Có con với người yêu cũ nhưng tôi không muốn ly dị chồng
Tôi lấy chồng theo mai mối của dì tôi. Lúc ấy, tôi vừa chia tay người yêu, vì quá đau khổ, nên tôi đã nhận lời lấy anh chỉ sau hai tháng quen biết. Anh là con trai một gia đình làm kinh doanh vàng bạc ở thành phố, còn tôi ở dưới huyện. Anh không có nghề nghiệp gì ổn định, chỉ ở nhà quanh quẩn phụ giúp bố mẹ kinh doanh. Cưới nhau về, tôi cũng ở nhà nội trợ theo mong muốn của bố mẹ chồng. Sở dĩ tôi đồng ý lấy anh là vì tôi muốn cho người yêu cũ của tôi biết: “Không cần anh ta, tôi vẫn sống tốt. Thậm chí là tốt hơn khi ở cạnh anh ta.” Cuộc sống hôn nhân tuy không có tình yêu nhưng ban đầu cũng không đến mức khó khăn như tôi nghĩ.
Chồng tôi rất thương yêu tôi, anh quan tâm tới tôi trong mọi cử chỉ, hành động. Chỉ phải một cái tính anh ham chơi. Là con một, gia đình lại có điều kiện nên từ bé anh đã được bố mẹ nuông chiều. Có vợ rồi nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn cùng các “chiến hữu” say sưa bi- a, chọi gà tới quên cả giờ về nhà. Về phía bố mẹ chồng tôi, tuy là người làm kinh doanh nhưng ông bà sống rất tình cảm, hiền lành. Cuộc sống của tôi được mọi người coi là “lý tưởng” nhưng chỉ riêng tôi vẫn canh cánh trong lòng một nỗi đau mang tên người yêu cũ.
Với sự yêu thương của chồng, sự quan tâm của bố mẹ chồng, tôi dần dần chấp nhận cuộc sống đó, giống như chấp nhận sự an bài của số phận. Tôi cũng đã dành cho chồng những cử chỉ quan tâm mà trước đó tôi không bao giờ thể hiện. Cuộc sống cứ thế trôi qua…
Cưới nhau đc 2 năm, dù không “kế hoạch” gì nhưng chúng tôi vẫn không có tin vui. Niềm mong mỏi có con cứ thôi thúc chúng tôi chạy chữa thuốc thang khắp nơi song tất cả đều vô nghĩa. Từ Đông y tới Tây y, cứ có ai mách chỗ nào là vợ chồng tới chỗ đó, gần có, xa có nhưng vẫn chẳng thấy có tín hiệu gì dù đi khám, bác sỹ nói vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường. Chúng tôi cũng đã tính tới bước thụ thai ống nghiệm.
Dù chạy chữa khắp nơi nhưng chúng tôi mãi vẫn chưa có tin vui.
Nhưng người tính không bằng trời tính, anh bị công an bắt và kết án 5 năm tù vì tội tổ chức đá gà ăn tiền, đánh bạc. Tôi nghe bản án của anh mà lòng chết lặng. Chồng đi tù, không con cái, tôi sống như một cái bóng dặt dẹo trong nhà chồng. Đã có lúc trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ hối hận vì lấy anh. Anh đi rồi, tôi thật sự thấy cô đơn. Bố mẹ chồng tôi, dù cũng rất đau đớn nhưng sau khi anh đi hai tháng, thấy tôi héo hon, gầy yếu nên đã bảo tôi về nhà bố mẹ đẻ sống cho khuây khỏa.
Thấm thoát đã hơn một năm kể từ ngày chồng tôi đi tù, tôi vẫn ở nhà bố mẹ đẻ, thỉnh thoảng có chạy lên thăm bố mẹ chồng trong ngày rồi lại về. Chồng tôi vì cải tạo tốt nên cũng được giảm án chỉ còn 4 năm. Nhưng sự đời trớ trêu! Một lần đi thăm chồng, trên chuyến xe về quê tôi gặp lại người yêu cũ. Quân – tên người đó giờ vẫn vậy, đẹp trai và lịch lãm. Giây phút chúng tôi gặp lại nhau, tim tôi như ngừng đập. Tôi ngạc nhiên, vui mừng nhưng cũng đầy căm giận. Vì ai đã bỏ rơi tôi chạy theo người khác? Vì ai tôi nên nỗi hôm nay? Nghĩ là vậy, nhưng khi Quân chủ động bắt chuyện, tôi cũng không thể cưỡng lại. Tôi kể cho Quân chuyện từ sau ngày chúng tôi chia tay, nghe xong, anh thẫn thờ nói: “Tại sao hồi đó em không nghe anh giải thích? Tại sao em cắt liên lạc và vội vã lấy chồng? Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh yêu em và mãi yêu em. Đó cũng chính là lý do vì sao đến giờ anh vẫn chưa lập gia đình…” Tôi nghe anh nói mà tai ù đi. Vậy ra tôi hiểu lầm anh? Vậy ra tôi nông nổi nên đã để mất anh? Tôi khóc như mưa suốt chặng đường về.
Sau lần đó, tôi và Quân thường xuyên liên lạc với nhau. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh làm tôi nhớ lại những kỷ niệm. Tim tôi lại thổn thức mỗi khi nghĩ tới anh. Thì ra, tôi chưa bao giờ hết yêu anh. Và chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi tìm đến nhau như những con thiêu thân, trao cho nhau bao khát khao cháy bỏng. Trong những phút giây ấy, tôi như quên hẳn người chồng đang tù tội của mình. Vì tôi đang ở nhà cùng bố mẹ đẻ nên chuyện giữa tôi và Quân diễn ra khá suôn sẻ, ngoài bố mẹ tôi không một ai biết được. Chẳng hiểu sao, ông bà lại ủng hộ chuyện giữa tôi và anh.
Video đang HOT
Hàng tháng, tôi vẫn lên thăm chồng. Vì anh cái tạo tốt nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng có những phút riêng tư trong “phòng hạnh phúc”. Và rồi, tôi có thai. Tôi vui muốn hét lên. Mong chờ bấy lâu của tôi đã thành hiện thực. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, tôi lo lắng khi nhận ra đứa con này chẳng phải của chồng mà là của Quân. Cảm giác tội lỗi bắt đầu xâm chiếm song tôi quyết giữ lại đứa con này bởi nó là giọt máu của tôi, nó kết tinh từ tình yêu của tôi và Quân. Quân biết chuyện và cũng khuyên tôi nên giữ con lại.
Tôi báo với bố mẹ chồng là đã có thai, khỏi phải nói, ông bà vui mừng biết chừng nào. Bố mẹ nói tôi về lại trên nhà để tiện chăm sóc nhưng tôi nói có bầu mệt mỏi, giờ đang ở nhà bố mẹ tôi quen, về trên đó thay đổi môi trường không tốt cho em bé. Bố mẹ chồng thấy tôi nói vậy cũng phải nên không ép. Cứ cuối tuần, mẹ chồng lại bắt xe về quê, mang cho tôi thứ này thứ kia tẩm bổ. Nhìn thấy bà như vậy, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác tội lỗi.
Ngày tôi sinh con trai, chồng tôi vẫn ở trong trại. Còn Quân, dù muốn nhưng anh cũng chỉ dám đến thăm tôi và con với tư cách một người bạn. Sinh con xong, tôi về lại nhà chồng. Quân vì nhớ tôi, nhớ con nên có đôi lần liều lĩnh đòi đến thăm nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Chỉ thỉnh thoảng, tôi vờ xin phép mang con về quê thì chúng tôi mới gặp nhau.
Nhìn anh chiều chuộng con như một hoàng tử nhỏ lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi…
Rồi cũng tới ngày chồng tôi hết hạn tù. Anh trở về nhà trong niềm vui hân hoan của tất cả mọi người, trừ tôi. Tôi lo sợ anh biết được mọi chuyện, tôi sợ chuyện bại lộ thì không biết chúng tôi sẽ đi tới đâu. Nhưng dường như anh không mảy may suy nghĩ gì! Anh yêu thằng bé hết mực, chiều chuộng nó như hoàng tử nhỏ. Nhìn chồng như vậy, tôi lại xót xa.
“Gieo nhân nào thì gặp quả ấy”. Tôi làm chuyện xấu xa, trái lương tâm nên ông trời bắt phạt. Không hiểu sao bố mẹ Quân lại biết chuyện chúng tôi có con, ông bà chấp nhận tôi và giục Quân nhanh chóng nói tôi ly hôn để làm đám cưới cho ông bà nhận cháu. Tôi nghe tin mà như sét đánh ngang tai. Dù có yêu nhau và con với nhau nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tới việc bỏ chồng. Tôi sợ dư luận sẽ giáng lên tôi, lên con tôi những lời cay nghiệt. Sợ con tôi vừa mới biết gọi người này là cha đã phải quay sang gọi người khác là bố. Ấy thế nhưng chính bố mẹ đẻ tôi lại ủng hộ việc tôi ly hôn và đến với Quân. Điều đó càng làm tôi khó xử. Thấy tôi còn phân vân, Quân bảo sẽ tới nhà chồng tôi và nói hết mọi chuyện. Tôi thật sự sợ hãi nếu Quân làm điều đó. Bố mẹ chồng rất quý cháu, coi đó là đứa cháu đích tôn kế thừa gia tộc. Nếu biết sự thật, có lẽ ông bà sẽ ngã quỵ. Còn chồng tôi nữa, anh sẽ ra sao?
Giờ tôi không biết phải làm gì cho trọn vẹn? Phải chăng, tôi đang phải trả giá vì những việc làm sai trái của mình?
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...