Cô dâu sốc tột độ khi phát hiện ra bí mật kinh hoàng trước ngày cưới
Không ngờ vị hôn phu sắp cưới của cô lại sở khanh đến như vậy.
Chia tay thật sự không phải là một câu chuyện dễ dàng và chia tay ngay tại một chương trình truyền hình thực tế, đó thật sự là một trong những cách tàn nhẫn nhất để kết thúc một mối quan hệ.
Izzy Vesey và Simon DeBono ở Úc đã đính hôn và xuất hiện trong mùa mới nhất của chương trình thực tế Bride & Prejudice.
Chương trình đã đồng hành và theo dõi cặp đôi từ lúc lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Thế nhưng cho đến tập gần đây nhất mối quan hệ của Izzy và Simon đã hoàn toàn sụp đổ.
Izzy là một người mẫu và Simon là một thợ cắt tóc, cả 2 đang trong một mối quan hệ mở, nghĩa là được phép “ngủ” với những người khác.
Izzy tuyên bố rằng tất cả những vấn đề đều bắt nguồn từ việc Simon đã từng ngoại tình trong quá khứ. Nhưng để gắn bó cùng nhau, cả 2 đều phải tuân thủ những quy định được đặt ra trước đó, trong đó có việc không được dính dáng đến người cũ nữa.
Tuy nhiên, chính Simon là người đã phá vỡ quy tắc này, dẫn đến sự tan vỡ của một cuộc tình này.
Một tuần trước đám cưới của họ, Izzy phát hiện ra chồng sắp cưới của mình đã gửi những tin nhắn tình cảm với cô bạn gái cũ Megan.
Ngay lập tức Izzy đã gặp Simon.
“Anh thật là quá đáng! Anh đã nói dối em suốt khoảng thời gian qua”
“Anh đã làm gì em nào?”
“Tất cả mọi thứ! Anh nhắn tin với cô ta liên tục. Anh nói dối em và nói với em rằng anh và bạn gái cũ đã hoàn toàn kết thúc. Anh nghĩ vậy có công bằng khi em yêu anh, thậm chí đã đánh đổi rất nhiều thứ vì anh không”
Simon sau đó đã thừa nhận vẫn còn yêu người yêu cũ và nói rằng mình không muốn kết hôn với Izzy nữa.
Izzy khóc tức tưởi và nói: “Em yêu anh bằng tất cả những gì em có…”
Nhưng liệu anh ta có cảm động với những gì Izzy nói hay không? Không. Anh ta chỉ phản ứng lại bằng câu nói “Thật tuyệt vời!” trước khi bỏ đi.
Izzy không kìm chế được cảm xúc và chửi thề Simon rất nhiều.
Camera sau đó đã ghi lại được cảnh Simon ngồi nghe nhạc rồi đi dạo. Anh nói với nhà sản xuất: “Tôi không thể hiện cảm xúc của mình ra vì tôi không cảm giác được gì cả, tôi rất mừng vì mọi thứ đã kết thúc”.
Không lâu sau đó, mẹ của Izzy đã đến đón cô và cho rằng cô thật may mắn khi thoát khỏi “quỷ dữ” kia.
Mẹ Izzy giải thích thêm: “Dĩ nhiên, tôi cảm thấy thất vọng hắn ta đã nói dối và gây tổn thương đến con gái tôi. Nhưng tôi lại mừng vì con gái mình đã thoát khỏi tên sở khanh kia”.
Cuối cùng, Izzy chia sẻ thêm: “Tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh ta, tôi không muốn nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa”.
Theo eva.vn
Họ đã đi về hai hướng ngược chiều nhau!
Sài Gòn những ngày -buộc-phải-quên-nhau! Quên nhau là thôi không nhắc về những buổi hẹn hò xưa cũ. Là không chạnh lòng khi thấy người ta đi bên một người khác không phải ta.
Quên nhau là có thể mỉm cười khi một ngày gặp lại, có thể gật đầu chào. Giờ cô đã tin không ai có thể đợi chờ mãi một người. Không ai có thể dễ dàng đánh cược tuổi xuân của mình cho một cuộc tình không kết quả. Rồi anh sẽ hạnh phúc với yêu thương mà anh đã chọn. Họ đã đi về hai hướng ngược chiều nhau!
Ngày anh đi chuyến xe chiều dường như vắng hẳn, cái lạnh của mùa đông kéo về tái tê cả da thịt. Cô đứng lặng bên kia đường. Gió thổi. Mắt cay. Cô khóc!...
Cô đi qua chuỗi ngày không anh bằng những nụ cười nhợt nhạt, bằng đôi mắt mang cả một bầu trời u ám. Người ta bảo cô dại lắm khi cố chờ anh về, khi những mùa mưa đi qua rồi lại về không hẹn trước. Khi những kỷ niệm về anh ngày một mờ đi trong kí ức, mà không, chắc vẫn chưa phai mờ trong tâm trí cô, nên cô đợi, mặc cả thời gian đang bào mòn tuổi thanh xuân của một người con gái.
Cô không biết mình đã sống qua ngày như thế nào, khi nỗi nhớ anh cứ chập chờn trong tiềm thức. Người ta nói con gái vốn dĩ rất khờ dại, họ chỉ luôn nhớ người làm họ đau, mà quên đi người luôn mang lại nụ cười cho họ. Chẳng phải cô sai khi đặt cược tuổi thanh xuân của mình ở nơi anh, chỉ tại cô không thể nào buộc mình không nên nhớ.
Nơi anh từng đi qua, cô không thể nào về lại. Cô sợ bắt gặp một nụ cười, một vòng tay siết chặt, cô sợ đôi mắt trìu mến anh dành cho cô ngày đó. Để rồi cô không quên, cái nỗi nhớ đó gậm nhắm vào người cô như một thứ acxit cào xé tâm hồn của một người con gái.
Ngày anh đi cô đã tự hứa với lòng chỉ nên khóc một lần duy nhất. Mà đúng thật, cô đã khóc duy nhất một lần trong giây phút đó.
Để rồi sau này cô quên mất nước mắt có vị gì?
Vị đắng - nó đắng như cuộc tình của cô và anh?
Vị cay - như những lời anh thốt ra ngày quay bước?
Cô chẳng biết, mà cũng cần gì phải biết.
Anh từng bảo cần cô trong suốt cuộc đời của mình. Ngày ấy cô chỉ rút vào người anh để anh vuốt lên làn tóc rối. Để rồi những ngày sau đó, anh làm cô nhận ra rằng giữa cô và anh có một bức tường ngăn cách khá lớn, anh buông tay cô đi.
Không phải cô không cần anh, mà anh đã vứt bỏ cô một cách tàn nhẫn nhất.
Không phải cô không thể đi cùng anh mà do anh bận nắm tay người con gái khác.
"Cô ấy đáng được yêu thương" - Anh ngập ngừng nói câu đó, cô chẳng biết mình đã nghe nhầm hay do cô tệ hại đến mức cả quyền yêu thương cũng không có.
Mưa xé nát cả một vùng trời.
Nước mắt cô rơi lẫn vào màng mưa mặn đắng!
Ba năm dài cô vùi chôn tình yêu của mình, vùi chôn những mộng mơ của thời con gái. Cô không dịu dàng xuống phố những ngày cuối tuần nắng ấm. Cô trốn những tia nắng bình minh rọi vào bên khe cười. Cô cũng không thói quen gọi 2 tách cafe, 1 nhiều sữa, 1 ít đường cho anh và cô nữa. Chẳng phải cô từ bỏ thói quen của mình vì anh, chỉ là thời gian đó chưa đủ dài để cô có thể tự mình đối diện.
Người ta nói cô nên quên anh đi để tìm cho mình một cuộc tình mới. Anh sẽ không trở lại, đó là sự thật , điều mà cô luôn muốn chối bỏ. Người con gái ấy xinh xắn với mái tóc xoả dài, đôi môi hồng chúm chím. Người con gái ấy làm anh quên những buổi hẹn chiều cùng cô, quên những cuộc gọi dài không bắt máy. Người con gái ấy làm anh quên mất thói quen nhắn tin cho cô mỗi tối, thay vào đó là những tin nhắn dài không hồi đáp.
Vậy mà cô không trách anh, mặc cho nỗi đau dày vò không lối thoát. Cô muốn anh bình yên với lựa chọn của mình, bình yên khi không bên cô. Có một thời gian cô cứ tự cho rằng mình là niềm hạnh phúc của riêng anh, đó là những khi anh vì cô thức trắng một đêm không ngủ. Là những khi anh vượt quảng đường xa hơn 20 km chỉ để mua cho cô một loại bánh mà cô thích. Là những khi anh siết chặt bàn tay cô trong một đêm mùa đông lạnh giá. Là khi anh dầm mình trong cơn mưa để mang cho cô thuốc uống vì một vài cơn ho anh nghe được qua điện thoại. Tình yêu đó có thể là thật, hay ít ra trong khoảnh khắc đó anh không nói dối, anh không lừa gạt cô.
Cô và anh đã từng yêu nhau, nhưng không có nghĩa là họ sẽ mãi yêu nhau trong quãng đời còn lại. Anh khác, cô cũng khác. Anh khác trong suy nghĩ của mình rằng sẽ phải đối diện với cô thế nào, sẽ phải nói gì với cô để làm cô bớt đau đến mức thấp nhất có thể. Cô cũng khác, cô khác vì bận với những suy nghĩ của mình làm gì để anh được vui.
Ngày cô gặp anh đi cùng người con gái ấy, chẳng hiểu sau cô lại có thể bình tâm đến mức như vậy. Cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt của sự tột cùng đau khổ rồi nhẹ nhàng quay lưng đi, Hình như trong khoảnh khắc đó anh có quay sang nhìn người con gái ấy, như muốn nhắn nhủ rằng "Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, bàn tay này anh vẫn nắm chặt!". Điều cô nghĩ không sai, vì họ vẫn nắm tay thật chặt lướt qua cô rồi vụt mất trong một con đường đầy những dãy đèn màu trang trí.
- Em có thể mạnh mẽ, còn cô ấy thì không!
Rất lâu sau đó, sau những chuỗi ngày gần như trốn chạy anh đã nói với cô câu đó. Những con chữ mập mờ bên màn hình máy tính. Chắc anh không biết rằng tay cô đã run lên thế nào, đã khó khăn thế nào mới gửi lời hồi đáp.
- Em ổn!
Cô ổn thật không?
Anh không biết, mà cũng có thể anh giả vờ không biết!
Chia tay rồi người ta có quyền dày vò nhau bằng những lời nói hoặc đơn giản hơn không cần phải nói. Cô sợ sự im lặng của anh suốt những ngày sau đó. Nó kéo dài một tháng, một năm và rất nhiều những chuỗi ngày không xác định
Đường phố Sài Gòn cuối năm, nó phủ lên mình một bức tranh ồn ào và nhộp nhịp kèm theo một chút se lạnh. Hình như lâu rồi cô không thấy mình có cảm giác bâng khuâng vì một điều gì đó hay bởi vì trái tim cô gần như chay sạn từ ngày anh đi. Thỉnh thoảng có người nói với cô về anh. Họ gặp anh đi vào con hẻm cuối đường nơi ngày xưa cô sống. Cũng lâu sau đó họ lại bảo thấy anh ngồi thật lâu bên con đường nơi ngày xưa từng hò hẹn. Cô gấp quyển sách đang đọc lưng chừng, một cái gì đó nhói nơi lồng ngực. Là cô đau cho anh, hay cho cô? Là cô sợ anh buồn hay chính cô đã suy nghĩ quá nhiều cho một cuộc gặp gỡ. Biết đâu anh chỉ vô tình đi ngang qua đó và biết đâu anh đã quên mất những nơi kỷ niệm ngày xưa?
Sài Gòn những ngày -buộc-phải-quên-nhau! Quên nhau là thôi không nhắc về những buổi hẹn hò xưa cũ. Là không chạnh lòng khi thấy người ta đi bên một người khác không phải ta. Quên nhau là có thể mỉm cười khi một ngày gặp lại, có thể gật đầu chào nhau mà không ngượng ngùng, chua xót. Cô làm được điều đó, đã từng ép bản thân làm được điều đó. Tuổi thanh xuân của cô không dài để có thể mãi chờ đợi anh. Tuổi thanh xuân của cô không thể chết dần chết mòn qua những chuỗi ngày dài không xác định.
Cô gặp cô gái ấy ngay trung tâm thương mại, cô gái của 4 năm trước không thay đổi nhiều, vẫn đẹp cuốn hút, vẫn đôi môi hồng, đôi mắt to tròn đen láy. Họ lướt qua nhau, cô gái ấy nũng nịu áp sát người vào chàng trai đi bên cạnh - không phải anh!
- Anh đã hạnh phúc với lựa chọn của mình chứ? - Cô đưa mắt nhìn anh khi họ ngồi ngắm nhìn những mảng pháo hoa đỏ rực trên nền trời ngày cuối năm.
- Anh đã nghĩ mình có thể hạnh phúc, nhưng từ khi gặp lại em, ngay giây phút này, anh biết...anh không!
Cô nán lại cùng anh thêm vài phút để anh nói trọn câu cuối cùng vì cô biết bên ngoài có một người đang đợi. Chàng trai ấy dù bất cứ giá nào cũng ở bên cô, chứ không vội rời bỏ cô đi như anh đã từng như thế! Chàng trai ấy đã yêu thương cô bằng tất cả thứ tình yêu mà anh ấy có được, không như anh, vì một chút say lòng mà mặc cô đau suốt một thời gian dài như thế.
Cô và anh chỉ có thể bước chung một đoạn đường ngắn ngủi, chứ không phải là đoạn đường đến cuối cùng nhau.
Giờ cô đã tin không ai có thể đợi chờ mãi một người. Không ai có thể dễ dàng đánh cược tuổi xuân của mình cho một cuộc tình không kết quả. Rồi anh sẽ hạnh phúc với yêu thương mà anh đã chọn, không phải cô. Đó có thể là một cô gái sau này yêu anh, một tình yêu đúng nghĩa như cô đã từng.
Họ đã không gặp nhau kể từ ngày đó. Họ đã đi về hai hướng ngược chiều nhau!
Theo blogradio.vn
Hãy cứ để người mình yêu hạnh phúc Có người từng nói: đừng bao giờ lấy thời gian ra để thử thách một cuộc tình, bạn sẽ phải hối hận. Khoảnh khắc ấy xảy ra chẳng thể trách lỗi ai được. Số phận đã định sẵn, chúng tôi chỉ là những kẻ lướt ngang qua cuộc đời nhau. Lần đầu tiên, tôi không hề khóc. Tôi chỉ mỉm cười, tuy rằng...