Cô đơn đến già vì quá xấu
Cô bạn nói “ sao mày không đi làm phẫu thuật thẩm mỹ đi?”. Nghe câu nói ấy tôi xót cả lòng, bởi thật sự người ta đã thấy mình thật xấu, xấu tới nỗi mà chẳng có anh chàng nào muốn yêu, muốn theo, thế nên, người ta mới xúi mình đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nói nghe như đi ra chợ mua mớ rau. Vì sao người ta phẫu thuật được, làm đẹp nhân tạo được, vì người ta có tiền, còn mình có tiền hay không?
Nếu như tôi có tiền, có đủ điều kiện để làm cho mình đẹp hơn, tôi đã đi phẫu thuật, không còn chần chừ, chờ đợi gì nữa. Liều một lần để sướng một đời có phải là ai cũng làm được đâu. Nhưng giờ thì, tôi chỉ là cô gái xấu, xấu chẳng ai muốn yêu, xấu tới nỗi người ta phát ngán.
Ai bảo đàn ông hám sắc. Nếu đàn bà không đẹp, ai muốn yêu. Nói thật, với một cô gái xinh đẹp và một cô gái xấu ngồi cùng nhau, cùng tìm hiểu một anh chàng, các bạn có dám nói rằng, người ta sẽ chọn tôi, chọn người con gái xấu? Làm gì có chuyện đó, bản thân con gái cũng vậy thôi, họ luôn thích những chàng trai đẹp, họ cũng sẽ chọn và yêu trai đẹp. Người ta chẳng cần bận tâm tính nết họ ra sao, đó là bước tiếp theo, còn ban đầu, cứ đẹp ăn chắc đã.
Video đang HOT
Có người còn nói &’xấu thế này sao mày giới thiệu cho tao?’. Tôi hiểu cảm giác của người ta, ai mà muốn yêu đứa con gái xấu thế này, ở đời thiếu gì con gái? (ảnh minh họa)
Khuôn mặt tôi không có nét gì. Đã thế còn có mụn, không thuộc hàng nhẵn nhụi hay trắng trẻo. Vì thế, đã xấu càng thêm xấu. Người tôi bậc trung, không cao cho lắm, chưa được 1m60, thế nên bạn bè ai cũng hơn tôi cả.
Và cũng vì thế gần 30 tuổi, tôi chưa có nổi một mối tình vắt vai. Ai cũng hỏi tôi có người yêu chưa, có lẽ đó là người họ quan tâm nhất. Tôi cố tỏ ra vui vẻ, cố tỏ ra là cô gái mạnh mẽ, không ngại gì thị phi, không ngại người đời nghĩ mình xấu, tôi cứ làm đúng trách nhiệm, đúng bổn phận của tôi, đối xử tốt và thân thiện với những người luôn bên cạnh tôi. Bạn trai tôi có nhưng chẳng ai yêu tôi, họ cũng chỉ coi tôi là bạn. Thấy tôi tuổi này chưa có ai, họ có nhã ý giới thiệu nhưng rồi họ lại ái ngại vì tôi quá xấu, chẳng may làm mất mặt họ.
Có người còn nói &’xấu thế này sao mày giới thiệu cho tao?’. Tôi hiểu cảm giác của người ta, ai mà muốn yêu đứa con gái xấu thế này, ở đời thiếu gì con gái?
Tôi chỉ muốn có một người đàn ông bên cạnh, yêu thương và quan tâm tôi. Tôi muốn có một mái ấm, một thứ gọi là tình yêu thực sự, nhưng ai lấy tôi chứ. Rồi có miễn cưỡng lấy, họ cũng sẽ chán tôi mà đi ngoại tình. Họ nói, tôi nên bằng lòng, nên lấy người đã có vợ, bỏ vợ, kiếm đứa con rồi ra sao thì ra. Tôi chán nản vô cùng, không biết cuộc sống này sẽ đi đâu về đâu. Bản thân tôi thấy ở đời nhiều trái ngang. Có những đêm tôi nằm khóc một mình, khóc cho cạn khô đi nỗi khổ nhục, đắng cay. Tôi hận ông trời, hận số phận đã khiến tôi như thế này, không được như bao người khác. Tôi thường xuyên mơ mình có người yêu, nhưng giấc mơ đó với tôi giờ thành ác mộng. Tôi sợ hãi vô cùng, muốn vứt bỏ tất cả, muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng lại thương người đã sinh thành ra tôi. Chỉ mong sao, ông trời nhân từ, tìm cho tôi một bờ vai để tựa.
Theo VNE
Đã xấu lại nghèo thì lấy ai?
Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm.
Mỗi đêm tôi lại nằm khóc, cảm nhận được sự tủi thân ngấm vào từng thớ thịt. Cuộc sống mấy năm nay của tôi đều thế, cứ thui thủi một mình, không dám thổ lộ cùng ai. Cái cảm giác cô đơn muốn chết đi được, nhiều khi không muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Nói ra nhiều người bảo tôi tiêu cực, suy nghĩ không chín chắn, nhưng có ai ở trong hoàn cảnh của tôi đâu mà hiểu.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết. Thế nhưng, tôi tự hỏi, có gã đàn ông nào thật tình khi nhìn thấy một đứa con gái xấu xí mà chịu ngồi để tiếp chuyện lâu không hay là không thấy họ xinh là đã muốn đứng dậy. Tôi đã từng khóc rất nhiều lần vì được giới thiệu bạn trai, nhưng khi chỉ gặp mặt được 15 phút là họ đứng dậy đi, thậm chí không đủ thời gian uống cốc nước. Và từ đó cũng không liên lạc lại nữa. Tôi tủi thân đến uất ức vì tại sao ông trời lại bất công, không ban cho tôi một nhan sắc chỉ cần gọi là bình thường như người ta.
Nhưng nhiều lần như thế tôi quen dần, và tôi cũng không còn nghĩ tới việc đi xem mắt nữa. Bởi vì tôi qua xấu, xấu đến nỗi mà nếu ai chưa từng gặp tôi, mới nhìn vào thì nghĩ khuôn mặt tôi bị phẫu thuật hỏng. Nhưng tôi nào có làm gì, nếu có tiền đi phẫu thuật thì tôi đã để cho nhan sắc mình xinh đẹp, chứ không phải cam chịu cảnh này.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết. (ảnh minh họa)
Tôi không có nét gì về hình thức, chỉ được cái dáng người cao ráo. Nhưng vì mặt xấu nên người ta chẳng để ý tới dáng dấp của tôi. Thế là, tôi chỉ có những mối quan hệ bạn bè bình thường từ hồi còn học sinh, còn người yêu ư, chắc còn lâu hoặc không bao giờ có được.
Người ta nói, con gái xấu như tôi mấy ai dám yêu. Tôi bỏ qua tất cả những lời bàn tán ấy vì thật ra, cuối cùng họ cũng chỉ quan trọng hình thức. Người xấu như tôi thì bao giờ mới có được một mối tình? Đã bao lần tôi khát khao yêu, nhìn người ta tay trong tay mà lòng quặn thắt. Bố mẹ tôi cũn tan nát cõi lòng. Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm. Nhưng khổ nỗi, tôi nào có tiền như người ta nên phải cam chịu cảnh xấu và không lấy được chồng. Thật buồn khi đã xấu lại còn nghèo?
Theo Eva
Vì sao tôi... ế? Xã hội vẫn chưa nghĩ được những cô này "ế" không phải vì "ế" thật mà vì họ không muốn bước vào gánh nặng gia đình. Tốt nghiệp đại học xong tôi lấy chồng ngay, bạn bè cùng khóa bảo chơi chưa đã, vào lồng chi sớm rồi hối không kịp. Tôi cười, ừ thì có lồng để vào còn hơn các cô...