Cô độc khi sống cạnh chồng
Vợ chồng tôi lấy nhau hơn 10 năm, có hai bé đang tuổi đi học. Từ khi mới cưới chúng tôi đã tiền ai người ấy tiêu.
Khi bầu bí và sinh bé lớn tôi vẫn chi tiêu sinh hoạt gia đình từ thu nhập của mình. Anh nặng gánh với gia đình, lo cho anh em, lo xây nhà cho cha mẹ, tôi cũng không quản, miễn là vẫn lo được cho vợ con. Nhà ngoại không cần gì, thậm chí còn phụ thêm cho tôi rất nhiều.
Chồng lo mua nhà cửa, xe cộ nhưng hầu như không hề bàn bạc với tôi, có lúc anh chỉ thông báo. Đến khi phải thuê người, tôi nói nhiều lần thì anh mới phụ thêm tiền trả lương giúp việc. Sau khi sinh bé thứ hai, thật sự rất khó khăn nên tôi nói anh phụ thêm tiền sinh hoạt. Nói căng lên anh mới đưa mấy triệu mỗi tháng nhưng chưa bao giờ quá 5-6 triệu. Chỉ được mấy năm, anh dừng đưa với lý do mua nhà mới phải trả nợ. Sau thời gian trả nợ hết như kế hoạch, lại thêm dịch bệnh, thu nhập tôi giảm sút, đề nghị anh phụ thêm tiền sinh hoạt và ăn học của con nhưng anh cứ lờ đi.
Video đang HOT
Có lần trước đó lâu lâu, anh nói sơ qua là tiền để đầu tư, mua xe. Tôi nói mình vợ không cáng đáng nổi nữa, cần anh phụ thêm vì con lớn rồi, nhiều thứ chi tiêu. Trước anh còn nộp tiền học cho con khoảng 3 triệu/ tháng, học thêm các kiểu của con tôi tự tìm thì tự trả. Giờ anh cũng kệ dù tôi nhắc. Anh trả duy nhất tiền điện do đăng ký trả từ số điện thoại.
Gia đình tôi ở Sài Gòn, anh đi công tác xa, lương cao hơn xưa 3 lần nhưng tính vẫn thế. Trước làm ở gần anh cũng thường xuyên về muộn do tiếp khách, bạn bè. Thật sự tôi nản, áp lực vì lo con cái một mình, đưa đón học hành lại cả lo tiền nong. Nếu anh thu nhập thấp, khó khăn thì tôi không nói, vợ chồng cùng chung khó khăn. Tôi luôn tự hỏi sao anh có thể thờ ơ, lạnh lùng đến thế? Có người biết chuyện cho rằng hay là anh có bồ? Tôi thấy không phải, bởi tính anh từ xưa đã căn ke với vợ con, còn với người ngoài ai cũng nói anh thoáng. Hay anh sợ đưa tiền tôi sẽ tiêu hoang phí hoặc cho bên ngoại?
Thật lòng tôi thấy mệt mỏi sau bao nhiêu năm cố gắng, chồng và mình như hai đường thẳng song song vậy. Không chỉ là tiền mà quan trọng hơn khi tôi thấy không có sự sẻ chia, đồng cảm của anh trong cuộc sống. Có chồng nhưng nhiều khi tôi thấy cô độc. Ai cũng nói anh là người tốt, có chí, chỉ biết mỗi vợ con thôi. Giờ tôi thật sự bế tắc, không lẽ vì thế mà ly dị, còn cứ tiếp tục như này tôi không đủ sức.
Đến thăm mẹ chồng cũ, tôi bật khóc khi thấy bà ngồi đơn độc nhưng bàn ăn có tới 3 bộ bát đũa
Càng thương mẹ chồng cũ, tôi càng hận chồng cũ tận xương tủy.
Vợ chồng tôi ly hôn sau 2 năm chung sống. Khi đó con gái tôi mới hơn một tuổi nhưng tôi không thể tiếp tục sống với một người chồng quá đam mê công việc được. Anh nói thà bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ công việc, không thể ngừng phấn đấu bởi đàn ông không có tiền tài sự nghiệp thì rất đáng khinh. Lần đó, con bị sốt cao, gọi điện thì chồng đang đi tiếp khách với sếp không chịu về. Tôi và mẹ chồng phải đưa con đến viện bằng taxi. Khuya, anh đến nhưng ngồi một lúc rồi lại về ngủ vì mệt. Và khi con ra viện, tôi đã đến tòa án nộp đơn ly hôn.
Chồng tôi không ngăn cản nhưng người khóc nức nở, khóc đến suy sụp, bỏ ăn lại chính là mẹ chồng tôi. Bà bảo tôi đi đâu thì dẫn bà theo với, bà chỉ có mỗi mẹ con tôi làm điểm tựa, giờ tôi bỏ bà đi thì bà làm sao sống nổi? Tôi thương bà nhưng làm sao có thể dẫn bà đi cùng được đây? Ngày ra tòa, tôi thấy mẹ chồng đứng không vững, cứ liên tục lau nước mắt. Còn chồng tôi vẫn dửng dưng, chấp nhận mỗi tháng chu cấp cho con 4 triệu nhưng không còn muốn níu kéo hôn nhân nữa.
Sau khi ly hôn, mẹ con tôi dọn về nhà mẹ đẻ tôi ở. Tôi lao vào công việc cho quên đi nỗi đau đớn về cuộc hôn nhân gãy gánh. Thỉnh thoảng, con tôi lại kể bà nội đến thăm, đem theo rất nhiều quà cho con. Tôi thương, gọi điện hỏi thăm mẹ chồng thì bà bảo vẫn khỏe, chồng cũ của tôi cũng có trách nhiệm với mẹ hơn, cũng biết quan tâm hơn chứ không lạnh nhạt như trước nữa.
Anh nói thà bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ công việc, không thể ngừng phấn đấu. (Ảnh minh họa)
Tôi thở dài, ngày trước, anh ta chẳng hề quan tâm đến ai trong nhà, kể cả chính mẹ mình. Mẹ bệnh, tôi chăm cả tháng dưới viện dù đang mang bầu. Chỉ có điều, anh ta làm tiền nhiều và cho rằng như thế là đủ trách nhiệm rồi. Mọi thứ còn lại tôi phải lo cho chu đáo. Giờ ly hôn rồi, anh ta quan tâm mẹ mình hơn cũng là điều tốt.
Tuần trước, tôi đi làm về thì con gái ríu rít kể hôm nay bà nội lại đến thăm. Mẹ tôi lấy trong tủ ra cuốn sổ tiết kiệm đưa tôi. Nhìn cuốn sổ, tôi sửng sốt. Trong sổ, dù người đứng tên chính là mẹ chồng tôi nhưng người thừa kế số tiền hơn 500 triệu lại là con gái tôi, đứa bé mới hơn 3 tuổi.
Ngay lập tức, tôi đem cuốn sổ đến, định hỏi rõ ràng rồi trả lại số tiền ấy cho mẹ chồng cũ. Nào ngờ, khi tôi vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đau thắt lòng. Mẹ chồng tôi đang ngồi ở bàn ăn nhưng lại không ăn gì mà cứ trầm lặng.
Trên đường về, tôi cứ ám ảnh mãi hình ảnh mẹ chồng cũ ngồi một mình đơn độc, vuốt ve tấm ảnh mẹ con tôi. (Ảnh minh họa)
Thấy tôi vào, mẹ chồng cũ thoáng ngạc nhiên rồi nét mặt giãn ra, mừng hẳn lên. Bà vội vã bảo tôi vào ăn cơm cùng. Nhìn bàn ăn, tôi càng đau lòng hơn. Dù chỉ ăn một mình nhưng bà lại dọn 3 bộ bát đũa. Bà cười nói rằng dọn sẵn bát đũa cho mẹ con tôi, chứ ăn một mình buồn lắm, cô độc lắm.
Tôi khóc, hỏi chồng cũ đâu? Bà cười khổ, bảo chồng cũ tôi chỉ về khi đêm khuya. Cả tháng nay, bà chẳng được gặp con trai một lần vì anh ta đi công tác liên miên. Không hiểu sao tôi thương mẹ chồng cũ và hận chồng cũ tận xương tủy.
Trên đường về, tôi cứ ám ảnh mãi hình ảnh mẹ chồng cũ ngồi một mình đơn độc, vuốt ve tấm ảnh mẹ con tôi. Mọi người ơi, liệu tôi có quá nhẫn tâm khi để bà lại không? Tôi có nên đưa bà đến ở với mình và dùng số tiền 500 triệu ấy xây nhà riêng rồi phụng dưỡng bà không?
3 'vùng cấm địa' của phụ nữ, đàn ông chớ dại chạm vào kẻo phá hỏng hạnh phúc Chỉ cần tránh xa những vùng cấm này của phụ nữ thông minh, đàn ông sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc ấm êm, an yên suốt kiếp. Muốn có hôn nhân hạnh phúc, được vợ hết lòng thương yêu, dốc lòng chăm sóc, đàn ông chớ dại chạm vào 3 vùng cấm địa này. Một khi bị chồng thượng cẳng tay...