Cố “đi bước nữa” nên tôi hại đời đứa con bé bỏng của mình
Đau lòng nhất là cái hôm con trai tôi đói quá nên lúc ăn cơm tranh cả phần thịt của con gái chồng. Khi con bé khóc vì dỗi, mẹ chồng đã đấm vào lưng con trai tôi cho đến khi nó nôn ra mới thôi.
Tôi không dám nói ra hai tiếng “sai lầm” khi đã đẩy chúng tôi vào tình cảnh “con anh, con em, con chúng ta”. Một lần hôn nhân của tôi đã đổ vỡ, đáng lý ra tôi không nên cố thiêu thân một lần nữa để rồi cuộc sống của tôi và con trai nhỏ tội nghiệp trở nên bế tắc.
Tôi ly hôn chồng trước khi con trai được 2 tuổi và tái hôn với chồng hiện tại khi con 4 tuổi. Anh cũng là người đã có một đời vợ và con gái trạc tuổi con tôi. Tôi thật lòng yêu anh và thương con gái của anh như chính con đẻ của mình. Anh khi đó cũng tỏ vẻ cưng chiều con trai tôi. Anh còn nói anh có con gái, tôi có con trai, như vậy cả gia đình mình đã đủ cả nếp và tẻ tha hồ mà hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại những lời nói đó, tôi thật sự thấy hối tiếc vì đã tin tưởng anh.
Cưới anh, tôi mang con về chung sống với gia đình chồng. Tuy anh chỉ còn mỗi mẹ nhưng bà lại là người khiến con trai tôi sợ hãi, không dám lại gần. Chúng tôi đã lấy nhau và chung sống dưới cùng một mái nhà nhưng xem ra mẹ chồng tôi không muốn chấp nhận điều đó, bà luôn phân biệt một bên là tôi với vai trò mẹ kế, con trai tôi là con riêng, một bên là cháu ruột của bà.
Cưới anh, tôi mang con về chung sống với gia đình chồng. Tuy anh chỉ còn mỗi mẹ nhưng bà ấy cũng đủ để làm nỗi ác mộng của con trai tôi (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình không có quyền trách bà vì làm sao có thể ép một người yêu thương người khác nếu họ không muốn. Nhưng tôi vẫn tự hỏi tại sao bà là người lớn mà không mở rộng tấm lòng hơn một chút. Trong khi đó con trai bà cũng đã từng một đời vợ như tôi, cũng có con riêng như tôi mà tôi vẫn hết lòng vì gia đình họ đấy thôi.
Video đang HOT
Con trai tôi còn nhỏ nhưng rất an phận và hiểu chuyện. Nó sống trong khép nép với tất cả mọi người, làm gì cũng thưa hỏi bà và bố trước. Nhưng họ lại xưng hô với con tôi là mày và tao sau lưng tôi. Ngoài ra luôn xem nó như người vô hình trong nhà.
Tôi chở hai con đi mẫu giáo, vì biết ý nên tôi luôn cho con gái chồng ngồi trong để con trai tôi ngồi ngoài ôm em. Tôi dạy con làm anh phải biết bảo vệ em gái dù hai anh em chỉ hơn kém nhau 3 tháng tuổi. Vì thực lòng muốn bù đắp cho đứa con gái của anh tình mẫu tử mà con thiếu nên tôi cũng luôn yêu chiều và cưng nựng con còn hơn cả đứa con trai bé bỏng của mình.
Vậy mà có một lần con trai tôi ốm. Vì mẹ chồng không chịu trông giúp tôi và tôi cũng không thể nghỉ làm chăm con nên đành phải cho con đi nhà trẻ. Dù khá phân vân nhưng tôi để con trai ngồi trong, cho con gái chồng ngồi ngoài một hôm vì sợ thằng bé mệt sẽ dễ ngã. Trước ngực tôi phải mang cặp laptop lớn nên cũng không thể cho con ngồi đằng trước.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp rú xe đi thì mẹ chồng đã chạy ra kéo lại và làm ầm ĩ vì tôi để cháu gái bà ngồi ngoài. Bà cố tình hô hoán lên thật lớn để hàng xóm nghe thấy và hiểu nhầm tôi là bà dì ghẻ đối xử tệ với con chồng. Bà kéo cả hai đứa xuống xe rồi đẩy cháu bà ngồi trong cho bằng được.
Tôi thương con nhưng không dám cãi mẹ chồng. Vừa ra khỏi ngõ là cả hai mẹ con đều bắt đầu khóc. Con tôi rất hiểu là ngoài tôi không ai yêu thương nó. Suốt cả chặng đường hôm đó con tôi còn trấn an tôi và liên tục nói “con đang ôm em đây, không ngã đâu”.
Năm các con vào lớp 1 tôi sinh thêm con với chồng. Những ngày nằm trên giường ở cữ chứng kiến con trai mình bị bà và bố mắng mà tôi đau từng khúc ruột. Ở tuổi lên 6 con tôi phải vo gạo nấu cơm cho cả nhà mà chưa hề được ai động viên khích lệ, cơm nhão cơm khô đều bị mắng. Mẹ chồng tôi bình thường không buồn nhìn con trai tôi nhưng khi cần gì sai vặt đều gọi tên nó. Ngay cả tôi ở cữ nhà chồng, khi chưa đi lại được muốn uống một cốc nước cũng phải nhờ đến con.
Tôi muốn giải thoát cho con trai khỏi cuộc sống hiện tại nhưng bây giờ lại sinh thêm con chung với chồng, có muốn ra đi cũng không đi được (Ảnh minh họa)
Đau lòng nhất là cái hôm con trai tôi đói quá nên lúc ăn cơm tranh cả phần thịt của con gái chồng. Khi con bé khóc vì dỗi, mẹ chồng đã đấm vào lưng con trai tôi cho đến khi nó nôn ra mới thôi. Tôi nằm trên giường chứng kiến và không biết làm gì ngoài việc gào lên khóc. Sao trên đời này vẫn còn một người như thế, con tôi có lỡ ăn mất thì bà nói để tôi mua lại là được, cần gì phải đánh cho đến nỗi một miếng nuốt vào còn phải nôn ra.
Có lẽ cuộc hôn nhân của tôi cũng không phải là món dễ nuốt. Sao cuộc đời tôi lại lận đận tới mức này. Tôi muốn giải thoát cho con trai khỏi cuộc sống hiện tại nhưng bây giờ lại sinh thêm con chung với chồng, có muốn ra đi cũng không đi được. Đời tôi đã khổ mà còn tiếp tục làm khổ các con tôi. Tôi phải chọn con đường nào bây giờ.
Theo Blogtamsu
Chồng sống thực vật, mẹ bắt tôi 'đi thêm bước nữa'
Sau hai năm từ ngày anh bị tai nạn, nhìn thấy hằng ngày tôi mệt mỏi, buồn bã, mẹ đã khuyên tôi nên tìm một tấm chồng khác.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ chỉ là công nhân viên. Tuy nhiên, bố tôi không may mất sớm khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ một mình phải gánh vác tất cả. Gia đình hai bên nội - ngoại dù rất thương ba mẹ con chúng tôi nhưng cũng không thể giúp đỡ được nhiều vì hoàn cảnh cũng không dư dả, thậm chí còn khó khăn.
Bao năm qua, mẹ đã cố gắng rất nhiều để nuôi chị em tôi khôn lớn, cho chị em tôi được ăn học đầy đủ bởi muốn chúng tôi có một tương lai tươi sáng hơn. Biết những nỗi vất vả của mẹ, hai chị em luôn cố gắng học tập thật chăm chỉ. Rồi chúng tôi cũng ra trường và lấy chồng. Nhưng tôi không được may mắn như em gái khi chọn được người chồng làm vừa lòng mẹ. Chồng tôi bị mẹ phản đối kịch liệt ngay từ lần đầu tiên ra mắt.
Chồng tôi là một người hiền lành, cũng có học thức đàng hoàng nhưng gia đình không được khá giả, có phần còn nghèo hơn cả nhà chúng tôi. Anh đã phải tự bươn chải cho cuộc sống ngay từ khi vào đại học. Nhà anh đông anh em, anh là con trưởng, bố mẹ lại không còn trẻ nên mọi thứ về tương lai của anh có vẻ như tối tăm.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mẹ muốn tôi có cuộc sống tốt và tương lai tươi sáng, không phải lo lắng nhiều về chuyện "cơm - áo - gạo - tiền" nên đã nhắm cho tôi một anh chàng là con của cô bạn đồng nghiệp trong cơ quan mẹ. Anh ấy tài giỏi, nhà cũng khá. Tôi cũng từng vì mẹ mà đi gặp gỡ anh nhưng anh ấy không mang lại cho tôi cảm giác yêu.
Rồi thời gian trôi đi, tôi vẫn kiên trì với mối tình của mình trong suốt 5 năm. Tới khi tôi 27, tới tuổi lấy chồng, mẹ thấy không thể chia cắt nên đành chấp nhận đồng ý. Trong suốt 4 năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc, chúng tôi cũng sinh được một cô con gái đáng yêu. Nhưng số phận trớ trêu, chồng tôi bị tai nạn trong một lần đi công tác xa. Tuy cứu được tính mạng nhưng bác sĩ nói anh có nguy cơ sống thực vật mãi mãi, chẳng thể làm gì, chỉ nằm im một chỗ.
Gia cảnh vốn đã chẳng phải khá giả nay lại trở nên khó khăn, vất vả hơn. Một mình tôi phải lo tất cả, vừa chăm sóc anh và con, vừa phải lo lắng cho bố mẹ già. Anh em bên nhà chồng cũng giúp đỡ đôi chút về vật chất lúc ban đầu nhưng họ cũng không thể giúp mãi được.
Sau hai năm kể từ ngày anh ấy bị tai nạn, nhìn thấy hằng ngày tôi mệt mỏi, bơ phờ và buồn bã, mẹ tôi đã khuyên tôi nên tìm một tấm chồng khác, có thể lo cho mẹ con tôi một cuộc sống sung túc. Tôi chắc chắn là không làm vậy vì tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều. Mẹ ra sức phân tích cho tôi, thậm chí còn nhắc tới nỗi vất vả của mẹ khi một mình phải gánh vác cả gia đình. Nói nặng cũng có, nhẹ cũng có, thậm chí mẹ còn "quay lưng" lại với tôi và bảo sẽ từ mặt tôi.
Tôi biết mẹ lo cho tôi và cháu ngoại của mẹ nhưng tôi làm sao có thể bỏ anh và ra đi trong lúc anh và gia đình anh cần tôi nhất. Tôi yêu và thương anh rất nhiều nhưng tôi cũng yêu mẹ. Nhưng tôi chẳng biết phải làm sao dù đã nói "hết lời" mà mẹ vẫn không nghe. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi thật sự thấy rối bời.
Theo VNE
Tôi có nên lấy người từng làm hại đời mình Cach đây 5 năm, vao cai tuôi đep nhât cua ngươi con gai, tôi bi ham hiêp. Năm đo tôi 18 tuôi, vưa đâu đai hoc va chuân bi đi du hoc ơ nươc ngoai. Tôi đo tôi đi dư sinh nhât ban thân. Ba no kêt nghia anh em vơi ba tôi, hai gia đinh rât thân thiêt. No co môt ngươi...