Cố cưới, tôi đã bị nhà chồng ghẻ lạnh
Tôi cứ nghĩ sau khi sinh cho ông bà đứa cháu trai thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng họ không cho con tôi dù chỉ một lon sữa.
Ảnh minh họa
Tôi và anh ấy học cùng lớp cấp 3 và chính thức quen nhau được 4 năm, bắt đầu từ năm 2004. Đến cuối năm 2008, tôi chính thức ra mắt gia đình anh ấy thì được tin gia đình không chấp thuận. Lúc đó, tôi và anh rất buồn nhưng cũng phải vượt qua.
Anh ấy là con một trong gia đình, quê ở Hải Dương nhưng gia đình vào Đà Nẵng sống đã lâu, từ khi anh lên 3 tuổi và giờ anh đã 32 tuổi. Bố anh làm giám đốc, mẹ là công nhân viên chức và anh còn có một đứa em gái. Gia đình vẫn còn giữ phong tục xưa, cha đặt đâu, con ngồi đó. Được biết, trước đó bố anh đã có lời hẹn ước thông gia với một người bạn từ thời đi lính. Bây giờ, đã đến lúc tác đôi cho con trai thì ông được tin đứa con trai duy nhất trong gia đình đã có người yêu, không như mong muốn, không đúng tiêu chuẩn đặt ra nên đã không đồng ý. Với gia đình anh, một người con dâu phải trình độ đại học, gia đình loại khá trở lên, phải là nhân viên nhà nước. Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, học hết lớp trung cấp, đi làm tại công ty tư nhân.
Cuộc tình của tôi đã trải qua nhiều sóng gió nhưng tôi vẫn chấp nhận. Mẹ tôi và gia đình đã khuyên nhưng tôi vẫn cố chấp để đến với anh. Tôi cứ nghĩ “Nhân thắng thiên”, anh lúc nào cũng ở bên tôi, tôi cảm thấy rất yên tâm dù mọi việc có xảy ra như thế nào, có anh bên cạnh tôi là mãn nguyện. Với sự cố chấp của anh, gia đình cũng xuôi tay để chấp thuận đứa con dâu mà họ không mong muốn là tôi.
Khi tôi về làm dâu được một tuần thì sự việc bắt đầu xảy ra. Những chuyện không thể nghĩ đã đến với tôi không thương tiếc. Sự khinh bỉ, lạnh nhạt, đối nhân xử thế trong gia đình xưa kia tôi chưa hề phải chạm đến. Cuộc sống của tôi như là địa ngục. Nhưng tôi cũng cố chịu đựng để sống vì chồng. Tôi luôn luôn tự nhủ mình cố gắng sinh hạ một đứa con trai để tiếp tục nối dõi sẽ thay đổi cách nghĩ của bố mẹ chồng. Và ông trời đã không phụ lòng người, tôi sinh được một cậu con trai giống ý ông nội. Thế nhưng ông trời cũng trớ trêu, cuộc sống của tôi vẫn vậy, không thể thay đổi cách suy nghĩ của bố mẹ chồng về tôi. Tôi nhìn đứa con trai tôi mà tôi bật khóc. Cháu không có được tình cảm của ông bà nội dành cho.
Đến giờ, tôi sống trong gia đình chồng đã được hơn ba năm, hàng ngày, vẫn cứ đối mặt sự lạnh nhạt, sự khinh bỉ. Hai ông bà thương con rể hơn con trai của mình, cho nhà, cho của để dành. Còn tôi là dâu, con trai tôi là cháu nội của ông bà nhưng không có một chút tình thương, không có một lon sữa cho cháu. Chồng tôi không có một tiếng nói trong gia đình, chỉ biết im lặng lắng nghe mẹ bảo. Nhiều lần tôi đã nói với anh ra ở riêng để bà cháu có tình cảm về sau nhưng đã bị chồng tôi bác bỏ ý kiến. Lúc nào anh ấy cũng lo sợ không có tiền thuê nhà, không có đủ tiện nghi cho anh sử dụng. Anh quá nhu nhược khi cả gia đình nói không hay về vợ của mình.
Video đang HOT
Anh không nghĩ cho vợ con sống trong gia đình mình chẳng được chút êm ấm. Anh ấy chỉ biết nghĩ cho bản thân. Khi chưa cưới, trong lòng tôi luôn nghĩ anh là một người đàn ông có tiếng nói, biết điều hay lẽ phải, chịu trách nhiệm gánh vác trong gia đình. Anh rất thương vợ con nhưng bản tính nhu nhược của anh đã làm cho vợ con không thể sống nổi trong gia đình anh. Bây giờ, tôi thấy rất nản. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn. Tôi mong mọi người cho tôi ý kiến để sống tiếp như thế nào?
Theo VNE
'Tôi đồng ý ly hôn và hiểu lầm chồng trong chuỗi ngày cuối đời của anh'
Tôi trách mình đã quá ngu muội, không tìm hiểu nguyên nhân mà đã vội rời xa anh. Tôi ân hận vì những ngày tháng cuối khi anh phải đau đớn chống trọi với bệnh tật thì không có tôi ở bên. Thậm chí khi anh trút hơi thở cuối cùng, tôi cũng không có mặt.
Hôm nay bất ngờ tôi đọc được "Ký ức về những ngày cuối cùng của vợ cứ mãi ám ảnh tôi", tôi đã khóc rất nhiều mặc dù lúc này tôi đang ngồi ở công ty nghỉ trưa. Đọc nó, tôi như thấy lại quãng thời gian cuối cùng của chồng mình trước khi mất. Anh đã chọn cách ra đi cô độc để cho tôi được hạnh phúc mà tôi không hề hay biết. Thậm chí trước đó, tôi vẫn còn trách cứ anh đối xử với tôi quá tệ bạc.
Tôi và anh yêu nhau 1 năm thì tính chuyện kết hôn. Chúng tôi gặp nhau trên Hà Nội. Trước đó, tuy cùng xã nhưng khác làng nên chúng tôi vẫn không quen biết nhau. Chỉ đến khi cả hai đều lên Hà Nội làm và qua bạn bè giới thiệu, 2 đứa mới gặp mặt rồi yêu vì tâm đầu ý hợp.
Vì cùng xã nên mỗi lần hẹn về quê, chúng tôi đều sang nhà nhau chơi. Bố mẹ 2 bên nhà cũng rất ủng hộ tình yêu này. Vì cả 2 đã có công việc tuy lương chưa cao nhưng khá ổn định nên gia đình 2 bên đều giục chuyện cưới xin. Bởi thế, đám cưới của chúng tôi cũng nhanh chóng diễn ra sau 1 năm yêu nhau.
Vì bố mẹ chồng hiền lành, lại không phải làm dâu sau khi cưới nên cuộc sống vợ chồng son của chúng tôi ở trên này rất thoải mái và hạnh phúc. Dù nhà vẫn còn phải đi thuê nhưng 2 đứa tôi luôn yêu thương và quan tâm đến nhau. '
Sau hơn 1 năm vợ chồng sống trong hạnh phúc và sau gần 11 tháng sống trong sự ghẻ lạnh vô lý của chồng, không chịu nổi cuộc sống như vậy nên chúng tôi từ ly thân đã quyết chuyển sang li dị nhau (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày đi làm về, tôi thấy chồng tôi đã về nhà từ bao giờ. Anh tự tay chuẩn bị bữa cơm thật tươm tất nhất cho vợ - bữa cơm mà có rất nhiều món ngon tôi thích ăn. Nhìn thấy chồng như vậy, tôi bất ngờ cực độ. Nhưng nghĩ lại thì hôm nay cũng không phải sinh nhật của anh hay tôi, càng không phải kỷ niệm ngày cưới hay một ngày trọng đại gì khiến tôi vừa vui sướng vừa lo. Song hỏi anh hôm nay là ngày gì mà anh gây bất ngờ cho tôi như thế thì nhất định anh im im không nói năng gì.
Và khi vợ chồng vui vẻ ăn xong, anh mới nói rằng đây là bữa cơm anh nấu cuối cùng dành cho tôi trước khi anh biến thành một người đàn ông có bộ mặt tồi tệ. Tôi lo lắng hỏi anh tại sao thì anh cứ một mực đổ diệt tôi đã lăng nhăng bên ngoài làm điều có lỗi với anh khiến anh không thể chịu được. Tôi tức giận bắt anh đưa ra chứng cứ chứng minh cho điều anh nói, song anh nói không có chứng cớ gì. Chỉ là anh nghe người ta nói lại và anh tin điều ấy khi thấy tôi cũng có những biểu hiện khác lạ với anh (Những biểu hiện khác lạ ở tôi vốn chẳng có gì khác trước song anh cứ vin vào điều ấy).
Rồi mặc kệ tôi van nài và giận dỗi anh đến thế nào, những ngày sau đó cuộc sống vợ chồng quả là địa ngục đối với tôi. Anh luôn né tránh và giữ khoảng cách với tôi. Vợ chồng không còn những phút giây gần gũi nữa. Nhiều lúc, tôi thấy anh còn uống rượu chè và trở nên bê tha. Những lúc đó, anh lại chửi rủa tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt như thể tôi là một con đàn bà xấu xa mà anh căm hận nhất trên thế gian này.
Sau hơn 1 năm vợ chồng sống trong hạnh phúc và sau gần 11 tháng sống trong sự ghẻ lạnh vô lý của chồng, không chịu nổi cuộc sống như vậy nên chúng tôi từ ly thân đã quyết chuyển sang li dị nhau. Thế nhưng khi tôi đồng ý ký vào đơn ly hôn thì lúc này chồng tôi lại đối xử rất tử tế với tôi. Anh vẫn tự nguyện cho tôi số tiền 50 triệu vợ chồng tích cóp được. Anh vẫn cho tôi mang toàn bộ vật dụng trong nhà về nơi trọ mới. Anh bảo, đàn ông các anh sống đơn giản nên không cần đến những thứ này.
Thậm chí, khi vợ chồng tôi đã ly hôn được 2 tháng, một ngày anh vẫn gọi tôi về nhà chồng để ký một giấy tờ quan trọng. Đó là anh và bố mẹ chồng đã soạn sẵn 1 số giấy tờ cho tôi đứng tên mảnh đất 53m2 của gia đình nhà chồng cũ. Bố mẹ anh nói, đây là mảnh đất vườn họ cắt ra chia cho các con và trong đó tôi cũng có phần vì họ vẫn coi tôi là người trong gia đình. Và hơn nữa, họ bảo rằng nhà cũng neo người không có ai (nhà chồng tôi chỉ có chồng tôi và một cô em chồng).
Vì không phải đất của mình, lại trên giấy tờ không còn là vợ chồng nữa nên tôi nhất quyết không nhận. Song cả gia đình đều bảo đã quyết như thế, coi như phần nào bù đắp cho cuộc hôn nhân dang dở giữa tôi và anh.
Từ khi về lại nhà chồng sau lần họp gia đình này, vì chuyển hẳn vào Nam sinh sống và làm việc nên tôi cũng không còn qua nhà anh được nữa. Thi thoảng tôi vẫn gọi điện cho bố mẹ anh hỏi thăm về anh và mọi người. Họ đều nói họ khỏe mạnh. Rồi có lần mẹ anh còn khoe anh sắp có vợ mới.
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi và nỗi đau bị chồng cũ ruồng rẫy trong tôi cũng đã nguôi ngoai hơn sau 15 tháng ly hôn. Ở trong này, tôi cũng đã có bạn trai và hai chúng tôi sắp làm đám cưới. Ngày tôi trở ra Bắc và về quê chuẩn bị trước cho đám dạm ngõ của mình, tôi mới được bố mẹ tôi cho biết rằng: Anh vừa mất vì bị ung thư xương cách đây đúng 2 ngày.
Vội vã sang nhà anh để chịu tang chồng cũ, từ đây một sự thật về anh, về tôi giờ mới được người thân nhà anh tiết lộ. Bố mẹ anh bảo, anh phát hiện mình bị ung thư xương từ ngày anh đang sống với tôi. Và đó chính là lý do anh ruồng rẫy vợ, bắt vợ làm thủ tục ly hôn để có thể sống một cuộc đời mới hạnh phúc.
Trở vào Nam sau đám tang chồng cũ, thực sự tôi ân hận và tự dày vò bản thân vô cùng. Đầu óc tôi chỉ nghĩ về anh (Ảnh minh họa)
Bố mẹ anh còn cho tôi biết, sợ tôi gặp khó khăn về kinh tế sau khi ly hôn nên anh có ý muốn tôi đứng tên sổ đỏ mảnh đất mà gia đình cho anh. Và cả nhà chồng cũng đã đồng ý với điều này vì họ biết anh còn yêu thương tôi rất nhiều. Tuy nhiên, nhiều lần họ định nói cho tôi biết tất cả song anh không cho phép. Anh nói hãy cứ im lặng để cho anh ra đi được thanh thản vì điều này tốt cho cả anh và tốt cho tôi nữa.
Trở vào Nam sau đám tang chồng cũ, thực sự tôi ân hận và tự dày vò bản thân vô cùng. Đầu óc tôi chỉ nghĩ về anh. Tôi trách mình đã quá ngu muội, không tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân mà đã vội rời xa anh. Tôi ân hận vì những ngày tháng cuối cùng khi anh phải đau đớn chống trọi với bệnh tật thì không có tôi ở bên. Thậm chí khi anh trút hơi thở cuối cùng, tôi cũng không có mặt. Tôi xin lỗi anh vì đã vô tâm, đã căm hận anh. Không biết ở thế giới bên kia, anh có tha lỗi cho tôi không nữa? Không biết thời gian tới, tôi phải sống như thế nào mới xứng đáng với những gì anh đã dành cho tôi đây?
Theo Ngoisao
Chồng giàu, cặp bồ, để vợ con sống nghèo khổ Em muốn bỏ đi nhưng anh không cho đi, bắt phải sống bên anh, nuôi con cho anh và chịu đựng sự ghẻ lạnh, khinh bỉ từ anh. Có lẽ anh sẽ không bao giờ đọc được những dòng thư này nhưng em vẫn muốn viết ra. Cuộc đời em có nhiều dấu mốc, 24 tuổi em làm vợ. Đó là ước mơ...