Cô dâu tủi nhục, đòi hủy hôn vì nhà trai mang đến 1 tráp hỏi
Chỉ còn 1 tháng nữa là đám cưới của chúng em chính thức được diễn ra. Tuy nhiên, ngày hôm qua, trong lễ ăn hỏi, nhà trai đã khiến gia đình em phải muối mặt với họ hàng.
ảnh minh họa
Vì thế em rất bực bội. Em muốn hủy cuộc nhân này.
Em sinh ra ở một miền quê của tỉnh Thái Bình. Nhà em không giàu có nhưng cũng không thua kém ai trong làng trong xã.
Trong gia đình, mẹ em là giáo viên, bố em cũng là hiệu trưởng của một trường cấp 2. Bản thân em sau khi tốt nghiệp đại học cũng đã có bằng thạc sĩ và một công việc ổn định, thu nhập tốt tại Thủ đô.
Nhà chồng em, nói về kinh tế thì hơn hẳn gia đình em vì họ vừa làm nhà nước vừa làm kinh doanh. Em và chồng yêu nhau chưa được 1 năm nhưng vì không còn quá trẻ nên chúng em quyết định kết hôn.
Khi anh đến xin cưới, gia đình em không thách cưới, cũng không yêu cầu lễ ăn hỏi phải quá hoành tráng. Bố mẹ em chỉ yêu cầu làm theo phong tục của làng, người ta sao thì mình vậy, đừng quá tốn kém nhưng cũng đừng đơn giản quá mà dân làng cười chê. Bởi họ đã cười, đã chê thì họ chê mãi, đi đến đâu cũng sẽ có người bàn tán, châm chọc. Như thế, bố mẹ sống ở làng sẽ bị mang tiếng.
Sau đó, qua tìm hiểu và tư vấn của bố mẹ, em thống nhất với chồng, lễ ăn hỏi sẽ phải có 5 hoặc 7 tráp. Bên cạnh đó là một phong bì 5 – 10 triệu thay cho lễ mặn đi cúng ông bà tổ tiên của cô dâu.
Video đang HOT
Bởi theo phong tục của làng em, đám cưới dù nhà nghèo hay nhà giàu thì lễ ăn hỏi cũng phải 5 – 7 tráp và một phong bì. Riêng phong bì thì có sự phân biệt để phân cấp. Ví dụ, cô dâu ít học hành, nghề nghiệp bình thường thì phong bì chỉ khoảng 3 – 5 triệu. Cô dâu được học hành đoàng hoàng, nghề nghiệp đoàng hoàng thì phong bì từ 5 triệu trở lên. Phong bì càng lớn thì giá trị của cô dâu và nhà gái càng cao.
Khoản phong bì này, sau khi ăn hỏi xong, bố mẹ thường cho lại con để làm vốn liếng nhưng trong lễ ăn hỏi thì bắt buộc phải có.
Chồng em, sau khi nghe xong cũng đã nhất trí với ý kiến của em. Anh bảo, anh sẽ nói bố mẹ chuẩn bị lễ ăn hỏi gồm 5 tráp và phong bì 10 triệu để không thua kém ai trong làng. Vì thế, em đinh ninh là mọi chuyện đã theo dự kiến.
Đến giờ ăn hỏi, gia đình em chuẩn bị 5 cô gái trẻ để bê lễ và có rất đông anh em họ hàng tới chung vui. Tuy nhiên, khi nhà trai đến, gia đình em sững sờ vì lễ ăn hỏi quá sơ sài.
Không có thanh niên nào bê lễ, cũng không có 5 tráp như chúng em đã thống nhất. Vẻn vẹn cả đoàn ăn hỏi chỉ có 1 tráp. Trong tráp là mấy quả cau, vài bao thuốc, 1 gói bánh, 1 túi kẹo và 1 chiếc phong bì 3 triệu.
Khỏi phải nói, bố mẹ em tái mặt đến mức nào. Một số người trong họ, không nể nang còn nói trước mặt cả họ nhà em, bảo, “tưởng thế nào, như này không bằng con nhà bắt cua bắt ốc không được học hành…”
Em nhìn bố mẹ tủi hổ với làng xã mà chảy nước mắt vì thương. Em thương bố mẹ bao nhiêu em bực tức với gia đình nhà trai bấy nhiêu.
Em gọi hỏi chồng thì anh bảo, bố mẹ anh nói, yêu cầu của nhà gái cao quá, không việc gì phải thế, ở gần nhà anh, mọi người làm lễ ăn hỏi rất đơn giản, thậm chí là không cần phong bì. Nhà mình đòi hỏi phong bì thì chỉ đi 3 triệu và 1 tráp là đủ.
Em giận giữ tột độ. Gia đình nhà chồng em không nghèo. Hơn nữa, đi hỏi vợ thì phải theo phong tục của nhà vợ chứ sao lại lấy phong tục nhà mình ra để áp đặt cho nhà gái?
Như vậy có phải là chồng em quá nhu nhược hay không? Vì sao đám ăn hỏi của mình mà anh không được quyền quyết định lại phải vâng lời bố mẹ ?…
Càng nghĩ em càng thấy cay đắng,, em không muốn về làm dâu con trong gia đình ấy nữa. Em muốn hủy đám cưới. Mong mọi người hãy cho em lời khuyên để em có quyết định sáng suốt nhất trong trường hợp này.
Theo Phununews
Hủy lễ chạm ngõ vì nhà trai phát hiện tôi có bầu trước
"Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!"
Tôi và anh đã yêu nhau được gần 2 năm nay. Anh là người đàn ông tâm lý và sống rất tình cảm. Theo kế hoạch, sau khi tốt nghiệp thì anh sẽ cưới tôi làm vợ. Chính vì cái ý tưởng đó nên tôi đã nhẹ dạ trao cho anh tất cả. Tôi đặt trọn niềm tin nơi anh, nơi một cuộc sống hôn nhân đủ đầy.
Và tất nhiên, những lần đi quá giới hạn ấy, với một đứa chẳng biết gì như tôi thì làm sao có thể nghĩ tới những phương pháp để bảo vệ mình. Và chuyện gì tới cũng tới, một ngày tôi biết mình có thai với anh. Hoảng loạn lắm với tin này nhưng tôi cũng kịp trấn an mình bằng suy nghĩ: Anh ấy là người đàn ông tử tế, yêu thương mình như vậy thì có việc gì mà phải sợ.
Đúng như tôi nghĩ, khi tôi nói tin này cho anh biết, anh không hề có ý bỏ chạy hay hèn hạ bỏ rơi mẹ con tôi. Anh động viên và hứa sẽ về thưa chuyện với bố mẹ để lễ cưới được tổ chức sớm hơn dự định. Anh còn lên cả kế hoạch bảo lưu kết quả học tập của tôi để tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi khi bầu bí. Tôi hạnh phúc lắm với những yêu thương anh dành cho mình.
Tuyệt vọng với cuộc sống đầy khổ đau (Ảnh minh họa)
Khoảng hơn 1 tuần sau khi biết mình có bầu, tôi được anh dẫn về ra mắt. Ngày hôm đó khỏi phải nói tôi hồi hộp và lo lắng thế nào. Tôi sợ gia đình anh không chấp nhận mẹ con tôi. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi được cả nhà đón nhận niềm nở lắm. Riêng chỉ có bố anh là tôi thấy ông không ưng cô con dâu tương lai là tôi thì phải. Sau buổi ra mắt, chúng tôi lại quay về Hà Nội, và tôi cũng tâm sự với anh về bố anh, thì anh cũng gạt đi nói tính ông vẫn nghiêm khắc và lạnh như vậy.
Rồi một vài thủ tục khác diễn ra để đám cưới của chúng tôi được tiến hành. Tưởng rằng hạnh phúc tôi đã nắm trong tầm tay, vậy mà đó chỉ là một thứ hạnh phúc thật mong manh...
Ngày chạm ngõ đã định, cả nhà tôi cùng các bác trong họ đã có mặt đông đủ để đón nhà trai. Vậy mà nhà trai đã không đến. Chờ mãi không thấy họ tới, tôi có gọi cho anh thì được biết: "Nhà anh không xuống nữa, em tìm ra lý do nào nói với cả nhà hộ anh, còn anh sẽ nói chuyện này sau". Tôi cố hỏi thì anh ra cái điều chất vấn tôi: "Bố mẹ anh đang thắc mắc không biết đứa bé trong bụng có phải con anh không?".
Đó là lý do ư? Chẳng biết thứ tôi vừa nghe được là thứ gì nữa, chỉ biết nó đủ mạnh làm trái tim tôi tan nát và suy sụp. Lấy lại bình tĩnh để vào nói với bố để bố thưa chuyện với các bác trong họ. Theo đúng lời anh nói, tôi cũng kịp nghĩ ra lý do không tới của nhà trai là do bà nội của chú rể đang bị cấp cứu nên cuộc gặp gỡ bị hoãn lại. Đứng trong nghe từng lời bố nói mà lòng đau như cắt. Tôi thấy thật nhục nhã và hận anh vô cùng. Người tôi đã tin tưởng và đặt trọn niềm tin, vậy mà nay có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế.
Ngày hôm sau, theo hẹn anh có mặt ở nhà tôi và cũng tỏ vẻ đàng hoàng tử tế, cũng thưa bẩm này nọ với bố mẹ tôi và cũng xin phép cho thêm thời gian để thuyết phục bố mẹ. Tôi và cả nhà vẫn chờ đợi cái ngày anh quay lại để quyết định cuộc sống của mẹ con tôi.
Một tuần sau đó, anh trở lại và lần này là để nói với tôi về kết quả thuyết phục bố mẹ không thành, họ không chấp nhận tôi - một đứa bị coi là gái hư trong mắt gia đình anh. Tôi hư? Còn anh là con nhà gia giáo? Thật nực cười! Cuộc nói chuyện đó, chỉ có anh nói còn tôi chỉ biết khóc, khóc cho cái số phận hẩm hiu của mình, khóc vì bản thân đã làm cả nhà bận tâm lo lắng, khóc vì thấy có lỗi với mẹ cha... Nào tôi có ép anh phải cưới tôi mà anh lại phải dở cả cái giọng đánh đổi ấy: "Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!" - "Vâng thì anh cứ việc hèn hạ mà làm đứa con ngoan, tôi sẽ tự quyết định cuộc đời mình", tôi đã nói như vậy với con người bội bạc ấy.
Đứa bé ngày một lớn lên trong tôi mà tôi vẫn thật sự hoang mang và bấn loạn vì không biết giải quyết chuyện này ra sao. Nếu bỏ con theo lời anh thì tôi không nỡ vì như thế là tàn ác. Nhưng tôi giữ lại con thì cuộc đời mẹ con tôi sẽ ra sao. Con tôi sẽ sống ra sao với một mẹ còn tay trắng như tôi? Chẳng nhẽ tôi lại tiếp tục làm khổ bố mẹ ư? Nuôi con rồi còn nai lưng nuôi cả cháu? Tôi biết làm sao để cuộc đời tôi đỡ đắng cay, tủi nhục bây giờ?
Theo PNO
Được nhà vợ cho nhà lầu xe hơi nhưng trai quê vẫn hủy hôn sau khi thấy mẹ vợ làm điều đó.. Không ai ngờ rằng anh con rể đã được nhà vợ cho khối tài sản tiền tỷ, vẫn kiên quyết hủy hôn sau khi chứng kiến mẹ vợ bỏ thứ kinh tởm đó vào bát cơm của bà thông gia. Sao bà lại bỏ ruồi vào bát bắt tôi ăn thế này? (ảnh minh họa) Học hết cấp 3 Tiến rời vùng quê...