“Cô đã có thằng nào chưa, bí quá thì gọi đây giải quyết cho!”
Người khốn nạn nhất trong nhà chồng cũ chính là chồng cũ của tôi. Vợ chồng đã chia tay nhau mà anh ta thỉnh thoảng cứ nhắn tin bảo: “Cô đã có thằng nào chưa? Bí quá thì gọi đây giải quyết cho!”.
Đã nhiều lần, tôi chua xót tự hỏi “Kết hôn có ly hôn làm lối thoát, vậy ly hôn rồi thì thoát đi đâu?”.
Chào độc giả giấu tên với tâm sự: “6 lần bị lật kế hoạch cưới và giờ tủi nhục nuôi con một mình”!
Tôi tuy không lâm vào hoàn cảnh bi đát như bạn nhưng tôi cũng đang mang trong mình những cay đắng khi phải nuôi con một mình. Chính vì quyết định ly hôn mà tôi ít nhiều cũng phải chịu trận với những kẻ ác khẩu chì chiết.
Tôi ly hôn cách đây gần 2 năm, ngụp lặn trong những quan hệ cũ đã quá nhiều thù hằn và cái mới chưa hình thành. Đã nhiều lần, tôi chua xót tự hỏi “Kết hôn có ly hôn làm lối thoát, vậy ly hôn rồi thì thoát đi đâu?”.
Video đang HOT
Tôi quyết định ly hôn chồng vì anh ta đã ngoại tình 3 lần. Lỗi rành rành là ở anh ta. Nhưng bây giờ đi đâu làm gì, tôi cũng được người đời chỉ trỏ sau lưng với cái mác “bị chồng bỏ”. Rồi họ đua nhau đoán già đoán non vì sao tôi như thế. Họ bảo tôi nếu không lăng loàn thì chắc cũng hạng chanh chua quá quắt.
Những tưởng ly hôn xong là được giải phóng khỏi người mẹ chồng vẫn thường mắng tôi xơi xơi vào mặt, cả cô em chồng chuyên gia gây rắc rối bất hòa nữa. Nhưng thói đời xa thơm gần thối. Ngày xưa tôi hầu hạ gia đình tối tăm mặt mũi mà mẹ chồng còn mặt nặng mày nhẹ. Vậy mà giờ đã không còn là gì của nhau, bà lại một hai gọi tôi là con dâu tốt của mẹ.
Thỉnh thoảng, bà vẫn gọi điện để hỏi thăm và tám về họ hàng. Đến chuyện giỗ dối, bà cũng hỏi ý kiến tôi nên nấu món nào. Dù rất muốn tôi cũng không nỡ ngắt lời bà. Nhưng ngẫm lại cũng nực cười, tôi đã ra khỏi nhà nhưng bà có vẻ vẫn bắt tôi làm dâu từ xa.
Dù rất khó chịu với điều nhưng nhưng tôi có lý do không thể tuyệt tình với nhà chồng. Đó là vì con. Tôi không muốn cháu lớn lên mà không rõ gốc gác. Thế nên chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi cuối tuần. Khi ấy với cả 2 phía, dù trong lòng đã lạnh nhạt nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ không kém gì một gia đình.
Điều đó cũng có nghĩa là tôi vẫn phải xem bố mẹ chồng cũ, xem ông bà nội của con là bố mẹ của mình. Song họ đâu biết thương mẹ con tôi. Họ lợi dụng tâm lý đó, thỉnh thoảng lại vòi vĩnh. Họ mời tôi về dự sinh nhật, lúc ốm đau cũng gọi điện báo. Tôi rất muốn bơ đi nhưng rồi lại áy náy, vẫn phải bỏ tiền mua quà cáp và thời gian về thăm.
Chả thế mà ly hôn rồi, tôi vẫn không tiết kiệm được là bao. Tôi thấy, chỉ có hôn nhân là tan vỡ, bao mối quan hệ vẫn còn đó, tôi không thể làm ngơ khi họ nhờ vả. Mẹ chồng cũng đã mấy lần mượn tiền của tôi. Thật bụng tôi không muốn cho mượn nhưng từ chối thì không tiện. Tôi tiến thoái lưỡng nan rồi lần nào cũng bị mất tiền.
Có lần bực quá, tôi nhắn tin bảo chồng cũ nói với gia đình anh đừng làm phiền tôi nữa. Chỉ có thế mà mẹ chồng cũ của tôi hiện nguyên hình như trước. Sau khi mắng vốn qua điện thoại vẫn chưa hết ấm ức, bà nhờ con gái chở đến tận nhà tôi mắng sa sả tôi bần tiện, hỗn xược, không biết trước sau, qua cầu rút ván. Bà lại còn ngang nhiên đòi lại cháu nội cho dù tôi đã được tòa xử nuôi con. Mỗi lần như thế, tôi phải đem điều đó ra dọa bà mới yên.
Nhưng người khốn nạn nhất trong nhà chồng cũ chính là chồng cũ của tôi. Vợ chồng đã chia tay mà anh ta thỉnh thoảng cứ nhắn tin bảo: “Cô đã có thằng nào chưa? Bí quá thì gọi đây giải quyết cho!” hoặc “Nếu cô nuối tiếc thì cứ năn nỉ, tôi sẽ xem xét mà quay về”.
Nhiều lần, uống rượu say ở đâu về, chồng cũ còn ngang nhiên đêm hôm về nhà tôi đập cửa đòi vào. Tôi không cho vào thì anh ở bên ngoài chửi bới điếc tai hàng xóm. Nhưng mở cửa ra là anh tự tiện xông vào đánh tôi vì tội “Sao tao gọi lâu thế mà mới ra mở cửa”. Hoặc thậm chí, có lúc anh ta đòi quan hệ vợ chồng. Nhiều lần tôi phải gọi người thân đến tống cổ anh ta ra khỏi nhà giữa đêm hôm là vì thế.
Anh ta còn đê tiện tới mức tôi không còn muốn dính líu, chửi bới lại càng không. Nhưng tôi càng im lặng, anh ta càng quá quắt. Thậm chí anh ta đã chỉ thẳng mặt tôi mà nói “Tuy tôi với cô đường ai nấy đi nhưng cô có cặp kè cũng đừng dẫn trai về nhà mà làm hỏng mắt con”.
Đã ly hôn rồi, muốn đoạn tuyệt với nhau lắm rồi mà sao tôi cứ phải mệt mỏi. Tôi đã từng thề sau khi ly hôn sẽ vui vẻ mà sống chứ không khóc thầm hằng đêm như trước nữa. Nhưng bây giờ tôi vẫn khóc, ngoài cảm giác đau đớn còn là sự cô độc. Hôn nhân không hạnh phúc mới chỉ là đau thương, phụ nữ đơn độc mới là thảm hại.
Tôi không bất ngờ khi thấy chồng nhanh chóng có tình mới. Theo phản xạ của người phụ nữ, tim tôi có nhói lên vì chút ích kỷ và ghen tuông. Nhưng tôi vẫn nhanh chóng tự an ủi mình, tôi cũng muốn có một bờ vai mới.
Song phụ nữ sau đổ vỡ mới thấm thía lòng dạ đàn ông. Trong mắt bọn họ, tôi chỉ là thứ hàng tồn kho rẻ tiền, muốn thế nào cũng xong. Không ai đến với tôi bằng tình yêu chân thành.
Họ chỉ muốn lợi dụng sự đơn độc yếu thế của tôi để đòi hỏi ngoại tình hoặc lên giường. Sau một vài lần cà phê, họ chủ động hẹn đến khách sạn. Họ muốn quan hệ trước khi xem xét nên duy trì hay tiến xa hơn. Chưa bao giờ con người tôi lại rẻ mạt đến thế. Tôi sụp đổ hoàn toàn khi nhận ra vị thế của người phụ nữ ly hôn là thế này đây.
Tuần trước, mẹ chồng cũ của tôi gọi điện báo tin chồng cũ sắp lấy vợ. Chẳng hiểu sao, tôi lại cười ra nước mắt. Thế là từ nay không chỉ tôi mà con gái tôi cũng không còn đường về.
Sẽ không người đàn ông nào đủ rộng lượng dang tay đón lấy người phụ nữ từng một đời chồng và lẽo đẽo theo đó là một đứa con khác dòng khác giống. Đàn ông dù cao thượng tới mấy rồi cũng phân biệt con tôi con anh mà thôi. Và những người tán tỉnh tôi, cũng biết chiêu trò lấy lòng con gái tôi nhưng rõ ràng đó chỉ là một thủ tục đầy miễn cưỡng.
Nói chung sau ly hôn 2 năm, tôi vẫn thấy chán. Lúc hôn nhân gặp sóng gió, tôi cũng đau khổ nhưng nghiêng bên này bên kia đều có người níu giữ, cho dù chỉ là níu giữ để tiếp tục làm tổn thương nhau. Còn bây giờ tôi đã hoàn toàn lạc lối và đơn độc.
Tuần trước, mẹ chồng cũ của tôi gọi điện báo tin chồng cũ sắp lấy vợ. Chẳng hiểu sao, tôi lại cười ra nước mắt vì một người đàn ông tồi tệ. Tôi cứ vẩn vơ nghĩ, thế là từ nay không chỉ tôi mà con gái tôi cũng không còn đường về. Anh ta kết hôn và có con thì bé con nhà tôi cũng chỉ là một đứa lạc loài. Tôi cứ tự hỏi, giá như tôi chưa ly hôn, liệu cuộc đời có đỡ u ám hơn với tôi và con tôi không?
Theo VNE