Có chồng… vẫn muốn sở hữu anh
Hơn mọi sự trông đợi, anh mang đến cho tôi cảm giác đầy lửa và nóng bỏng đam mê
Tôi vốn chẳng bao giờ thích xem bói toán nhưng nể cô bạn thân tôi đã đi xem. Ngay khi bước vào phòng, cô thầy bói trẻ, ăn mặc rất mốt, nhìn tôi và thở dài:”Chị ơi, chị đừng đi với người ta nữa, chồng chị tốt lắm, chị nên về với anh ấy…”. Tôi sững sờ và bắt đầu hoảng sợ. Nhất là khi cô gái đối diện miêu tả kỹ lưỡng đến chân tơ kẽ tóc người đàn ông đang ở cùng tôi bấy lâu nay…
Chồng tôi thật sự rất tốt, anh có địa vị, có một công việc thu nhập cao, nhưng có lẽ bên cạnh anh, tôi chẳng bao giờ có được sự yên ổn vì lúc nào anh cũng yêu cầu một cái gì đó hoàn hảo. Anh lúc nào cũng muốn tôi đẹp lung linh trong mắt bạn bè anh, để đi đâu anh cũng có quyền tự hào. Anh coi tôi kiểu như một cô gái đẹp để làm sang thêm hình ảnh của anh…
Người đàn ông mà cô gái xem bói nói tới là người tôi gặp cách đây 2 năm, trong một chuyến công tác 5 ngày. Bạn đã từng có một người đàn ông để mơ ước chưa? Tôi thì có đấy, ngay khi tôi gặp anh, tôi đã ước như mình chưa từng có ai đang chờ đợi tôi về để kết hôn. Tôi đã nghĩ rằng, nếu tôi chưa bị ràng buộc, tôi sẽ có anh bằng mọi giá. Nhưng sự thực là khi đó tôi không thể bỏ bạn trai được, chúng tôi đã có quá nhiều ràng buộc, và gia đình hai bên cũng đính ước rồi! Điều duy nhất tôi có thể làm (để không hối tiếc) là cho anh biết tôi muốn có anh đến thế nào, dù chuyện này là không thể!
Nhưng thật bất ngờ là anh cũng không sao kiềm chế lòng mình khi biết tình cảm của tôi. Chúng tôi đã dành trọn một ngày cuối cùng của chuyến đi ở bên nhau, trốn họp hành, trốn cả bữa trưa ngoại giao để bắt một chuyến xe đi thăm thú bên ngoài thành phố. Khi đó, tôi vẫn là cô gái “chưa thuộc về ai”. Chồng chưa cưới của tôi vốn rất chặt chẽ trong việc vợ chồng, muốn giữ gìn cho tới sau đám cưới, nên tất cả những gì tôi và anh ấy có khi ở bên nhau chỉ là sự ve vuốt và thỏa mãn bên ngoài.
Tôi đã mất anh một lần, tôi không muốn mất anh thêm một lần nữa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sự thực là tôi cũng không hiểu nổi quan điểm về sự “giữ gìn” của chồng sắp cưới. Bản thân tôi thì cho rằng đã yêu nhau, điều tuyệt vời nhất là tận hưởng cảm giác thuộc về nhau. Nghĩ là vậy nhưng tôi tôn trọng anh ấy, và cũng vì thế, tôi và người đàn ông trong chuyến đi công tác này chỉ kết thúc với nhau bằng nụ hôn ngọt ngào và những cái ôm xiết chặt. Tôi nhớ cách anh ngậm vành tai nhỏ xíu của tôi, hôn không ngừng nghỉ lên cổ tôi, nhất là khi anh vội vã khoác áo khoác cho tôi trước khi tôi rời khách sạn, trong hơi thở dồn dập: “Em phải đi thôi, nếu không anh không thể kiểm soát được mình nữa đâu…”. Anh đã nắm tay tôi thật chặt bất cứ khi nào có thể trong ngày hôm đó, như cách anh bảo: Để sở hữu em, duy nhất dù chỉ là một ngày…
Hai năm say ngày ấy, tôi đã là một cô vợ trẻ, sống cuộc sống êm ả và đáng để bao người mơ ước. Bỗng dưng tôi nhận được thư anh, anh sẽ đến thành phố nơi tôi sống, làm việc ở đây khoảng 2 tuần. Điều quan trọng nhất, anh nói rằng anh không thể quên tôi. Ngay sau khi nhận được thư anh, tôi như người đi trên mây. Tôi tự hỏi mình phải làm gì? Đó rõ ràng là một chút tình cảm của quá khứ đã qua, tôi giờ đã là gái có chồng nên để nó trôi tuột đi vẫn tốt hơn.
Nhưng tôi không làm được điều đó, tôi như ngồi trên đống lửa suốt cả ngày. Rồi tôi đã hẹn gặp anh. Giống như một cơn say không kiểm soát được, dù tôi biết rằng mọi thứ rồi chẳng đi đến đâu và nguy cơ đe dọa hôn nhân còn non nớt của tôi thì sẽ tăng cao nhưng tôi vẫn chẳng thể nào cưỡng lại được. Vì anh quyến rũ và ngọt ngào quá đỗi.
Kỷ niệm ùa về khi hai đứa vô tình tựa vào nhau, và anh đẩy người tôi xuống đệm, áp chặt hai cánh tay tôi và thì thầm: “Anh không quên được cách em vừa sợ hãi, vừa hồi hộp khi anh giữ chặt em như thế này, rồi em lúng túng: Đừng anh, đừng anh. Nhưng anh biết em sẽ muốn nói với anh: Đừng dừng lại!”. Tôi không thể chống cự bằng lý trí nữa. Cảm nhận sức nóng từ thân thể anh, không biết bao nhiêu lần tôi đã cố gạt đi trong đầu hình ảnh chúng tôi quấn chặt vào nhau. Đã bao nhiêu lần tôi mơ được cùng anh yêu nhau dưới vòi nước ấm để được anh vuốt ve đến khi cơ thể tôi mềm nhũn và không thể kiềm chế… Hơn mọi sự trông đợi, anh mang đến cho tôi cảm giác đầy lửa và nóng bỏng đam mê. Chúng tôi chỉ ở trong phòng anh nguyên cả một ngày. Đó là những cảm giác tôi chưa bao giờ có. Chúng tôi yêu nhau nồng nàn trong phòng tắm, nơi mà anh không cho tôi dừng cơn hoan hỉ với việc kích thích thân thể tôi bằng nước, bằng những nụ hôn dồn dập, bằng những lần thăng hoa mãnh liệt mà chưa bao giờ tôi tìm được trong cuộc sống yên ả hiện tại…
Chúng tôi chia tay nhau, những tưởng đó chỉ là kỷ niệm đẹp. Nhưng không, mọi chuyện đi xa hơn thế nhiều. Tôi đã lầm. Phụ nữ không hưởng thụ tình dục theo kiểu đàn ông được, dù đó có là một đêm, họ vẫn thương nhớ quay quắt. Và tôi cũng thế. Tôi lao vào việc lên kế hoạch, để tôi đến với anh, anh đến với tôi. Chúng tôi dù xa cách vẫn cố hết sức để đến với nhau một vài ngày trong tháng.
Tôi dần dần nhận ra tình cảm của tôi với chồng ngày càng tạm bợ, cứ như tôi “trả bài” cho đủ để đợi đến ngày được gặp người đàn ông mơ ước của tôi. Vấn đề là ở chỗ, tôi không thể bỏ chồng vì tôi biết anh, người đàn ông mà tôi khao khát lại chỉ cần tôi ở mức độ vừa phải. Một người như anh, có lẽ chẳng vội vàng gì mà buộc một phụ nữ vào cuộc đời mình. Xung quanh anh, những khi không gặp tôi như một ga xép, thì anh có những ai, làm gì, tôi chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ biết…
Tôi đã mất anh một lần, tôi không thể mất thêm lần nữa. Chính vì thế mà tôi không thể nói với anh rằng: “Hãy mang em vào cuộc đời anh”. Nhưng càng ngày tôi càng bị ngập vào cảm xúc này, càng thèm hơn việc được ở bên anh, càng thấy muốn sở hữu anh. Cứ như anh xuất hiện và tôi bước vào cuộc tình với anh bằng tấm vé một chiều. Tôi phải làm sao đây, vì tôi bắt đầu thấy mình khó lòng quay đầu lại được nữa…
Theo VNE
"Ba mẹ ơi chúng con đã biết khóc!"
Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự.
Trong một chuyến đi biển định mệnh, gặp bão tố, ba tôi không may đã mãi nằm lại nơi biển lạnh mênh mông, bỏ lại mẹ và hai anh em tôi sống trong cô đơn buồn tủi, cùng trải qua với bao cay đắng tủi cực của cuộc đời.
Thằng em tôi kể cũng lạ, mỗi lần dọn cơm ra ăn là nó nhảy thỏm vào lòng ba nó ngồi rồi, miệng bi bô đòi ba tôi gắp cho nó đủ thứ. Có lần tôi rình gắp cục thịt từ chén nó, nó giận dỗi hất cơm tung tóe, khóc inh ỏi. Thế là bị ba tôi cho một bợp tai giụi họng, " mầy lúc nào cũng chọc em hoài". Mấy bữa nay ăn cơm không có ba, nó cứ hỏi suốt: " Ba đâu mẹ?"
"Ba đi bắt cá ở biển rồi, mai mới về". Mẹ tôi mặt buồn rượi vừa đút cơm vừa trả lời cho nó. Bà biết là ba của chúng tôi không về nữa nhưng vẫn cứ trả lời như thế cho qua chuyện. Lúc ấy, tôi thấy mẹ đưa tay quẹt ngang trên mặt, có lẽ mẹ tôi đang khóc. Hồi đó tôi học mới lớp một, tuổi thơ bé bỏng nên tôi không quan tâm đến chuyện mẹ tôi có khóc hay không mà chỉ suy nghĩ toàn điều vẫn vơ, không biết ba tôi có trở về nữa không. Tôi nghe đâu đó người ta nói ba tôi chết rồi, nhưng tôi cũng không hiểu chết là gì cả. Chỉ biết là mấy hôm nay không thấy ba tôi đâu nữa, tôi cũng thấy buồn như mẹ tôi vậy.
Hồi đó tôi rất sợ ba tôi vì ba thường đánh mắng tôi nhất. Ba tôi thường la rầy tôi như thế không phải vì ba không thương tôi mà vì tôi quá nghịch ngợm, suốt ngày cứ giành phần hơn về mình mà không bao giờ nhường nhịn cho em tôi cái gì cả.
Từ ngày ba tôi mất, mẹ tôi trở nên cơ cực bội phần, mọi cuộc sống gần như đảo lộn. Mẹ đảm nhận một lúc hai vai trò vừa làm mẹ, vừa làm cha để kiếm tiền lo lắng cho anh em tôi ăn học. Mới sớm tinh sương, khi anh em tôi còn khò ngủ trên giường thì mẹ đã dậy xuống quán để bán nước mía rồi. Cũng từ đó gia đình tôi chỉ sống phụ thuộc vào công việc bán nước mía của mẹ tôi thôi. Ngoài công bận bịu ở bên chiếc xe nước mía, mẹ còn lo toan đủ thứ.
Nhà tôi, hồi đó mỗi lần trời mưa to là trong và ngoài nhà gần như ướt đều nhau. Mỗi lần như thế, mẹ tôi phải đẫm mình hàng giờ mới có chỗ khô cho anh em tụi tôi nằm. Chiều nay sắp có mưa, mẹ lại lụi cụi ôm mấy cụm củi khô vào nhà phòng cất. Quảy nước, giặt đồ, mẹ làm ráo riết mọi việc. Những lúc không có việc gì làm, mẹ lại ra sau nhà bắt sâu cho mấy bụi cải, tỉa ớt, vun cà,...Mẹ không bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi cả, vì mỗi lần không làm gì, mẹ lại nhớ ba rồi ngồi khóc một mình.
Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt (Ảnh minh họa)
Có nhiều hôm bán nước mía được đông khách, mẹ quay người dọc ngang. Đã vậy, không hiểu sao những hôm đông khách lại thường mất điện, mẹ hì hục cầm tay quay rẹt rẹt, những đoạn mía bị ngấu nghiền, nước tuôn lả tả, từng giọt mồ hôi trên người mẹ cũng rơi rải, loang theo. Những lúc trời mưa, không bán nước mía được, mẹ tôi lại nằm gác tay lên trán thở dài: " Trời cứ mưa hoài, lấy đâu ra tiền mua gạo nuôi mấy đứa nhỏ không biết". Còn tôi thì không quan tâm, có khi trời mưa tôi càng thích hơn vì được rủ bạn bè tắm mưa và không cần phải phụ má bán nước mía nữa...
Bây giờ anh em tôi đã trưởng thành, đã xa rời mái ấm thân thương của thời thơ bé và cả chiếc xe nước mía ngày nào của mẹ. Cái chiếc xe mà đã nuôi anh em tôi khôn lớn. Bây giờ nó đã bạc mòn, những bánh xe đã xì hơi không buồn căng lại. Mẹ tôi giờ đây tuổi đã xế chiều, mái tóc của mẹ đã điểm sương mai, nhìn dáng mẹ mà lòng tôi như thắt lại vì thương kính xót xa.
Có lần tôi đọc một tác phẩm cũng nói về tuổi thơ và tôi như đang bị lạc vào thế giới ấy. Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự, nơi mà tôi đã làm cho mẹ tôi luôn đau buồn, cơ cực. Nơi mà tôi luôn giành đồ chơi của em tôi. Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt. Tôi sẽ biết bào mía, rửa ly cho mẹ và sẽ nhường tất cả những thứ đồ chơi cho em tôi. Điều đặc biệt hơn, mỗi khi cầm nén hương đốt lên bàn thờ ba, tôi sẽ biết khóc thật nhiều, thật nhiều và thật nhiều.
Khốn thay, khi tôi thấu hiểu thì chuyện đời đã quá muộn. Ba tôi đã ra đi quá sớm, ông không kịp cho tôi cảm nghiệm được thế giới này như thế nào, để có thể biết được nỗi đau nát lòng khi ông không còn nữa. Hôm nay tôi trở về, đứng trước bàn thờ ba, cầm nén hương, mà hai hàng nước mắt cứ rơi trào. Có lẽ đó là những dòng nước mắt đã thấu hiểu thực sự, nhưng đã quá muộn màng, khi mà ba tôi chỉ còn là đống xương tàn mà người đời đã quên dần qua năm, tháng.
Theo VNE
Không ngừng yêu em Lại một ngày nữa, nỗi nhớ về em cứ hiện hữu trong anh như thể ngày nào. Thời gian anh gặp em chẳng được bao nhiêu nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Anh thèm cái cảm giác được bên cạnh em, được yêu em và trong lúc này, không bao giờ ngừng yêu em. B.T. à! Đã nhiều...