Có chồng cũng như không, ai chẳng ngoại tình?
Phụ nữ dù thành đạt đến đâu cũng sẽ mơ ước có được một mái ấm hạnh phúc, có một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình, để nương tựa lúc mệt mỏi khó khăn.
Cô ấy khóc lóc với tôi một hồi và kể, &’mình bây giờ đang dọn về nhà mẹ đẻ sống rồi. Vì vợ chồng mình không thể hòa hợp với nhau. (ảnh minh họa)
Đàn ông trách cứ đàn bà ngoại tình, đàn bà ngoại tình thì bị cho là loại lăng nhăng, không ra gì, là kiểu người vô liêm sỉ, đáng bị lên án. Nhưng thực ra, đàn bà có phải là những người dễ ngã vào vòng tay người khác không, xin đàn ông hãy nhìn lại mình.
Tin cô bạn tôi ngoại tình khiến tôi choáng váng hết nửa ngày. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi, một cô gái luôn miệng nói đến sự thủy chung son sắt, yêu chồng thương con hết mực, có gì ăn, làm gì cũng phải nghĩ đến chồng thế mà lại ngoại tình. Tôi cố gắng đặt ra các câu hỏi như &’hay là chồng cô ấy có bồ trước? Hay là đó chỉ là tin đồn, sự hiểu lầm…’. Cuối cùng, tôi cũng chẳng thể trả lời được, và đành gọi điện cho cô bạn.
Cô ấy khóc lóc với tôi một hồi và kể, &’mình bây giờ đang dọn về nhà mẹ đẻ sống rồi. Vì vợ chồng mình không thể hòa hợp với nhau. Mình cũng không muốn mẹ mình phải đau lòng nhưng không còn cách nào khác. Thật ra, mấy năm nay mình yêu chồng hết mực, chăm sóc chồng chu đáo nhưng mà chẳng nhận lại được gì. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được cảm giác hụt hẫng này. Có chồng mà cũng như không, sống với chồng mà như sống bên cái bóng. Mình cảm giác, chồng không thiết tha gì mình, lúc nào cũng chỉ tính nhậu nhẹt, ăn uống ngon lành. Lúc nào chồng cũng chỉ khư khư cái máy tính, cái tivi rồi vắt chân lên ghế, chẳng thèm đoái hoài gì với mình. Nói ra thì người khác cười cho chứ chuyện chăn gối vợ chồng cũng nhạt nhẽo vô cùng’.
Cô bạn khóc thảm thiết, vừa nói vừa ức nghẹn cổ họng. Có lẽ là tình yêu cô ấy dành cho chồng còn quá lớn. Cô ấy bảo, &’đàn bà ai chẳng mong được chồng chiều, chồng yêu. Nhưng chồng mình không chiều, có yêu hay không cũng không bao giờ nói, cứng như một khúc gỗ. Lấy nhau, các ngày lễ quên hết, quên hết lãng mạn, quên hết tình cảm, không tặng quà, tặng hoa bao giờ. Nghĩ mà chán lắm, mình đã quá yêu chồng nên luôn vẽ ra một tương lai như mơ, luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng chồng là người tuyệt vời, yêu mình. Nhưng thật ra, mình quá thiếu thốn tình cảm. Sống bên chồng mà như mình đang yêu đơn phương…’.
Tôi hiểu nỗi lòng người phụ nữ có chồng vô tâm, không được chồng yêu chiều. Trước đây, tôi cũng đã từng yêu một người đàn ông, cũng chẳng ga lăng, chẳng lãng mạn, chẳng hiểu chuyện gì cả. Lúc nào cũng chỉ thích phụ nữ phục vụ mình và họ cho đó là trách nhiệm của người phụ nữ. Thế nên tôi chán, tôi buồn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và chúng tôi chia tay chỉ sau vài tháng chính thức yêu. Cũng là bền cho một tình yêu không có sự chia sẻ.
Video đang HOT
Bây giờ làm vợ chồng, muốn được chồng gánh vác nhưng chỉ biết làm một mình, đi một mình, nhạt nhẽo thì người phụ nữ nào chịu được. 4 năm, nếu mà 4 năm triền miên như vậy mà cô ấy vẫn chịu được thì tôi cho rằng, đó là một sự cố gắng quá rồi. Có lẽ, cô đã phải gồng mình lên và sống mệt mỏi vô cùng trong vỏ bọc ấy. Tôi chẳng biết mình phải làm gì để tiếp tục khuyên cô ấy trong chuyện này…
Họ cảm thấy chán vì đã đánh mất đi chính mình, sống quỵ lụy bên cạnh chồng như người giúp việc mà chẳng được đáp trả lại. (ảnh minh họa)
Phụ nữ dù thành đạt đến đâu cũng sẽ mơ ước có được một mái ấm hạnh phúc, có một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình, để nương tựa lúc mệt mỏi khó khăn. Phụ nữ hạnh phúc khi được chiều chồng, hạnh phúc khi được nấu ăn cho chồng, hỏi chồng thích ăn món gì và làm vừa miệng chồng. Phụ nữ đơn giản lắm, họ dễ chiều lòng, cũng dễ cảm động. Nên đàn ông chỉ tinh ý một chút thôi, phụ nữ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ để bụng lâu đâu.
Nhưng, nhiều người chồng không làm như vậy. Như cô bạn tôi đó, sống bao nhiêu năm yêu thương chồng, hết lòng vì chồng vì con, điều này tôi khẳng định, vậy mà lại ngoại tình. Chuyện vợ ngoại tình nghe ra ghê gớm, nhưng có chồng cũng như không thì chẳng phải phụ nữ sẽ muốn được giải thoát, muốn được tìm đường rút lui sao?
Họ cảm thấy chán vì đã đánh mất đi chính mình, sống quỵ lụy bên cạnh chồng như người giúp việc mà chẳng được đáp trả lại. Và khi đó, nếu có một bàn tay giang rộng, đón họ vào lòng, có lý gì họ không sa ngã. Đàn ông đã đẩy người vợ của mình vào vòng tay người khác chính vì sự vô tâm của mình. Thế nên, cánh mày râu đừng bao giờ trách phụ nữ xiêu lòng khi mà anh chẳng phải là một người chồng mang lại hạnh phúc cho họ…
Theo Eva
Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi
Tôi đã choáng vô cùng khi anh ấy khóc trước mặt tôi và nói, &'anh thật lòng rất yêu em, thật sự quá yêu em nhưng anh không dám làm gì cả, chỉ biết đứng nhìn em từ phía sau mà thôi'.
Khi đó, chân tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác không thể đứng nổi. Tôi cố chống đỡ mà không thể chống, tôi cố với lấy cái gì đó để nắm chặt vào thì bất ngờ bàn tay anh đưa ra, đón lấy tay tôi. Tôi hoảng, giật lại và tát cho anh một cái như trời giáng. Nhìn ánh mắt của anh rưng rưng đầy nước mắt, tôi lại thấy mình thật tội lỗi. Tại sao tôi lại dám làm chuyện đó, lại dám tát anh dù anh là anh trai của chồng tôi.
Tôi lấy chồng, đến nay mới được nửa năm. Anh chồng tôi chưa có gia đình nên cả nhà sống chung. Tôi là con dâu duy nhất trong nhà này. Nói chung, cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, đầm ấm, vui vẻ. Chúng tôi luôn quan tâm, động viên nhau, không ai có sự ghen tị nào.
Anh chồng tôi là một người rất điềm đạm, biết lễ nghĩa. Lúc nào anh cũng động viên tôi, pha trò nói tôi là về làm dâu nhà anh vất vả, phải cố gắng lên này kia. Tôi nghe anh nói cũng thấy vui vui nên rất quý anh. Và từ đó, tôi thân thiết với anh, coi anh như anh trai của mình vậy.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng tôi cũng không quá khó tính. Nói chung các cụ hiểu lòng con cái nên cứ để cho tôi tự do. Với lại, nhà có hai đứa con trai mà mới có một con dâu nên bố mẹ coi tôi như con gái của bố mẹ vậy. Tôi cũng thấy đó làm vui, tôi thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà chồng và làm mọi việc theo sở thích như ở nhà mình vậy. Bố mẹ tôi không có gì phàn nàn về đứa con dâu như tôi cả.
Chúng tôi mới lấy nhau nên còn kế hoạch, chưa muốn sinh con. Những ngày đó, cuộc sống thật vui vẻ, như là gia đình thực sự của mình. Vì lấy chồng xa nên tôi đã coi gia đình anh như nhà của mình. Tôi chẳng lo lắng sợ hãi gì khi đối mặt với mẹ chồng. Có gì không hay không phải, mẹ nói thì tôi nghe, tôi đâu có phàn nàn kêu ca gì đâu.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. Có khi anh chồng còn chở tôi đi chợ mua đồ về nhà cải thiện món ăn. Anh còn hay vào bếp cùng tôi, bảo là ngày trước anh học nấu ăn này kia nên dạy cho tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Cả nhà đầm ấm quây quần.
Nhưng, thời gian gần đây, ngày ngày tôi thấy anh đau khổ, mệt mỏi, uống rượu, hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Tôi với chồng càng vui với nhau thì nhìn anh lại càng lầm lũi hơn. Anh bảo, nhìn chúng tôi như thế anh tủi thân, bằng này tuổi rồi mà không lấy được vợ cho bố mẹ.
Thật ra, anh thiếu gì người yêu, vì anh có công việc ổn định, phong độ lại có cái tính hài hước, con gái ai chả chết. Nhưng mà anh lại chẳng yêu ai, chẳng lấy ai. Anh bảo, con gái bây giờ khó kiếm, toàn người thực dụng. Nghe anh nói như ông cụ mà tôi phì cười. Tôi cứ bảo mối cho anh người này, người kia nhưng anh có vẻ không ưng, anh chỉ cười xòa cho xong chuyện.
Hôm rồi, khi biết tin tôi có bầu, anh lại không cười. Anh đi uống rượu cả tối mới về tới nhà, lúc đó chỉ còn tôi thức đợi anh. Thế rồi, anh về và nắm lấy tay tôi, nói rằng, anh thật sự yêu tôi, thật sự là rất yêu tôi và anh đã kìm nén tình cảm lâu lắm rồi, anh đã đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi, nhưng giờ, thấy tôi hạnh phúc, anh không thể chịu thêm được nữa.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà...(Ảnh minh họa)
Tôi chết lặng, giờ tôi như người mất hồn vì vậy. Chồng tôi vẫn vô tư, anh vẫn cứ cười nói trước mặt bố mẹ tôi nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào. Anh coi tôi như người dưng, tôi cũng vậy. Cuộc sống thế này thì làm sao đây. Có lẽ, anh đã quá ngại, anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa. Chúng tôi không còn là cặp anh em như trước đây.
Bây giờ, sống trong căn nhà mà tôi coi là nhà mình này thật sự ngột ngạt lắm, giống như địa ngục vậy vì tôi sợ chuyện của anh bị phát hiện. Dù là không có gì nhưng tôi không dám chắc chồng tôi không ghen và không xảy ra chuyện nếu như anh biết chuyện anh trai mình lại thích em dâu.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà... Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Khi tôi gợi ý "chuyện ấy", em đã ôm lấy tôi và gật đầu Khi tôi vừa "gợi ý" xong "chuyện ấy", không ngờ Uyên lại ôm lấy tôi và gật đầu khiến tôi quá bất ngờ. Cô ấy còn dúi vào tay tôi một vật, tôi mở ra thì càng bất ngờ hơn vì đó là một chiếc bao cao su. Chào quý vị độc giả! Tôi vốn rất ít khi đọc những bài báo về...