Có chồng, nhưng tôi thực chất là mẹ đơn thân
Tuổ.i thanh xuân của tôi vụt qua như một cơn gió, rất buồn, tủi phận. Mãi đến hơn 40 tuổ.i, tôi mới được nếm mùi đàn bà khi làm vợ của một người đàn ông hơn tôi những 15 tuổ.i lận.
Ảnh minh họa
Cha mẹ tôi mất sớm, nhà chỉ hai chị em gái. Khi em gái tôi lấy chồng, mình tôi sống trong ngôi nhà hai tầng khá rộng, tại một con phố sầm uất của Hà Nội.
Tôi tốt nghiệp một trường đại học ngoại ngữ, rồi về một cơ quan nhà nước làm ở mảng dịch thuật, xuất bản. Suốt ngày, tôi chỉ chăm chăm dán măt vào chữ nghĩa, vào máy tính. Hết giờ làm việc ở cơ quan, tôi còn dạy thêm tiếng Anh tại nhà cho các học sinh phổ thông.
Không có ai tìm hiểu và chấp nhận cái dáng dấp nhỏ con, đi lưng không thẳng, mắt lại cận dày nhiều đi-ốp, tôi cứ thế già đi, theo tuổ.i. Mặc nhiên, nghĩ mình là gái ế trinh nguyên đến hết đời.
Rồi một người đàn ông mất vợ, phong độ, đẹp trai, tóc đã điểm bạc, nhờ mai mối, hỏi tôi làm vợ. Tôi gật đầu vì nghĩ, đó là may mắn đã mỉm cười với mình!
Cuối cùng, sau hàng chục năm cô quạnh, tôi cũng có người bạn đời, về sống cùng dưới mái nhà do cha mẹ tôi để lại.
Chúng tôi có một đám cưới nhỏ gọn, tôi cũng mặc áo dài cô dâu để thỏa niềm mơ ước lớn nhất trong đời. Chồng tôi đồng ý không ở chung với con riêng của ông, mà chuyển hẳn về sống cùng nhà với tôi.
Rồi, tôi bất ngờ có bầu, ngoại dự tính của chồng. Vì, thực lòng, ông ấy không muốn có con, nên suốt 2 năm chung sống sau hôn nhân, ông không bất cứ điều gì đến chuyện có con.
Tôi có phàn nàn, ông gạt phắt đi, với lí do: Cha già con cọc!
Video đang HOT
Khi tôi có bầu, ông vẫn không đoái hoài chăm sóc gì tôi. Ngược lại, tôi tự tay bê từng bao than tổ ong lên cái chỗ nấu nướng bằng bếp lò trên sân thượng. Có lần, bê lên bê xuống cầu thang, tôi trượt chân và ngã. Chồng biết, cũng kệ!
“Không sao, không sảy thai mà may rồi”, tôi nghĩ được thế nên xem chồng như người vô hình. Tôi vẫn nai lưng ra làm việc nhà, vẫn ôm quần áo lên sân thượng để phơi. Những bữa cơm của hai người cũng nhàn nhạt, chẳng có chuyện gì vui vẻ với nhau.
Tôi lại tủi phận, oán trách sao trời lại cho mình một người đàn ông vô tâm và ích kỷ đến thế. Cái suy nghĩ không muốn có con cứ bám lấy tâm trí ông ấy. Ông ấy từng nói với tôi một câu “để đời”: “Chửa được thì tự mà đẻ!”
Cái bụng bầu ngày một to, người tôi lại thấp bé nên ai nhìn vào cũng ái ngại, đúng là chửa vượt mặt. Tôi xin nghỉ sinh trước một tháng so với ngày dự sinh vì mang bầu ở tuổ.i 42 đầy khuyến cáo rủi ro từ bác sĩ phụ sản đã tư vấn riêng cho tôi.
Đến ngày sinh, tôi và Bệnh viện Phụ sản Hà Nội, vừa đúng tuyến bảo hiểm, vừa gần nhà vợ chồng em gái. Thế nên, ngày mổ đẻ, tôi được em gái cơm nước, tắm rửa, chăm con.
Tuyệt nhiên, chồng tôi không ló mặt đến bệnh viện, chỉ gọi điện hỏi thăm và có lời nhờ vả em gái tôi chăm tôi những ngày đầu. Ông ấy cũng chẳng hỏi tôi một câu: Tiề.n sinh đẻ có cần thêm không?
Một tháng ở cữ sau khi xuất viện về nhà, ông ấy chỉ giúp tôi cơm nước. Còn đêm hôm, con khóc quấy hay thức chơi, đều phó mặc cho tôi tất. Ông ấy cứ 11 giờ là lên giường đi ngủ, ngủ một giấc cho tới 5 giờ sáng. Ông ấy sống cuộc sống rất quy củ của một lão già tuổ.i 60.
Được cái, đứa con gái cũng cứng cáp, ít ốm vặt nên tôi cứ bình tâm nuôi con, không kêu ca với bất cứ ai. Một phần vì tính tôi chịu đựng giỏi. Một phần, tôi cũng sĩ diện vì cuộc hôn nhân muộn của mình, nếu bây giờ tỏ ra “cơm không lành canh chẳng ngọt” thì bọn trẻ lại cười vào mũi cho. Thế nên, cứ im lặng, cứ nuôi con. Ngày một, ngày hai, con gái cũng lớn lên, rồi đi nhà trẻ.
Thoắt cái, con gái tôi đã hỏi chuyện: “Mẹ ơi mẹ, tại sao bố lại không yêu con? Không chơi với con?”. Những lúc ấy, lòng dạ rối bời, tôi cố nén, nói cho con điều hay hơn thực tế: “Bố già rồi, bố mệt”.
Càng lớn, con gái tôi càng xa lánh bố. Nó ít nói chuyện với chồng tôi. Cũng ít có những biểu hiện thương yêu, gần gũi gì với ông ấy. Chắc tại vì nó nghĩ chỉ có mẹ mới là người ruột thịt với nó ngay từ khi còn nhỏ.
Tôi vẫn đang sống chung với người chồng già một cách hờ hững. Hiện, con gái tôi đã xin được học bổng đi du học tại Đức, theo ngành công nghệ sinh học. Ngày tiễn nó ra sân bay, ông ấy nói: “Sang Đức, nếu có khó khăn gì thì con báo cho bố nhé”. Nó nghe xong, chỉ nhếch mép cười. Chắc nó biết rõ, 20 năm qua nó lớn phổng phao, học hành không thua bạn bè là do đồng tiề.n tôi đi dạy thêm, từ lương của tôi là chủ yếu.
Vì nó thương mẹ nên cố gắng học tốt. Nó sang Đức du học, thỉnh thoảng vẫn đùa với tôi cái ý: “Lấy chồng như mẹ, thà ở vậy còn hơn”, hoặc “Mẹ ơi, cái của nợ của đời mẹ đang đi dạo phố uống nước chè đặc à?”.
Tôi cũng dễ tính, chẳng nỡ mắng con vì gọi bố là “của nợ của đời mẹ”. Con đã lớn rồi, đủ nhận thức rồi, tôi tôn trọng việc nó “định giá” bố đẻ theo cách của nó.
Tuổ.i 60, cặp kính cận dày cộp, tôi vẫn là bà giáo già dạy thêm tiếng Anh tại nhà. Rồi, tôi nhận thêm việc dịch thuật. Đến bữa, nấu mâm cơm chín, tôi vẫn nói với chồng một câu mà gần 20 năm nay đều nói: “Anh ăn cơm đi, kẻo nguội!”.
Theo Kienthuc
Đã làm mẹ đơn thân thì... đừng khóc
Thì đã chọn làm mẹ đơn thân thì hãy vững vàng lên. Đã làm mẹ đơn thân thì.. đừng khóc. Ừ thì không khóc... Nhưng nước mắt vẫn rơi, chưa hẳn bởi tủi khổ, mà bởi những hạnh phúc.
Lam me đơn thân, nghia la môt minh lo tât ca. Hang thang rôi hang tuân tự chay xe máy tư chỗ làm sang bệnh viện đê kham thai, co hôm chơ lâu, hơn 10 giơ đêm mơi vê đên nha. Đi đường, phải lái xe thật chậm, phải quan sát tứ bề để con trong bụng mẹ được an toàn. Không được tủi thân khi nhìn cảnh người ta cũng đi khám thai như mình mà được chồng đưa, chồng đón.
Làm mẹ đơn thân là khi rời phòng mổ về phòng, phải tự dịch chuyển từ băng ca sang giường bất chấp những cơn đau thấu trời. Khi về nhà, phải thức đêm, thức hôm để chăm con, muốn chợp mắt một chút cũng không dám, sợ con té ngã, sợ con bị cuốn vào chăn màn...
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là hoạt động 2 tay, 2 chân. 1 tay ôm con, 1 tay giặt giũ, nấu nướng, ủi đồ, lau nhà... hoặc có lúc kẹp con giữa 2 chân để 2 tay rảnh rang làm cái nọ cái kia. Có lúc mắc tè cũng phải phải ráng nhịn khi con chưa thể ngồi xe tập đi. B.ỏ co.n một mình thì không yên tâm. Có khi phải vừa ôm con, vừa làm "chuyện tế nhị".
Lam me đơn thân, nghia la châp nhân tât ca, châp nhân nhưng câu hoi to mo, dem pha, nhưng anh măt nhin ai ngai lẫn thương xót: Sao phải khổ thế, có chồng vẫn hơn...
Lam me đơn thân, nghĩa là từ giã những thú vui thời độc thân: đi chơi, đi xem phim đến tận 1-2 giờ sáng, thích đi du lịch thì cứ vác ba lô lên mà đi. Giờ đi đâu cũng mẹ với con và lỉnh kỉnh nào tã sữa, khăn, áo. Cái đầu không kịp chải và chiếc cổ áo trễ tràng sang một bên lúc nào chẳng hay.
Nhiều thứ lắm, mình chẳng khóc đâu.
Nhưng đến một ngày, qua hết những vất vả cơ cực nhất, mình không còn vẻ mạnh mẽ được nữa khi bác sĩ thông báo con mình có nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo. Mình ôm con thất thần ngồi ngoài hành lang bệnh viện, mắt con ngơ ngác nhìn mẹ khóc nức nở. Mình cứ ngồi như vậy, đến khi con cũng khóc theo mình...
Rồi mình lại khóc khi nghe bác sĩ nói may mắn khi con có thể điều trị bằng thuố.c trong thời gian ngắn, đây không phải là bệnh hiểm nghèo. Mình vừa khóc mà môi lại cười, mình mừng mà nước mắt rơi, vì con không sao rồi...
Mình khóc, khi lúc mình lúc tuyệ.t vọn.g nhất, bè bạn, người quen biết đều tìm đến mình. Không cuộc gọi thì những dòng tin nhắn động viên, còn có khi đến ở với mình và con vài ngày vì lo lắng.
Mình khóc khi cha mẹ già cả rồi, vậy mà khi nghe tin vẫn đòi từ quê xa xôi vào để nhìn cháu nhìn con, để cầm tay đưa cho mình vài triệu. Ông bà nói, mình và con đừng sợ, còn có ông bà...
Rồi mình còn khóc khi con khỏe mạnh lại, lại bập bẹ nói một câu, con thương mẹ nhất...
Mình còn nhớ, khi mình chỉ có thể chọn làm mẹ đơn thân, bạn mình từng nói: "Đã là mẹ đơn thân rồi thì đừng khóc". Ừ thì đừng khóc khi đã chọn con thay vì một cuộc đời khác. Ừ thì đừng khóc nếu một mai yếu lòng mỏi mệt. Ừ thì đừng khóc khi một mình gồng gánh một cuộc đời bão giông. Nhưng mà, hôm nay mình vẫn nói với nó, mình vẫn muốn khóc, khi mình hạnh phúc khi có con, khi mình biết mình đã làm đúng, khi mình hiểu con chính là điều quý giá nhất với mình.
Với cả, đàn bà làm mẹ đơn thân cũng chỉ là đàn bà. Mình thôi không gượng ép mình đừng khóc nữa. Cố quá thì được gì đâu, nước mắt rơi để mạnh mẽ hơn là nước mắt xứng đáng. Huống hồ, mình tin sau này con mình lớn lên, con sẽ lau nước mắt cho mình. Mình còn có con, khóc rồi lại cười với con thôi mà...
Theo Phunutoday
Chuyện làm mẹ đơn thân, mua nhà Hà Nội của nữ giảng viên Khi kể câu chuyện của mình, tôi muốn truyền tải thông điệp: "Mọi việc sẽ ổn khi ta thật sự quyết tâm". Tôi không dám khuyên ai đó, chỉ muốn qua câu của chính mình cổ vũ những người phụ nữ cùng cảnh ngộ, những người không gặp may trong hôn nhân. Tôi sinh ra trong gia đình nề nếp, bố là công...