Có con với trai trẻ vì chồng già ‘yếu’
Chồng tôi già, hơn tôi 16 tuổi nên khó có con, giờ tôi đang có thai với người tình trẻ. Tôi phải làm gì?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cái thai này nhưng vẫn chưa tìm được một lối thoát cho mình. Tôi đã mong chờ đứa bé này lâu lắm rồi nhưng không phải trong tình huống này. Tôi không muốn bỏ con nhưng sợ rằng nếu giữ đứa bé, một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ thì cuộc sống của tôi còn trở nên bế tắc và khốn khổ hơn.
Tôi lấy chồng hơn mình 16 tuổi. Tôi biết, đó là một chuyện mà chắc chắn ai nghe cũng phải đàm tiếu, dị nghị. Đúng là tôi không hề yêu chồng, tôi không có tình cảm yêu đương nam nữ mà tôi lấy chồng vì nghe theo lời khuyên của gia đình, vì chồng tôi là người duy nhất giúp tôi thoát khỏi cảnh nghèo túng.
Tôi được trời phú cho sắc đẹp nhưng sức khỏe yếu, học vấn của tôi cũng thấp. Ngay từ nhỏ tôi đã ốm yếu liên miên. Gia đình tôi lại nghèo, không có tiền để cho tôi có một cuộc sống sung túc. Chính vì thế, khi tôi đến tuổi lập gia đình, bố mẹ tôi không hề muốn tôi lấy những chàng trai trẻ trung nhưng kinh tế không ổn định làm chồng. Bố mẹ tôi nói lấy họ tôi sẽ vất vả, khổ cực, trong khi sức khỏe của tôi thì không được tốt lắm.
Rồi có người giới thiệu anh cho tôi. Anh hơn tôi 16 tuổi. Tôi không thể nào có cảm giác yêu đương với một người đáng tuổi chú mình như vậy nhưng vì gia đình cứ vun vào nên tôi cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận. Thú thật, tôi là cô gái sống cam chịu, không quyết đoán. Hơn nữa, theo như những gì bố mẹ phân tích thì anh ấy từng có một đời vợ nhưng cô ta lăng nhăng nên anh bỏ. Anh là người rất giàu có, bố mẹ cũng đã mất nên tôi sẽ tránh được cảnh làm dâu. Cân nhắc mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định cưới anh làm chồng.
Ảnh minh họa
Về sống cùng anh tôi mới biết, thực ra cái lí do khiến anh và người vợ trước bỏ nhau là do anh bị yếu sinh lí. Anh lại hơn tôi nhiều tuổi nên khi cưới nhau về nhu cầu sinh lí của anh cũng rất ít. Cưới nhau được gần 3 năm mà tôi vẫn chưa mang bầu dù hai bên họ hàng đều vô cùng mong ngóng. Bản thân anh ấy cũng muốn lắm nhưng tôi nghĩ vì do anh “yếu” nên chuyện có con cũng khó.
Video đang HOT
Thời gian đầu tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi nhưng vừa khó có con, vừa “nhu cầu” thấp khiến tôi bực dọc trong người. Anh đi làm tối ngày, đêm về thì lăn ra ngủ. Nhiều khi tới cả tuần trời không ngó tới vợ thì bảo làm sao chẳng khó có con. Tôi thì chỉ ở nhà, không phải làm gì cả nên cũng sinh buồn chán.
Thế rồi tôi gặp lại anh chàng năm xưa tán tỉnh tôi nhưng bị gia đình tôi phản đối vì anh chưa có sự nghiệp vững vàng. Giờ anh là một người đàn ông lịch lãm, đẹp trai và cũng có công việc ổn định. Bao năm qua sống bên người chồng già nua, khô khan, một người phụ nữ có tâm hồn yếu đuối như tôi cũng cảm thấy chán nên khi gặp anh tôi thấy mình như được hồi sinh. Chỉ trong vòng hơn 2 tháng gặp lại, tôi và anh ấy đã đi nhà nghỉ với nhau. Tất nhiên, chuyện đó tới giờ chồng tôi vẫn không hề hay biết.
Chính tôi là người đã chủ động không tránh thai khi ngoại tình. Tôi luôn khao khát có những đứa con thơ để chăm lo, yêu thương nhưng chồng tôi chưa thể mang tới cho tôi niềm hạnh phúc đó. Tôi chán lắm nên muốn nhân dịp này có con với người tình cũng tốt. Quả thực, lúc đó tôi cũng chưa nghĩ được nhiều, chỉ đơn giản là muốn có một đứa con thôi còn không tính tới hậu quả sau đó. Ông trời đã cho tôi được thỏa ước nguyện. Tôi đã mang bầu.
Khi biết tin, người tình của tôi nói có thể chịu trách nhiệm với đứa bé chứ không muốn lấy tôi. Anh ta nói mối quan hệ này chỉ là vui chơi qua đường mà thôi vì năm xưa gia đình tôi không đồng ý nên giờ anh ta cũng không muốn cưới. Nhất là khi tôi giờ lại là gái có chồng còn anh ta là trai chưa vợ. Nhìn chung, tôi cũng không có ý định phạt vạ anh ta vì tôi biết anh ta sẽ không cưới mình. Điều tôi lo lắng bây giờ là làm sao để mãi mãi lừa dối được chồng tôi chuyện tôi có con với người khác nếu không tương lai sau này không biết như thế nào?
Chồng tôi giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều nên nếu anh ấy phát hiện ra sự thật thì không chỉ tôi mà con tôi, bố mẹ tôi sẽ bị anh cắt mọi khoản trợ cấp. Nhưng tôi không muốn bỏ đứa bé vì tôi sợ rằng cứ thế này không biết tới bao giờ tôi mới có thai được? Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Khám phá
Bao giờ cho anh tốt nghiệp trường yêu
Cô giáo là em sẽ cho anh lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học yêu mãi thôi.
Em có nhớ lần mình đi từ trường anh về không? Khi tới ngã ba, anh trêu em, để cho mình em đi con đường mà mình đã đi, nghĩ rằng đường đó tối em sẽ sợ mà không đi. Anh chọn con đường khác, dài hơn vì muốn được đi cùng em nhiều hơn, và cũng vì nghĩ rằng em sẽ như những cô gái khác, sẽ lại chạy ngay lại với anh... Nhưng không, bước đi vài bước mà không thấy tiếng chân theo sau, anh quay lại, đành chạy theo em. Bởi vì em của anh mạnh mẽ, và rất cá tính. Anh là người gây ra để rồi chính anh lại chịu hậu quả, hihi. Ôm lấy em, anh lại khoác tay em, lắc lắc làm nũng như một người có lỗi.
Đã bao lần anh cho tay vào túi, hích hích ra hiệu cho em, "khoác tay". Nhưng em không như các cô gái khác, cứ tỏ ra không biết, em đi thẳng. Anh biết là em cố tình chọc anh đấy, nhưng chả hiểu sao, vẫn cứ hớt hải đuổi theo, khoác lấy tay em rồi lại ríu rít "...trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời vậy, hihi...". Rồi nó thành thói quen của anh, cứ đi cùng em là anh lại ngoan ngoãn vòng lấy tay em, lon ton theo em mặc kệ người đi đường ngạc nhiên. Em mỉm cười, còn anh thấy mình cũng hạnh phúc lắm, chúng mình có những cái riêng mà họ không có em nhỉ!
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Ảnh: Internet
"Anh thấy người ta hay cõng nhau đi trong công viên, lãng mạn mà em". Nhưng chờ mãi chẳng thấy em nũng nịu "Cõng em nhé", anh đành phải "xuống nước": "Để anh cõng em trên lưng". Em nổi khùng lên, nhất quyết không chịu. Và thế là chưa bao giờ anh được em đề nghị cõng cả. Cũng thấy buồn buồn, em bất công với anh thế, hihi. Nhưng không thế thì đâu còn là em nhỉ, anh yêu em cũng vì thế mà.
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Nhưng anh may hơn anh chàng Lâm là em khéo tay chứ không vụng về, hậu đậu giống cô vợ anh ta ngày mới làm dâu. Em nấu ăn ngon lắm, lại khéo trang trí, làm những cái nhỏ nhỏ để cho anh vui và xúc động khi nhận nó. Giờ thỉnh thoảng anh vẫn nấu món canh rau ngót với nước đậu mà em đã dạy anh đấy. Hôm đó, ngồi ăn cơm mà anh thấy tự hào về em thế, thằng bạn anh cũng suýt xoa khen trộm em: "Vợ ông khéo thật!". Hay cái lần anh làm em giận, anh chưa biết phải làm thế nào dù biết là em giận không được lâu. Đang phơi quần áo, anh chạy vào hỏi em: "Phơi cái áo này thế nào?". Mặt em đang "sưng" lên nhưng cũng phải bật cười vì cái sự ngây ngô của anh. Lúc đó anh thấy mình cũng biết làm nũng và làm cho em hết giận đấy chứ, hihi.
Nhưng sự thật là anh vẫn không biết cách dỗ dành khi em khóc hay giận anh, hay chính xác hơn là anh chưa biết cách yêu như thế nào, vì em là người con gái đầu tiên cho anh biết thế nào là tình yêu mà. Anh cũng chưa được như chàng Lâm của Thanh Mai, vẫn chỉ là một cậu bé có những suy nghĩ già cỗi mà thôi. Anh cứ nghĩ chỉ tình yêu là đủ, nhưng anh đâu có biết yêu sao cho đúng công thức, phải không em?
Khi mới yêu, anh đã gọi em là cô giáo để dạy một học sinh cá biệt là anh. Những lúc cô giáo phạt vì anh chưa chịu học xong bài chuyên ngành trên lớp mà đã muốn cô dạy bài học về tình yêu, anh lại hạnh phúc. Những bài giảng "vitamin K và tác dụng của nó với cuộc sống của chúng ta..." vượt qua hơn 200 cây số cứ lần lượt nhờ tổng đài gửi đến nhau.
Anh từng hỏi em, bao giờ mới cho anh tốt nghiệp? Vẫn cái cách bướng bỉnh đến đáng yêu, cô giáo sẽ cho lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học mãi thôi. Anh cười, thế thì không được lấy cô giáo rồi. Vậy mà đúng thật, khi giờ đây, anh mãi chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, không phải vì em giữ anh lại để dạy riêng, để từ một học sinh cá biệt thành giỏi, để có thể tốt nghiệp với em. Em ơi, anh vẫn chưa tốt nghiệp đâu nhé!
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Ảnh: Ineternet
Hôm qua lúc ngồi nói chuyện với chị bạn, anh chợt nhớ em từng bảo em được lấy hai chồng. Vậy anh sẽ là chồng hai, để được bên em mãi, hihi, ngây thơ thật em nhỉ. Anh nói với chị bạn, hay là giờ anh sẽ chờ cho chồng một của em chết rồi anh sẽ hỏi cưới em (dã man thật, nhưng đùa vui thôi em nhá, hehe). Chị bảo anh bị hâm, bị điên thật rồi, học trên này mấy năm mà không để ý đến ai sao. Đúng là tới tận bây giờ, anh vẫn chưa nghĩ tới ai ngoài em. Anh học tính cố chấp đó từ bao giờ vậy? Có lẽ vì thế, nên anh khó thích nghi với hiện tại hơn.
Chính anh đã dạy em sống thoáng lên, đừng nghĩ ngợi nhiều về những cái đã qua, phải biết vô tâm và bất cần. Thế mà anh lại không làm được khi em xa anh. Khuyên em đừng quá tin tưởng vào anh, em phải biết nghi ngờ, chỉ cần tin anh 60% là được. Cuối cùng thì chính anh lại vỡ òa khi biết mình không thể có nhau.
Em từng nhắc khéo khi anh bỏ quên em: "Cách để yêu một cái gì đó là nhận ra rằng nó có thể mất đi". Anh đã biết em quan trọng với anh như thế nào, cần với anh như thế nào. Anh đã nhận ra điều đó em à, trước cả khi anh mất em cơ, nhưng vì anh ngu ngơ quá chăng, nên anh không còn cơ hội có được em nữa.
Anh cứ muốn yêu cái là cưới ngay, anh sợ khi phải yêu rồi chia tay, lại yêu... đau khổ lắm, cứ đi tìm hạnh phúc như thế đến bao giờ? Giờ thì anh thấy mình nghĩ thế là đúng, thôi thì khi nào cần lấy vợ anh sẽ yêu thật lòng, dù sao anh cũng không muốn vợ anh - người cùng anh cả phần đời còn lại phải chịu thiệt thòi. Còn bây giờ, anh không muốn lãng phí tuổi trẻ của mình.
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Rồi cũng sẽ quen, sẽ quên, sẽ gặp và thích một ai đó. Em đâu thể mãi là duy nhất trong anh được, em yêu nhỉ?
Theo VNE
Xin lỗi thằng bạn thân Tuần mới, vẫn như mọi ngày, nó cùng hắn xuống căng tin. Vẫn khoác vai, cầm tay và không quên nói một câu chắc nịch... Hắn ỳ ạch vác cả "cái phòng" đến ký túc xá cho nó. Nó không thuộc diện hộ chính sách, hộ nghèo, hộ ở xa mà thuộc hộ "bướng". Nó là tân sinh viên. Nhà nó ở tại...