Cô dâu 19 t.uổi rơi vào ‘địa ngục trần gian’ sau cái gật đầu qua mạng
“Tao vay t.iền cho mày phá thai rồi về quê luôn đi. Tao không muốn sống với mày nữa, loại vợ vừa dốt vừa xấu. Đồ vô tích sự”.
Đó chính là lời thốt ra từ miệng người chồng mới cưới của tôi. Cuộc đời một cô gái ở t.uổi 19, đôi mươi đáng nhẽ ra phải vui tươi, bay nhảy cùng bạn bè thì tôi lại chôn chân vào cuộc hôn nhân ngõ hẹp chỉ vì một cái gật đầu lấy người quen qua mạng xã hội.
Chào mọi người, đáng nhẽ ra đây sẽ chỉ là những dòng tâm sự trong trang nhật ký mà riêng mỗi mình tôi đọc thôi. Thế nhưng, bây giờ, cuộc sống của tôi chẳng khác nào “địa ngục trần gian” và tôi đang ở thế bế tắc cùng cực. Chỉ mong khi trút những lời đ.au đ.ớn này ra, mọi người sẽ cảm thông và cho tôi vài lời khuyên.
Có lẽ bản thân tôi đã quá vội vàng khi bước chân vào nhà chồng làm dâu, và làm vợ một con người như anh ta. Bản thân tôi mới 19 t.uổi, chỉ qua 6 tháng nói chuyện trên Facebook, tỏ tình và nhận lời yêu cũng qua Facebook, rồi gặp nhau 2, 3 lần ở quán cà phê đã gật đầu làm vợ người ta.
Sau cái gật đầu vội vã, tôi bước chân vào cuộc sống “địa ngục trần gian” ở nhà chồng. Ảnh minh họa
Đến bây giờ, khi đã sống chung nhà, tôi chẳng thể hiểu vì sao mà vội vàng quyết định ký vào tờ đăng ký kết hôn ấy. Sau 2 tháng đăng ký, vợ chồng tôi làm đám cưới. Chồng tôi người Hải Phòng còn tôi người Cao Bằng, khác tỉnh, cách sống cũng khác nhau.
Tôi biết văn hóa hai nơi như vậy nhưng vẫn quyết lấy anh bằng được mặc dù bị bố mẹ phản đối. Gia đình không khá giả gì, tôi hoàn toàn thông cảm vì lúc đó yêu nên có biết nhìn nhận vấn đề đâu.
Nghe anh kể cuộc đời anh lúc còn bé, anh từng trải qua nhiều sóng gió, nghĩ anh sẽ chín chắn và chiều mình nên tôi cứ nhắm mắt lấy vì tin anh ấy sẽ là chỗ dựa tốt. Bởi yêu qua mạng nhưng anh thường xuyên chỉ dạy những điều sai trái, anh thường xuyên nhắc nhở nếu như tôi đi chơi với bạn bè về muộn, nhắc tôi phải biết nấu ăn phụ giúp bố mẹ.
Thế nhưng, từ khi cưới đến giờ mới chỉ 6 tháng thôi nhưng đã xảy ra bao nhiêu lần cãi vã, mà mọi chuyện cũng chẳng có gì là to tát cả. Chẳng hạn như tôi làm đồ ăn không ngon hay không biết nấu ăn, cách ăn uống ở Hải Phòng khác hẳn ở Cao Bằng, anh lại đè đầu tôi ra đa nghiến. Tính gia trưởng của anh bộc lộ rõ từ sau khi tôi về sống cùng.
Cưới nhau lâu rồi nhưng anh vẫn chưa chịu đi làm mặc dù có nhiều công ty tuyển nhân viên. Anh nói không phù hợp, hết chê chỗ này lương thấp, chỗ kia xa nhà quá, chỗ nọ văn phòng xấu…, thành ra hai vợ chồng đang phải ăn bám bố mẹ chồng.
Hàng ngày anh ngửa tay xin t.iền bố mẹ rồi dán mặt vào game. Thua game thì về trút giận vào vợ. Tôi cảm thấy tủi thân và hối hận lắm nhưng trót có con rồi, bé mới được 18 tuần t.uổi. Nó chẳng có tội tình gì nhưng ngày nào anh cũng đem ra trách móc, c.hửi bới khiến tôi mang thai mà phải khóc suốt.
Video đang HOT
Sau kết hôn, tính vô trách nhiệm của anh lộ mặt. Nhà hỏng hóc gì, bóng đèn cháy, máy bơm không chạy, anh cũng để mặc vậy chờ bố về sửa. Áo quần bẩn anh cứ vứt cạnh máy giặt, nhà bẩn thì dẫm lên rác mà đi. Hết t.iền thì lén rút ví vợ lấy t.iền đi c.hơi đ.ề.
Có lần anh còn cắm xe c.hơi đ.ề và lấy cả t.iền tôi gửi nhờ mua sữa bầu để khao bạn bè nhậu nhẹt… Tất cả những chuyện đó cứ tích tụ dần khiến cuộc hôn nhân của chúng tôi ngày càng rơi vào bế tắc.
Thế nhưng, những điều đó vẫn chưa hết khi bố mẹ anh ngày càng tỏ thái độ khó chịu ra mặt khi đã có một thằng con trai vô tích sự, giờ lại có thêm đứa con dâu ăn bám trong nhà. Mẹ anh lúc nào cũng bóng gió c.hửi tôi l.ừa đ.ảo con trai bà ấy dù con bà cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lúc nào, mẹ chồng tôi cũng cho anh ấy hoàn hảo, là nhất, không có đứa nào bằng khi mà hết lần này lượt khác đi chuộc xe anh ấy cắm.
Ngoài mẹ chồng, nhà chồng tôi còn có bà cô em chồng, đã 25 t.uổi nhưng chưa yêu ai bao giờ. Ngày đi làm, tối về lại hạnh họe chị dâu ít t.uổi. Dù tôi ít t.uổi hơn nhưng cũng là chị dâu nó, thế nhưng chẳng bao giờ, em chồng tôi chịu gọi tôi một tiếng chị. Lúc có mặt người lớn thì xưng tên, còn khi không có ai nó xưng ngang “mày-tao” rất hỗn láo. Bát đũa ăn xong là em chồng tôi tót lên bàn ngồi xem phim với bố mẹ hoặc vào Facebook, chơi game mặc tôi dọn rửa một mình.
Vậy mà lúc nào cô em chồng cũng chỉ tay năm ngón chê tôi lười, chê tôi lau nhà không sạch, chê giặt quần áo vò chưa kỹ dù tôi đang mang bầu.
Cuộc sống ở nhà chồng ngày càng bế tắc, túng quẫn khi gần đây, chồng tôi lại sinh ra thói hư mới. Bỏ l.ô đ.ề, anh ta quay sang nhậu nhẹt, chơi gái.
Tuần nào cũng vậy, 7 ngày thì đến 5 ngày anh say xỉn. Dù mang bầu mệt mỏi nhưng tôi cứ phải thức đêm dọn dẹp cái đống bẩn thỉu anh ta nôn ra. Và tôi lúc nào cũng phải chực nôn theo khi ngửi thấy mùi bia rượu, thậm chí là mùi b.ao c.ao s.u đặc trưng trên người chồng nữa.
Những lúc say xỉn, anh ta lại về c.hửi bới tôi. Điệp khúc lúc nào cũng là “Tao vay t.iền cho mày phá thai rồi về quê mày đi, tao không muốn sống với mà nữa. Loại vợ vừa ngu vừa xấu, vừa vô tích sự”.
Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi cuộc hôn nhân địa ngục này đây. Ảnh minh họa: Corbis.
Tôi thực sự đã cạn tình cạn nghĩa với anh ta rồi. Nhiều lúc đau lắm, đau cả tinh thần lẫn thể xác. Đôi khi còn nghĩ đến chuyện b.ỏ c.on đi rồi về quê nhưng, con tôi nó có tội gì đâu. Tất cả cũng tại tôi dại, vội vàng lấy người mình chưa hiểu hết, để rồi bây giờ làm con khổ theo.
Tôi nên phải làm gì bây giờ? Cuộc sống hiện tại của tôi thật sự chẳng khác nào địa ngục, tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Địa ngục trần gian của bệnh nhân tâm thần Indonesia
Bệnh nhân tâm thần ở Indonesia thường bị xích ngay tại nhà hay các cơ sở y tế nơi họ bị chính những người chăm sóc lạm dụng tâm lý và t.ình d.ục.
Bệnh nhân trong một trại tâm thần ở Galuh, Indonesia. Ảnh: HRW
Theo The Independent, ước tính ở Indonesia có 57.000 bệnh nhân tâm thần bị xích, dù lệnh cấm hành động phân biệt đối xử này được ban hành từ năm 1977.
Báo cáo của Tổ chức Giám s.át N.hân quyền (HRW) công bố hôm nay ghi nhận 175 trường hợp vừa được cứu khỏi tình trạng xiềng xích cùng 200 trường hợp tương tự trong vài năm trở lại đây. Báo cáo cũng đề cập đến phương pháp điều trị đáng sợ tại các cơ sở y tế ở Indonesia, nơi người ta cho rằng bệnh tâm thần là do lời nguyền hay ma ám.
"Bạn có thể ném đá và đ.ánh đ.ập bất kỳ ai bị xích. Ở đây chuyện đó khá phổ biến", Yeni Rosa Damayanti, chủ tịch Hiệp hội Sức khỏe Tâm thần ở Jakarta, nói.
Ismaya, 24 t.uổi, bị xích ba tuần liền trong một trung tâm điều trị.
"Họ xích chân tay tôi lại. Tôi đã tìm cách thoát ra. Nhưng càng cố thì càng bị xích chặt. Họ chưa bao giờ tháo xích. Ở đây chẳng có nhà vệ sinh. Tôi thường phải gào lên mỗi khi muốn đi vệ sinh nhưng họ có cho đâu", anh nói.
Phần lớn trường hợp người bệnh tâm thần bị xích được phát hiện ở vùng nông thôn hẻo lánh. Ở đây, người dân thiếu kiến thức về sức khỏe tâm thần và hầu như không biết đến các dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần. 90% những người có vấn đề về tâm thần trên toàn quốc không có cách nào tiếp cận được các dịch vụ này. Indonesia có đến 250 triệu dân nhưng chỉ có 48 bệnh viện tâm thần.
"Indonesia có hệ thống y tế rất tốt, nhưng điều đáng tiếc là chăm sóc sức khỏe tâm thần không nằm trong hệ thống này", bà Shantha Rau Barriga, giám đốc chương trình về quyền của người khuyết tật thuộc HRW, cho biết.
Carika, 29 t.uổi, sống suốt 4 năm trong chuồng cừu sau nhà mình ở đảo Java. Cô ăn, ngủ và đi vệ sinh ngay tại đây. Cô luôn cầu xin gia đình thả mình ra.
Cuối cùng thì cô cũng được cảnh sát giải cứu sau một chiến dịch chống xiềng xích người tâm thần do một nhà báo Indonesia khởi xướng. Nhưng sau khi thoát khỏi chuồng cừu, cô lại bị đưa đến một trung tâm điều trị, bị bắt phải uống thuốc, điều trị bằng phương pháp sốc điện và bị bệnh nhân khác c.ưỡng h.iếp.
"Họ truyền điện vào não tôi qua thái dương và trán, tôi thấy đau lắm. Khi đó tôi còn tỉnh. Tôi nhìn thấy hết. Họ trói c.hặt t.ay tôi vào giường", cô kể.
Biện pháp chữa trị này phổ biến ở các bệnh viện truyền thống. Trong khi đó, các cơ sở điều trị tư nhân thì đông đúc và điều kiện vệ sinh kém, HRW cho biết.
Chính phủ Indonesia đã tiến hành nhiều biện pháp nhằm ngăn chặn việc xích bệnh nhân tâm thần và cải thiện điều kiện chữa trị cho họ. Nhưng khó khăn là người dân còn ít hiểu biết về căn bệnh này và cơ sở y tế còn thiếu, theo HRW. Chính phủ Indonesia ước tính có hơn 18.000 bệnh nhân tâm thần vẫn đang chịu cảnh xiềng xích.
Cuối cùng thì Carika cũng được trở về nhà. Nhưng tuần vừa rồi cô lại bị gia đình bắt nhốt vào chuồng cừu, bà Barriga cho biết.
"Cần nâng cao nhận thức cho các gia đình về bệnh tâm thần. Nhưng điều đó rất khó vì người ta vẫn tin vào những câu chuyện truyền thuyết xoay quanh căn bệnh này. Cần phải có biện pháp khác thay thế cách chữa trị truyền thống", bà Barriga nói.
Một bệnh nhân tâm thần bị xích ở Đông Java. Ảnh: HRW
Hiệp hội Sức khỏe Tâm thần kêu gọi chính phủ Indonesia tiếp tục nỗ lực khắc phục tình trạng này, củng cố các điều luật về bệnh tâm thần và nâng cao nhận thức của cán bộ nhà nước về vấn đề này.
HRW kêu gọi các tổ chức cứu trợ quốc tế, như Cục Phát triển Quốc tế của Anh, phối hợp với chính phủ Indonesia để tìm ra cách đối phó tình trạng này.
Ngọc Anh
Theo VNE
Nỗi đau mất con chẳng thể nguôi ngoai với mẹ Từ khi mất con với mẹ cuộc sống như địa ngục trần gian, không ăn, không ngủ, ngày hay đêm mẹ chỉ khóc, nước mắt tuôn như suối vô hạn. Cuộc đời này âu cũng là số phận. Có lẽ số phận mẹ sinh ra là để chịu thật nhiều đau khổ, thế là con đã bỏ mẹ ra đi mãi mãi. Mẹ...