nghiệm sự khác biệt
Cả đoàn tham quan phòng thay đồ của Everton.
Có mặt trực tiếp trên sân mới thấy văn hóa cổ vũ bóng đá ở Anh khác hẳn. Everton khởi đầu không tốt và bị dẫn trước từ phút 37, thế trận cũng tương đối buồn tẻ vì sự cách tiếp cận trận đấu có phần dè dặt của cả hai bên. Dù HLV David Moyes có lẽ là người duy nhất công khai không hài lòng và sốt ruột với các cầu thủ, tất cả CĐV Everton trên sân, từ những người già cho đến các em bé được bố mẹ đưa tới sân để tiếp nối truyền thống yêu “The Blues” của gia đình, vẫn nhiệt tình cổ vũ, vỗ tay động viên. Không hề có những tiếng la ó, mạt sát cầu thủ nhà. Như không muốn phụ lòng người hâm mộ, Everton gỡ hòa một phút trước giờ nghỉ giải lao với cú đ.ánh đầu của trung vệ đội trưởng Phil Jagielka, trước khi hậu vệ trái Leighton Baines hoàn tất màn ngược dòng bằng bàn ấn định thắng lợi 2-1 ở phút 83. Nụ cười rạng rỡ và sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt các CĐV Everton khi họ ra về trong trật tự.
Sau trận, mọi người trở lại nhà hàng dưới khán đài A để điền phiếu bình chọn “Man of the Match”. Chừng 10 phút sau, kết quả được công bố với chiến thắng thuộc về Phil Jagielka, người mở ra chiến thắng ngược dòng cho Everton. Thêm 10 phút chờ đợi, Jagielka xuất hiện lịch lãm với bộ vest sang trọng, nhận p.hần t.hưởng là một chai rượu vang từ nhà tài trợ của giải Ngoại hạng – Barclay, rồi tươi cười bắt tay, chụp hình, tặng chữ ký cho người hâm một trong nhà hàng. Tất cả đều diễn ra một cách trật tự và thân thiện, không hề có cảnh chen lấn, xô đẩy để được gặp thần tượng.
Video đang HOT
Cổ động viên Việt Nam chụp ảnh lưu niệm với cúp FA.
“Xem Ngoại hạng Anh từ những ngày đầu trên truyền hình Việt Nam, nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi có trải nghiệm ấn tượng như mơ đến vậy giới giải đấu này. Ngồi trên sân Goodison Park, xem bóng đá giữa những tiếng reo hò của hàng vạn CĐV mà tôi phải tự cấu vào tay mình để tự nhủ đây không phải mơ,” anh Nguyễn Trường Sinh, CĐV đến từ Long An, chia sẻ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bài 2: Hở, không hở và đẳng cấp tiếp viên
Theo đúng lời dặn của gã quản lý, hôm ấy tôi trang điểm thật kĩ, cố xỏ chân vào đôi giày cao lênh khênh đã lâu không đụng đến. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ độ "bốc hàng" như quản lý yêu cầu. Có lẽ chiếc cổ áo cần khoét sâu xuống dưới hơn một chút nữa...
Rón rén mở cửa phòng VIP
Cố giấu đi vẻ lập cập, tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kê gần quầy tiếp tân, vốn là nơi dành cho nhân viên. Tại đó đã có 3 cô gái đang ngồi vắt vẻo để trang điểm. Bọn họ dường như vẫn chưa quen với sự có mặt của "ma mới" tại đây, đáp lại lời chào "lễ phép" của tôi là những ánh mắt khinh khỉnh thoáng liếc qua.
Tuy sắc đẹp không lấy gì làm nổi bật nhưng với ngoại hình kha khá lại được thêm thắt tô vẽ một cách khá đậm cùng dáng ngồi lả lơi, các cô nghiễm nhiên trở thành một lời mời chào đầy ý nhị cho bất cứ vị khách nào ghé mắt qua quán. Cả 3 cô gái dường như chỉ cần chờ đợi sự xuất hiện của một khách VIP nào đó là ngay lập tức liếc nhau để chuẩn bị "chia phần". Tôi đoán họ đang là "sao" của nhà hàng.
Ảnh minh họa
Đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên 3 cô im bặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cùng liếc nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng 2 của nhà hàng. Ở đó, có 2 tiếp viên nữa rất xinh đẹp đang nhón chân bước xuống, cặp đùi thẳng tắp vừa bước vừa cố khép lại vì chiếc váy quá ngắn mà cô đang mặc.
Chiếc áo voan màu trắng làm nổi bần bật màu áo lót chói chang bên trong. Hai cô im lặng bước ngang qua 3 cô gái ngồi cạnh tôi. Cho đến khi họ khuất hẳn sau cánh cửa phòng VIP thì cái nhìn tóe lửa của 3 cô gái ở quầy tiếp tân vẫn chưa dịu hẳn. Họ bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục để nói về hai cô gái lúc nãy, hơi chướng tai nên tôi kê ghế ra xa hơn.
Từ 5h chiều trở đi quán bắt đầu đông khách. Ba vị khách đầu tiên chọn một chiếc bàn ở khu ngoài, dành cho khách "bình dân", giá cả từ bia bọt đến các thức nhắm đều rẻ hơn trong phòng VIP. Thấy có khách vào người quản lý tên T. đon đả chạy ra rồi không ngừng gọi: "Đứa nào ra tiếp khách bây!". Thế cô nào cũng tỏ ra như không nghe thấy.
Cuối cùng anh ta đành phải chỉ đích danh... tôi. Thật ra các cô ở đây không thiết tha tiếp khách khu ngoài là vì hầu như khách ngồi ở khu này thuộc diện tầm tầm, t.iền boa không nhiều, cao lắm cũng chỉ khoảng mấy chục.
Tuy nhiên điều đó lại khiến tôi thầm mừng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình "tác nghiệp", ít ra thì cũng hạn chế được cái khoản ... "vô tình đụng chạm". Nỗi vui chưa tày gang thì tôi giật thót mình vì vị khách lớn t.uổi nhất trong nhóm, có vẻ là "chủ xị" bỗng dưng cao hứng tỏ ý muốn chuyển cuộc nhậu vào phòng VIP.
Bên trong khu VIP kín mít, được bài trí khá đơn giản, trang nhã, thoang thoảng mùi nến thơm như ở Spa. Ba vị khách gật gù, thư thái ngồi vào bàn. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những không gian như thế này nhưng tôi vẫn tỏ ra lúng túng, thấy tôi có vẻ rụt rè, sợ khách không vui nên người quản lý kêu thêm một tiếp viên nữa vào phục vụ. Đó chính là một trong hai cô váy ngắn cũn cỡn bước xuống cầu thang lúc trước.
Mới bước vào phòng, cô đã nhảy tót vào lòng người đàn ông tên B, cũng là "đại ca" của bàn nhậu. Sau một hồi nũng nịu, "chu du" những ngón tay khắp cơ thể khách, cô bước xuống kê ghế ngồi cạnh ông B và ra hiệu cho tôi rót bia.
Qua câu chuyện trên bàn nhậu tôi mới biết rằng cô gái tên Châu (không biết đó có phải là tên thật của cô không), mới 21 t.uổi quê ở Kiên Giang. Châu có dáng người thon mảnh, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt ươn ướt dễ dàng hút hồn người đối diện. Tôi nhìn Châu và thầm tiếc cho cô.
Khi thức ăn được bón bằng... môi
Các món ăn được kêu lên, bày ra ê hề để chiều lòng người đẹp, bia vơi rồi lại đầy qua những lời chúc tụng, đôi khi là những lời nói tục tĩu. Dù đã cố mím môi mỗi khi đưa cốc bia lên miệng nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi bia tràn lên đầu, chân bắt đầu đau rát và đứng không vững trên đôi guốc 10 phân.
Châu cũng tỏ ra lơi lả say, cả căn phòng ngập ngụa trong men rượu. Người khách lạ đáng t.uổi cha của Châu bất ngờ quăng đôi đũa ra góc phòng để bắt đầu tiết mục uống và thưởng thức đồ nhắm từ... miệng Châu đưa lại.
Ảnh minh họa
Ăn uống, ôm ấp, đùa giỡn chán chê với Châu "chủ xị" bắt đầu quay sang tôi. Dường như sự rụt rè có phần thiếu chuyên nghiệp của tôi đã khiến ông ta chú ý. Bất ngờ ông đưa ra lời đề nghị : "Em chọn đi... bị ôm hay là được uống" ...Tôi bị ép uống tới tấp, hơi thở bắt đầu nặng nhọc, mỗi khi định từ chối tôi lại bị dọa nếu không uống sẽ ... ôm.
Đầu óc trở nên múa may quay cuồng, thứ nhạc êm dịu bây giờ chỉ là thứ âm thanh kéo dài lê thê làm nền cho tiếng la hét, nói cười, chạm ly,... hỗn loạn. Giãn cuộc, một vị khách bất ngờ nằng nặc đòi đưa tôi về, phải "giằng co" đến mấy lần nữa thì ông ta mới xiêu vẹo theo ông chủ xị lên xe, không quên dúi cho tôi hai tờ 500 nghìn đồng và cúi sát mặt tôi nheo nheo mắt đầy ẩn ý.
Phải đến tận 2h trưa hôm sau tôi mới dần lấy lại sức và chuẩn bị cho ngày đi làm thứ hai. Tôi mang kiếng áp tròng, gắn thêm mi giả cho đôi mắt bớt đi vẻ đờ đẫn của người mang kiếng lâu ngày. Tự tin sải bước vào nhà hàng, 3 cô gái hôm qua đã không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, trái lại còn có chút kiêng dè.
Bởi cả họ và ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu tôi làm thế nào mà ông khách hôm qua dúi cho hẳn hai tờ xanh. Không đợi lời chào của "ma mới" họ vồn vã lôi tôi ngồi xuống bảo thuật lại chuyện đêm qua. Chỉ sau một đêm, tôi đã trở nên "hot" và "chuyên nghiệp" hơn hẳn.
Gã quản lý kêu tôi ra một góc riêng nói chuyện, anh ta tíu tít, khen tôi liên thanh với cái giọng "nhão nhoẹt" của mình. Nói xong, hắn thảy cho tôi bọc đồ: "Lên thay ra đi, từ hôm nay em là PR luôn, khỏi thử việc nữa. Anh về nhà tắm rửa, 7h anh lên dắt theo khách quý cho em đó!".
Linh cảm không hay chợt đến làm tôi lạnh sống lưng, tôi quyết định không thay đồ vì chiếc mini juyp quá ngắn và chiếc áo voan đã mỏng tang còn khoét cổ sâu hun hút, trông còn nhức mắt hơn thứ đồ "mát mẻ" mà mấy hôm trước tôi mặc đi xin việc.
Trong lúc đợi đến ca, tôi được các tiếp viên ở đây dạy: Đẳng cấp tiếp viên ở đây không phân chia theo đẹp xấu mà chủ yếu là càng h.ở h.ang, càng chịu "quậy" lại càng "hot" tuy nhiên, trường hợp của tôi đêm qua có thể được liệt vào dạng "chuyện lạ". Những cô ăn mặc thừa vải không được điều vào trực phòng VIP, chỉ được tiếp khách khu ngoài. Đó là lý do vì sao hôm qua tôi được chỉ định trực bàn của 3 vị khách nọ lúc họ chưa vào phòng VIP.
Đúng 7h tối, quản lý T. xuất hiện, anh ta dắt theo một vị khách, chính là ông H. người đòi đưa tôi về tối qua. Tôi đứng dậy chào, liếc nhìn bộ trang phục của tôi, ông H. nhìn sang quản lý tỏ vẻ không hài lòng rồi ngoảnh mặt đi thẳng vào phòng VIP 1.
Quản lý đẩy vai tôi, hỏi sao tôi không thay đồ, tôi nhăn mặt vờ nói là không vừa. Nhưng anh ta không tin, một mực ép tôi phải thay ngay để xuống tiếp "khách ruột". Nói qua nói lại một hồi thì tôi hiểu ra ông H thuộc diện "khách hàng tiềm năng". Đó là những người vốn rất hay dắt khách sộp đến đây, nên tay quản lý tỏ vẻ rất "chiều chuộng", mỗi khi ông H. đi cùng khách vào đều cắt cử những em gọi là "đặc sản", hot girl của quán ra tiếp.
Tuy nhiên việc tôi nhất quyết không chịu mặc bộ đồ của tay quản lý đem đến khiến hắn đùng đùng nổi giận, hắn lôi tôi lên phòng nhân viên và đóng sầm cửa lại, hắn gằn từng tiếng một rít qua kẽ răng: "Cởi ngay cái áo đó ra rồi xuống tiếp khách...".
Mặt tôi tái mét, đang khi không biết làm gì, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi rút tờ 200 ngàn dúi vào tay quản lý, thoáng nhận thấy vẻ ngần ngại của hắn, tôi nhét thêm 100 ngàn nữa. Bấy giờ, mặt anh ta giãn ra, nhìn vẻ sắp khóc của tôi, lưỡng lự một chút, hắn bước xuống cầu thang ngửa cổ nói vọng lên: "Ngày mai sẽ có bộ đẹp hơn cho em..."
Theo Người đưa tin
Thưởng thức sườn bò nướng King BBQ Sang trọng, yên tĩnh mà gần gũi với phong cách mang đậm văn hóa Hàn Quốc, đó là cảm giác mà chúng tôi cảm nhận khi đến với nhà hàng King BBQ. Nhà hàng được thiết kế với nhiều không gian riêng biệt: khu dành cho khách thường, khu đặc biệt cho khách VIP, khu ấm cúng dành gia đình. Chúng tôi đã...