Có đi chung với nhau lâu đâu…
Dẫu bạn biết rất rõ, khi bạn tha thứ, là trong tim bạn sẽ chỉ còn một khoảng trống, là khi ký ức đã xóa rồi, mọi đớn đau, như một cú nhấp chuột trên màn hình phẳng mà thôi…
Ảnh minh họa
1. Một thiếu nữ đang ngồi trên xe buýt. Một bà cụ mang đủ thứ lỉnh kỉnh, miệng lẩm bẩm, đến ngồi bên cạnh, xô mạnh cô. Bất bình, anh thanh niên bên cạnh hỏi tại sao cô không phản đối hay khó chịu? Cô mỉm cười trả lời:
“Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế! Có đi chung với nhau lâu đâu! Trạm tới, tôi xuống rồi”.
Nếu chúng ta có thể luôn hiểu chuyện, cõi đời tạm của chúng ta trong cuộc đời thật ngắn ngủi, cãi cọ tầm phào vừa làm cho mất vui, vừa làm mình mất thời gian và sức lực cho chuyện không đâu.
Có ai làm mình tổn thương?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Có ai phản bội, ức hiếp, sỉ nhục mình?
Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Dù người ta có gây ra cho chúng ta buồn phiền gì chăng nữa, thì vẫn luôn là ghi nhớ: có đi chung với nhau lâu đâu! Chuyến đi chung của chúng ta trong cõi đời ở thế gian này ngắn ngủi lắm và không đi trở ngược lại được.
Không ai biết chuyến đi của mình dài bao lâu! Người dù thương, dù ghét, biết mai này có còn gặp lại hay không? Hay còn gặp nhau bao lâu nữa? Biết đâu trạm tới mình hay người đã phải xuống rồi. Chuyến đi ngắn lắm, ngắn đến nỗi giật mình nhìn lại xung quanh có mấy ai đang đi chung nữa.
Ngoảnh đi, ngoảnh lại cuộc đời như giấc mộng!
Video đang HOT
Được mất, bại thành bỗng chốc hóa hư không! Vậy nên, việc gì cần nói thì nhất định phải nói! Việc gì nên im lặng thì hãy học cách im lặng! Việc gì cần làm thì hãy nên làm, việc gì cần lui thì hãy lui đúng lúc!
Nếu không hạnh phúc, không vui sướng thì buông bỏ. Tận cùng của nỗi nhớ chính là sợ lãng quên. Tận cùng của yêu thương chính là xa rời. Tận cùng của mộng đẹp chính là tỉnh giấc. Có vui, có buồn, có đắng, có ngọt, đó cũng chính là cuộc sống.
2. Đời người thực ra không khác việc thưởng trà cho lắm. Nếu chỉ nhấp một ngụm đầu, vị đắng sẽ át hết tâm trí. Nhưng khi thưởng thức trọn vẹn chén trà ấy, ta sẽ cảm nhận hương vị thanh tao sẽ thấm đượm tới hậu vị.
Đời người giống như một chén trà, khó khăn, khổ đau chỉ trong phút chốc như vị đắng của ngụm trà đầu tiên mà thôi. Ai đi qua ai, ai bỏ rơi ai, ai làm ta đau, rồi cũng sẽ không còn quan trọng nữa! Bạn luôn nói lời cảm ơn!
Cảm ơn đã giúp bạn trưởng thành! Cảm ơn đã để bạn đi qua những ngày tháng cùng cực một mình, để bạn biết, mọi nỗi đau chỉ có bạn biết cách vượt qua, không ai khác ngoài chính bạn!
Đến một thời gian nào đó, thay vì oán trách hay đổ lỗi, bạn cảm ơn với tất cả những tổn thương! Hãy cảm ơn tất cả những điều ta đã từng đi qua trong đời, hãy nói lời cảm ơn với cả những tổn thương. Tổn thương, ở một khoảng thời gian nào đó trong đời khiến chúng ta cảm thấy buồn, tủi và cả giận dữ, trách móc một ai đó.
Những người muốn đưa bạn về nhà, dù là ở đâu đều cũng tiện đường. Người muốn cùng bạn ăn cơm, mùi vị ra sao cũng đều thích ăn. Người muốn gặp bạn, 24 giờ đều có khoảng trống. Người muốn giúp bạn, sẽ nghĩ mọi cách để có thể giúp đỡ. Người thích bạn, dù bạn có bao nhiêu khuyết điểm cũng chẳng sao. Người không thích bạn thì dù bạn có giỏi giang đến đâu thì cũng chẳng ích gì. Người quan tâm bạn, bạn có làm gì cũng không sao. Người không muốn quan tâm, dù chỉ là một ánh nhìn, cũng cảm thấy phiền phức.
Chỉ là vậy, cuộc đời đưa con người ta xoay vòng quanh nhau, gặp gỡ, chia ly, cũng có thể sẽ tái ngộ hoặc sẽ cứ vậy thôi mà bước tiếp và hy vọng tiếp. Một cô bạn, sau n lần gặp gỡ rồi chia ly rồi trở lại với cùng một người đó! Cô kì vọng, nhất định họ sẽ thay đổi, vì những lời ngọt ngào, những lời hứa trong những phút giây mà họ tưởng như có thể đánh đổi cả thế giới, cả mạng sống của mình để tìm lại những lỡ làng… Thế nhưng, chẳng có gì như cô kì vọng! Những thất vọng về sự vô tâm tràn trề khi xưa vẫn còn nguyên đó! Chẳng bao lâu, cô phải tìm bác sỹ tâm lý, bởi cô quay cuồng trong mớ hỗn độn không lối thoát ấy…
Và cuối cùng, điều ở lại luôn không phải là những thứ cảm xúc ấy, sẽ chỉ còn là hoài niệm và những nụ cười mỗi khi ngày sau nghĩ về, ta cũng đã từng sống vui và hạnh phúc, bên nhau. Một ai đó ra đi, có lẽ vì họ nghĩ những gì mình cần có còn đang ở phía trước, họ không thể dừng chân, ở nơi ta. Và khi ta bước đi cũng là để cho những gì tốt đẹp hơn với chính mình có cơ hội được bước đến, có thể là một, hoặc một vài người, cho đến khi gặp được người cuối cùng, sẽ cùng với ta ở lại. Hãy cứ nói lời cảm ơn, tất cả những tổn thương từng có, coi đó là hành trang ta cần phải có trong đời mình. Chúng ta trưởng thành từ những mất mát, chứ không phải bởi tháng năm.
Là ai đi qua ai, là ai bỏ rơi ai thì rồi cũng sẽ không còn quan trọng nữa. Điều cuối cùng ở lại trong cuộc đời mỗi người sẽ chỉ là những thương yêu thật tâm! Là những điều đáng trân trọng hơn những tổn thương của ngày cũ.
Hãy cứ nói lời cảm ơn với những con người từng làm tổn thương ta năm xưa ấy. Hãy để cuộc đời ta và cả cuộc đời người được thảnh thơi mà bước tiếp. Tôi đã từng trao cho họ những tin yêu thì điều cuối cùng tôi muốn trao cho họ, vẫn là sự tha thứ và cầu chúc một cuộc đời sẽ an bình.
Bởi là ở đó, cuộc đời sẽ thanh thản hơn, mỗi con người sẽ có cái nhìn tươi sáng hơn, nếu ta biết dành cho nhau những lời cảm ơn chân thành, dù đó có là lời cảm ơn vì những tổn thương đã từng. Dù có lúc, những trải nghiệm đó không hề đơn giản một chút nào, dẫu nó có thể như bạn đã từng chết đi sống lại. Dẫu bạn biết rất rõ, khi bạn tha thứ, là trong tim bạn sẽ chỉ còn một khoảng trống, là khi ký ức đã xóa rồi, mọi đớn đau, như một cú nhấp chuột trên màn hình phẳng mà thôi…
Nước mắt ai cũng giống ai, đều mặn, đều chua, đều đau như nhau. Chỉ là cách mỉm cười đón nhận sự việc của mỗi chúng ta không giống nhau mà thôi. Chỉ nhìn những điều mình muốn thấy, chỉ nghe những thanh âm trong trẻo và chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp. Vậy nên, sau nhiều tháng năm, những người phụ nữ bạn đã gặp, họ không còn cau có hay phàn nàn, hay ủ rũ! Họ đã luôn mỉm cười, như chưa từng bão giông! Những nụ cười ấy, đã từng đong đầy nước mắt – ở những ngày tháng họ nhận ra, điều gì ở lại, điều gì ra đi…
Cứ như vậy, cuộc đời rồi cũng sẽ dịu dàng hơn…
Phải chăng khi ẩn danh trên Internet, chúng ta bỗng trở nên xấu tính và đa nghi?
Ở trên mạng Internet, dường như có chuyện gì đó xảy ra với một số người. Họ bắt đầu làm những việc và nói những điều mà trong thế giới thực thì họ sẽ không bao giờ làm hoặc nói.
Tôi nghe nhiều người nói rằng ngày nay, chúng ta khó mà tin được ai cả. Nhưng thành thật mà nói, những người tôi gặp về cơ bản là những người tốt. Và nếu có cơ hội, họ thường làm điều đúng.
Nhưng rồi mọi người lại nói rằng, trừ phi người ta lên mạng...
Đúng vậy, trên mạng thì rất khác. Ở trên mạng, dường như có chuyện gì đó xảy ra với một số người. Họ bắt đầu làm những việc và nói những điều mà trong thế giới thực thì họ sẽ không bao giờ làm hoặc nói. Họ gây chiến, cãi cọ, tạo hiềm khích.
Một số người dường như cư xử rất khác trong xã hội online.
Một trong số những người bạn của tôi cho rằng đó là vì "tính ẩn danh" của Internet. Nếu không ai có thể nhìn thấy bạn và không ai biết tên thật của bạn - cậu ấy lập luận như thế - thì bạn có thể nói hoặc làm bất kỳ điều gì mình muốn mà không thực sự phải chịu trách nhiệm và cũng không sợ bị kết tội gì cả.
Mà khi người ta không phải chịu trách nhiệm thì mọi chuyện có thể trở nên rất tệ.
Tôi không biết điều đó có luôn đúng không, nhưng tôi cũng bất bình khi đọc một bản tin trên mạng gần đây. Đó là câu chuyện đăng trên một trang báo điện tử, về một nhóm 20 bạn học sinh trung học ở Florida đang đi trên một chiếc xe limousine lớn để tới dự dạ hội ở trường. Mọi chuyện đang ổn thì một chiếc xe tải chạy trước họ bỗng nhiên như bị mất lái, lượn một vòng, rồi húc vào dải phân cách, và gần như lật nghiêng.
Các bạn học sinh sẽ phản xạ thế nào khi phía trước có xe bị tai nạn?
Người lái xe limo lập tức dừng lại. Ngay khi xe dừng, những bạn học sinh mặc tuxedo và váy dạ hội nhanh chóng ào ra, vội vã chạy tới chỗ chiếc xe tải và giúp kéo những người bị mắc kẹt ra - bao gồm 5 người lớn và 2 trẻ em, tất cả đều an toàn.
"Chúng tôi làm gần như phản xạ thôi," - một bạn học sinh sau đó nói - "chúng tôi chỉ làm những gì cần làm".
Không ai trong xe tải bị thương nghiêm trọng, mặc dù cũng có người chảy máu và làm ướt một vài bộ tuxedo và váy dạ hội. Ngay khi xe cứu thương đến, các bạn học sinh lại lên xe limo đi tiếp, đến dạ hội chỉ muộn 15 phút, dù trang phục không còn được sạch như ban đầu.
Cuối cùng, các bạn ấy vẫn có một buổi dạ hội tuyệt vời.
Bạn thấy không: Con người về cơ bản là tốt, và hầu hết sẽ chọn làm những việc tốt, ngay cả trong những tình huống khó khăn.
Nhưng đôi khi, trên mạng thì khác.
Khi tôi kéo xuống phần bình luận của bản tin này, tôi nghĩ mọi người đều sẽ xúc động, sẽ ấn tượng bởi hành động của các bạn học sinh. Đúng là có nhiều người thể hiện điều đó. Nhưng một số người khác thì tỏ ra rất xấu xí, họ tranh cãi và viết ra những lời tiêu cực.
"Câu chuyện này chỉ cho thấy thực trạng đáng buồn của xã hội," - một người viết - "hầu hết giới trẻ bây giờ rất ích kỷ, tới mức mà khi có vài người làm một việc gì đó nên làm thì lại được lên báo".
"Giới trẻ bây giờ được cưng chiều quá mức," - một người khác viết - "thôi, ít ra họ còn dừng lại để giúp kẻ ngớ ngẩn nào đó làm mất lái chiếc xe tải".
Có một số người cứ lên mạng xã hội là thể hiện điểm xấu xí của mình. Ảnh: Shutterstock.
Tôi không tin rằng những người viết những lời tiêu cực đó sẽ có cùng thái độ và lời nói như thế này nếu họ đối diện trực tiếp với những bạn học sinh đi xe limo. Tôi nghĩ ở thế giới offline, hầu hết chúng ta sẽ khen ngợi các bạn ấy vì những gì họ làm. Vậy tức là, ở thế giới online, nơi hầu hết mọi người đều không biết nhau, thì bỗng nhiên, một số người lại thể hiện rằng mình thật xấu xí, đa nghi, không khuyến khích những điều tốt đẹp.
Và đó mới chính là điều không tự nhiên, không bình thường, do tính "ẩn danh" của Internet.
Từ chuỗi bi kịch của người phụ nữ sau dấu mốc 22 tuổi đội khăn voan đến lời giới thiệu "độc" khi trai tân yêu "gái nạ dòng" và cái kết không tưởng trên đất Mỹ Phải cho tới màn ra mắt có 1-0-2 lần ấy, với những lời đanh thép của một người đàn ông, mới khiến Vy dù bị cuộc đời vùi dập, dù mất lòng tin biết bao lần lại cho phép trái tim mình rung lên... Chuyện của Nguyễn Vy, một người phụ nữ 36 tuổi, đã truyền cảm hứng cho không ít những người...