Có đáng để tôi gọi là bác không?
Biết nói đến bao giờ mới hết những gì mà bác đã làm với mẹ con cháu đây. Liệu một ngày, khi bác ngồi 1 minh bác có cảm thấy những gì bác làm với mẹ con cháu là quá đáng lắm không? Liệu bác có cảm thấy xấu hổ khi cháu vẫn gọi bác là bác không? Cháu buồn lắm, cảm thấy tủi thân lắm khi ngồi viết lên những dòng tâm sự này, nhưng nếu giữ mãi trong lòng thì không biết cháu sẽ phải như thế nào đây.
Bác xúi thêm cả chị gái lôi mẹ và chị cháu vào tát, đánh
Bác nghĩ bác là nhất trong đại gia đình này sao? Ai cũng phải nghe theo bác sao? Vì bác có đồng tiền ư?! Ông nội còn sống thì bác chẳng thể làm gì được mẹ cháu, vì nếu như thế ông sẽ không để bác yên đâu! Nhưng từ khi ông mất là nụ cười trên môi mẹ con cháu đã không còn mà chỉ là những giọt nước mắt lăn dài thôi. Ông mất chưa được 3 ngày, bác xúi thêm cả chị gái lôi mẹ và chị cháu vào tát, đánh. Bác đổ lỗi là vì mẹ con cháu mà ông mất. Bác nghĩ xem, lúc ông ốm đau già yếu, ai là người hàng ngày tắm rửa, lau chùi chăm sóc ông từng li từng tí. Trong khi bác và người con dâu kia đã làm được như vậy chưa. Ngày đấy, cháu còn bé, chỉ biết đứng nhìn bác đánh chị và mẹ mà nước mắt cứ lăn dài, chỉ dám xin bác đừng đánh nữa. 1 chuỗi những khổ cực, đớn đau mà mẹ cháu không dám nói với ai. Lúc biết bố cháu có người đàn bà khác bên ngoài, đáng lẽ bác là chị thì bác phải khuyên can em mình. Nhưng bác đã làm gì ngoài việc cỗ vũ, ủng hộ việc làm đó của em trai mình. Ngày giỗ đầu ông, con đàn bà đó đến thì bác nói là khách của bác. Mẹ cháu uất ức làm ầm lên thì bác xông vào đánh mẹ cháu. Nếu là chồng các bác mà dẫn bồ về nhà ngay khi vợ con vẫn ở đấy thì bác có nhảy lên mà cào cấu nó hay không? Ngày nào cũng như ngày nào, sống mà cũng như không trong nhà. Bác xuống, bác chửi như mẹ cháu là con bác không bằng. Nhìn mẹ cháu thẫn thờ, gầy tọp đi mà cháu ứa nước mắt. Mẹ ơi sao mẹ khổ thế?
Bác thì cứ 2, 3 hôm lại xuống chửi. Rồi mẹ bắt đầu hút thuốc. “Mẹ bảo giờ còn gì nữa đâu mà không hút hả con, mẹ không có các con thì mẹ chả thiết sống làm gì nữa. Hết rồi các con ạ!”. Rồi những trận đòn của bố dành cho mẹ khi nói đến chuyện có bồ của bố.
1 ngày mẹ gói quần áo, dẫn chúng con đi ra khỏi ngôi nhà ấy. Bắt đầu thuê trọ, bọn con bắt đầu biết tự lập. 3 chị em, mỗi người 1 công việc, người làm côn nhân, người làm phục vụ quán. Mẹ thì hàng ngày đi bán hàng trang trải cuộc sống. Hôm đầu tiên được lĩnh lương, mấy chị em bảo nhau mua hộp bánh với ít hoa quả vào biếu bà nội. Về nhà thấy bà gầy tóp lại, ngồi trầm tư ở ghế. Bà khóc bảo chúng mày dại gì mà đi như thế hả con, trông bà như thế mà bọn cháu chỉ muốn bật khóc. Nhưng bà ơi, sống thế nào được khi có bà bác như thế, có bố như thế hả bà? Hôm sau, thấy chị dâu trong nhà mang ra trả lại hộp bánh và hoa quả mà chẳng hiểu lý do vì sao. Đi vào hỏi thì bà bảo bác K xuống bắt mang ra trả và cấm không cho chúng nó vào nhà. Biết nói gì bây giờ, “Bác” mình đấy.
Ngày cưới cháu, bác cho cháu được cái gì? Từ gói bánh, gói kẹo, đến cuộn băng dính cũng 1 tay mẹ con cháu mua. Nhưng bác xuống, bác vẫn chửi như thường. Bác bảo “nếu nó mà tử tế, không đi theo con mẹ nó thì tao không để nó đi cái cổ trắng bệch kia về nhà chồng”. Nhưng cháu xin lỗi bác, đúng bố mẹ cháu nghèo, ngày cháu cưới chẳng cho cháu được cái gì gọi là của hồi môn nhưng cháu vẫn hạnh phúc, chồng cháu vẫn yêu thương cháu, chứ không phải yêu cái gọi là của hồi môn của cháu. Mà bác cho cháu cũng chả dám lấy đâu mà bác đã phải gióng với mọi người như thế. Bác nghĩ bác có đồng tiền là ai cũng yêu quý bác ư? Bác nhầm rồi, trong mắt mẹ con cháu bác chỉ là thứ không đáng để khinh, để nể đâu bác yêu quý ạ! Bác đi nói xấu, bôi bác mẹ con cháu với tất cả mọi người để bác được cái gì?
Giờ, đến cưới chị gái cháu, bác lại xuống nói là không cho cưới thế này thế nọ. Bác nghĩ bác có cái quyền đó sao? Bác nói nếu mà tổ chức thì sẽ xuống phá, vậy bác cứ xuống làm điều đó đi nhé!
Video đang HOT
Viết được những dòng này ra đây mà minh thấy nhẹ nhõm đi được bao nhiêu.
Theo Hanhphucgiadinh
Mẹ dạy con cách để yêu thương
Ba đã dạy cho con tồn tại với sự khó khăn và chỉ cho con thấy lỗi lầm mà con đừng nên vấp phải. Còn mẹ dạy cho con cách yêu thương và hi sinh tất cả dù bản thân mình cảm thấy đớn đau.
Mẹ kính yêu của con!
Mười tám năm ba mẹ nuôi con khôn lớn với bao khó nhọc, bao cảm cảm xúc: khi con chào đời, rồi chập chững bước đi, cho đến khi con khôn lớn. Có những điều con luôn chia sẻ với mẹ nhưng cũng có những điều về ba mẹ mà chưa một lần con dám nói ra, những điều ấy con chỉ giữ cho riêng mình, cho đến hôm nay - đúng vào ngày lễ Tri ân trưởng thành của con - con muốn nói về những điều mà con chưa thể nói ấy.
Các chị con bệnh nặng ba không cho vào bệnh viện chữa trị, mẹ phải lén ba dẫn chị đi chữa bệnh. Con đã từng rất giận ba vì ba không hiểu được cuộc sống của con, ba không hiểu được chuyện tiền nong khó khăn đối với đứa con gái mới lớn như con như thế nào khi phải tự lo tiền học thêm, quần áo, sách vở. Con đã từng rất giận ba vì những lời nói của ba khiến mẹ đau lòng và khổ sở. Nhưng bù đắp lại những thiếu thốn đó, mẹ cố gắng san sẻ tình yêu để chúng con không bị thiếu thốn tình cảm của một người ba.
Mẹ ơi! Người ta nói mẹ của con quê mùa, không sang trọng nhưng người ta không hề biết mẹ của con có trái tim của hàng vạn người mẹ khác. Trái tim mẹ đã nhận nhiều mảnh vá khi ở bên ba nhưng mẹ lại cho mang cho chúng con nhiều hơn những tình cảm ấy.
Mẹ không phải là một người phụ nữ giàu có về tiền bạc, mà chỉ là một người phụ nữ phụ thuộc tiền bạc vào chồng mình, nhưng mẹ đã cố nuôi được hai chị của con học đến đại học. Nhưng có lẽ số phận nghiệt ngã đã chiến thắng sự cố gắng của mẹ.
Mẹ không bao giờ nói rằng " Mẹ yêu con" nhưng khi con đi xa về mẹ luôn ôm con vào lòng. Mẹ không bao giờ thừa nhận con đã lớn nhưng mẹ bắt con phải tự giải quyết vấn đề của mình.
Mẹ cũng không dạy con khóc trước những khó khăn nhưng nước mắt mẹ rơi trong ngày anh con mất làm con đau lòng, đau hơn cả trăm ngàn roi vọt.
Mẹ không dạy con ganh đua, tranh giành với bất kì ai nhưng mẹ dạy con phải đi đến thành công dù muộn hơn người khác.
Mẹ không dạy con cách xử lí tất cả các tình huống, nhưng mẹ dạy con chọn cách mà tất cả mọi người ít phải tổn thương nhau. Mẹ không dạy con gây ra nỗi đau cho người khác mà dạy con nhẫn nhịn khi người khác làm mình đau.
Mẹ luôn nói rằng "Bây lớn rồi thì tự mà lo lấy" nhưng thấy con khóc mẹ lại vội vàng hỏi "Con khóc hả? Sao vậy con? Đau ở đâu hả con? Ai la con hả?" con không biết nói gì chỉ biết khóc trước tình yêu thương của mẹ.
Mẹ dạy con phải siêng năng và hay chê trách con lười biếng nhưng mỗi khi thấy con xắn tay áo làm việc nhà mẹ lại rầy con "Làm cho hư của người ta à? Đi học đi".
Nghỉ hè con đi làm kiếm tiền để mua sách vở cho năm học tới. Đúng gần một tháng con nhận được tin mẹ nhập viện, con thấy có một cảm giác gì đó lạ lắm. Con chợt nhớ có những khi con ngang bướng cãi lại lời mẹ, con nghĩ mẹ đã già, mẹ bảo thủ chẳng chịu hiểu cho con, con cảm thấy hối hận, con muốn ngạy lập tức chạy đến bên mẹ và khóc oà như một đứa trẻ.
Có những trưa con học về không thấy mẹ, con thấy lòng mình trống trải lắm, nhưng khi thấy mẹ ngồi giữa đống củi to đùng dưới trưa nắng nóng, với những nếp nhăn trên làn da sạm đen và cả một mái đầu gần như bạc trắng con lại thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt lăn dài trên má con.
Mẹ đã dạy con nhiều hơn những gì mà con có thể kể. Mẹ đã không dạy con biết yêu thương riêng một ai, mà bắt con phải yêu thương tất cả như mẹ đã làm...
Chỉ với một câu " Con yêu mẹ" không thể nói ra mà người ta vẫn thường đổ lỗi cho sự nhút nhát. Nhưng với con, con được sinh ra trong vòng tay mẹ mà con lại quên đi sự tần tảo của mẹ, con mãi mê chạy theo dòng đời hối hả để rồi khi vấp ngã, con nhìn lại bỗng thấy mẹ vẫn ở đó nhìn về con, hỏi con có đau không? Còn con thì chưa bao giờ hỏi mẹ như thế.
Ba đã dạy cho con tồn tại với sự khó khăn và chỉ cho con thấy lỗi lầm mà con đừng nên vấp phải. Còn mẹ dạy cho con cách yêu thương và hi sinh tất cả dù bản thân mình cảm thấy đớn đau.Tuy những thứ khác con không giàu có bằng người ta nhưng con rất tự hào vì con có nhiều hơn người khác về tình yêu của mẹ!
Con đã từng viết, viết rất nhiều, rất nhiều nhưng con lại chưa từng viết về ba mẹ. Và đây là lần đầu tiên, cũng là giây phút con muốn nói với ba mẹ rằng con đã trưởng thành. Con không còn trách ba đã không tròn bổn phận, vì sau những lỗi lầm con vẫn thấy được sự nhọc nhằn của ba, sự hi sinh cho chúng con suốt mười tám năm qua. Ngược lại con thấy mình đã sai, con muốn nói lời xin lỗi với ba và lời cảm ơn mẹ đã dạy cho lòng bao dung của con trở nên đầy đặn.
Con mong mẹ luôn sống bên con thật lâu vì đối với con mẹ là người tốt nhất - một người sẵn sàng che chở khi con gặp khó khăn, một người sẵn sàng dạy cho con biết những lỗi sai trên đường đời.
Và sẽ có một ngày con phải đi xa mẹ để đến với ước mơ, sự nghiệp của con, có thể con không tiến thân bằng con đường học vấn như bao bạn khác. Nhưng mẹ hãy tin vào con, mỗi bước con đi sẽ là một viên gạch xây nên con đường đến với thành công, con sẽ xây cho mình và cho mẹ của con một thế giới chỉ có niềm vui mẹ nhé!
Con yêu mẹ thật nhiều!
Theo Blog Radio
Vừa nhìn thấy đoàn đón dâu, anh bế thốc tôi lên xe rồi phi thẳng Lúc nhìn thấy đoàn rước dâu bắt đầu rẽ về phía nhà tôi, tôi toan quay vào thì anh từ đằng sau bế thốc tôi lên xe, rồi phi thẳng đi trên con đường phía sau. Bố mẹ tôi nhìn con gái tiều tụy héo hon thì đau lòng lắm (Ảnh minh họa) Tôi và anh Hùng nhau khi hai đứa còn đang...