Cô chỉ là thứ đồ chơi?
Ba năm yêu nhau cũng là ba lần anh ta làm chị ấy có thai và cả ba lần anh yêu cầu chị phải bỏ đi giọt máu chị đang mang trong mình. Đến khi anh quen tôi, anh ruồng bỏ chị ấy và không tiếc lời mắng nhiếc: “Cô chỉ là thứ đồ chơi để tôi khỏi tốn tiền đi gái… chứ tôi yêu đương gì cô!”
Chúng tôi quen nhau trong một lần anh đến làm việc với công ty tôi. Ban đầu, tôi cũng không để ý tới anh mặc dù anh cũng đã có ba câu làm quen xã giao. Sau đó vài ngày, tôi nhận được điện thoại của anh và anh nói “Anh rất muốn làm quen với em”, điều đó đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì… bởi vì đối với tôi, anh không hề để lại trong tôi một ấn tượng nào tốt đẹp cả.
Sau những lần chuyện trò hỏi han qua điện thoại, tôi nhận lời đi chơi cùng anh. Cũng chẳng cách đó bao lâu, anh đưa tôi về nhà và giới thiệu tôi với mọi người trong gia đình anh. Cũng vì tò mò muốn biết được gia cảnh của anh như thế nào, mọi người trong gia đình sống ra sao nên tôi cũng muốn gặp gỡ mọi người để tìm hiểu chứ không có ý định “về ra mắt” như lời anh giới thiệu với gia đình.
Anh nói với mọi người rằng, anh sẽ cưới tôi làm vợ… mặc dù anh chưa bao giờ ngỏ lời yêu tôi, cũng chưa hỏi ý kiến của tôi nhưng vì giữ thể diện cho anh nên tôi đã im lặng. Khi trò chuyện với mọi người trong gia đình anh, tôi thấy họ rất thân thiện và ai cũng nói tốt về anh nên tôi rất vui và nghĩ rằng, đấy là một người đàn ông đáng tin và có thể là một chỗ dựa vững chãi trong cuộc sống chồng vợ sau này của mình.
Trước khi hẹn hò với tôi, anh đã sống chung với hai người phụ nữ khác…
Video đang HOT
Nhưng cũng chính thời gian tôi bắt đầu có tình cảm với anh thì tôi mới phát hiện ra quá khứ của anh… một quá khứ thật đáng ghê tởm! Nó đã làm tôi tổn thương rất sâu và tôi cũng không còn một chút niềm tin nào vào anh nữa! Dẫu biết rằng, ai cũng có quá khứ và ai cũng có thể bỏ qua quá khứ của người mình yêu thương để vun vén cho hạnh phúc tương lai của hai đứa… nhưng cái quá khứ của anh khiến tôi lạnh người… Tôi không thể ngờ được rằng, người đàn ông đứng trước mặt tôi lại có thể cư xử với những người phụ nữ ấy đê tiện và hèn hạ như vậy!
Trước khi gặp tôi, anh ta đã yêu hai người phụ nữ. Trong đó, có một người phụ nữ đã bỏ chồng và có hai đứa con riêng. Họ đã thuê nhà và sống với nhau được hơn một năm… Nhưng rồi, lúc anh ta gặp hoạn nạn, chị ta đã rời xa anh và đến một vùng đất mới lập nghiệp.
Sau đó anh ta vào miền Nam và ở đây, anh đã gặp một người phụ nữ cũng hơn tuổi anh và họ cũng đã thuê nhà sống chung với nhau gần ba năm. Anh tâm sự rằng, vì người phụ nữ này rất giống người phụ nữ trước kia nên anh có một cảm giác rất lạ khi ở bên cạnh cô ấy. Và ba năm yêu nhau cũng là ba lần anh làm chị ấy có thai và cả ba lần anh đều yêu cầu chị phải bỏ đi giọt máu đang mang trong mình. Đến khi anh quen tôi, anh bắt đầu trở mặt và thờ ơ với chị, không những thế, anh còn không tiếc lời trách móc, chửi rủa chị ấy không ra gì. Anh ruồng bỏ chị ta và mắng nhiếc: “Cô chỉ là thứ đồ chơi để tôi khỏi tốn tiền đi gái… chứ tôi yêu đương gì cô!”… Tôi biết được sự thật đó mà thấy đau đớn thay cho số phận của chị quá! Chẳng nhẽ… khi phụ nữ yêu và dâng hiến hết mình là tội lỗi sao? Chẳng nhẽ đàn ông có quyền coi phụ nữ như một món đồ rẻ tiền, khi nào cần thì mang ra chơi, khi nào chán thì vứt xó như một món đồ đã hết hạn sao?
Quá khứ đâu chỉ là quá khứ?
Anh ta còn giải thích: “Quá khứ chỉ là quá khứ. Và khi yêu nhau, anh muốn em không để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của chúng ta”.
Vậy mà trước khi dẫn tôi về ra mắt cả nhà, chị ấy đã lặn lội từ trong Nam ra đây thăm anh và họ đã thuê nhà nghỉ ở cùng nhau suốt một tuần. Tôi thật thà tin lời anh mà không mảy may một chút nghi ngờ… trong khi đó, anh ta đã dẫn chị về ra mắt với gia đình và cũng nói rằng, đó là vợ sắp cưới của anh. Chuyện của họ đã như vậy nhưng những người thân hay bè bạn của anh không ai nói với tôi một lời nào cả. Cho đến một hôm, tôi vô tình biết anh gửi tặng bài hát cho một người con gái mà không phải là tôi… Tôi đã âm thầm tìm hiểu và mới vỡ lẽ ra tất cả sự thật sau ngày sinh nhật anh…
Tôi được một người bạn của anh cho biết, người phụ nữ mà anh ruồng bỏ bấy lâu đang ở nhà anh mấy ngày hôm nay. Khi biết được điều đó, tôi cảm thấy rất căm hận anh ấy… và tôi đã quyết định về nhà anh ta để gặp chị ấy và cũng để xem thái độ của mọi người trong gia đình anh đối xử với tôi như nào.
Hãy để mỗi người một cuộc sống riêng và không ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của ai nữa…
Nhưng hôm đó, tôi không ngờ bà và mẹ anh vẫn tìm cách giấu diếm tôi về chuyện quan hệ của anh và chị ấy… và tôi hiểu, mình nên rời xa người đàn ông mà mình đã từng tin tưởng này. Và khi biết được tất cả sự thật về quá khứ của anh, tôi thực sự ghê tởm anh ta và cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm… Mặc dù đối với tôi, anh chưa là gì cả, anh chỉ là người quan tâm đến tôi rất nhiều và tôi cũng chỉ muốn quan tâm lại anh và thử tìm hiểu con người anh như thế nào…
Sau buổi chiều gặp chị ấy ở nhà anh về, tôi cảm thấy tâm hồn mình thật thoải mái. Tôi không còn cảm giác mệt mỏi như mấy ngày hôm trước nữa… và tôi đã quyết định nói với anh ta là chúng tôi chỉ có thể là bạn, hãy để mỗi người một cuộc sống riêng và sẽ không ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của ai. Có lẽ… cả cuộc đời này, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa…
Thúy Hoài (24H.COM.VN)
Lời tuyệt mệnh của một tình yêu bị ruồng bỏ !
Tự nguyện hiến dâng tất cả để rồi nhận lại sự ghẻ lạnh khinh bỉ, cô gái chỉ biết trút nỗi đau xót ấy vào trang nhật ký. Người mà cô gái hết mực yêu thương đã gọi cô là "đồ khát trai", là "con đĩ...".
Cả gia đình tôi đều lo lắng và bất ngờ khi một người bạn cùng lớp với em gọi điện về nhà báo là em đã uống thuốc ngủ tự tử nhưng may mắn được cứu sống.
Tôi vội vã thu xếp hành lý cùng bố xuống trường thăm em. Nhìn em mặt tái nhợt, mệt mỏi thiếp đi, tôi và bố đều không cầm được nước mắt. Nguyên nhân khiến em hành động như vậy là do sự đối xử, hành hạ của "người yêu" em.
Đọc những dòng tâm sự em viết trước khi tìm đến cái chết khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng và ân hận vì sự thiếu quan tâm đến người em gái bé nhỏ của mình. Bây giờ tôi phải làm sao để cho em thoát khỏi tình trạng này và tiếp tục công việc học hành. Tôi đang hoang mang thì tình cờ tôi đọc được Diễn đàn tuổi teen trên báo Tiền phong, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ người em bé nhỏ đáng thương của tôi.
Dưới đây là những dòng nhật ký mà em tôi viết trong cơn tuyệt vọng.
" ...Tối nay anh ấy lại đi uống rượu với bạn bè rồi, một mình nhìn căn phòng nhỏ tuềnh toàng tôi lại thấy buồn, buồn lắm nhật ký ạ. Tôi nhớ lại chiều nay tôi đọc trên báo Tiền phong bài viết: "Ai giết em tôi giữa tuổi xuân thì?" của tác giả Thủy Nga sao cô bé Trang lại giống mình vậy.
Mình và cô ấy đều tự đánh mất bản thân mình, đều sa ngã. Chỉ có điều khác là Trang bị người ta lạm dụng trong khi say xỉn. Còn tôi, tôi đã tình nguyện hiến dâng tất cả cho tình yêu của mình để rồi đến bây giờ trong anh tôi chỉ là thứ để mua vui cho những dục vọng thấp hèn.
Trong mắt anh ấy tôi chỉ là một người không có tài, không có sắc cũng không có nhân phẩm. Vậy mà, ngày trước khi ngỏ lời yêu tôi, anh ấy nói toàn những lời có cánh. "Em là người tuyệt vời nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho anh". "Anh sẽ nguyện đời đời, kiếp kiếp bên em yêu thương chăm sóc em".
Tất cả chỉ là sự dối lừa. Giờ đây tôi mới nhận ra mình chỉ là người con gái bị anh khinh bỉ gọi là đồ đĩ. Nhục nhã không? Xót xa không? Tổn thương không hỡi con bé ngốc nghếch, dại khờ. Lần đầu tiên trong lúc tức giận, anh gọi tôi là con đĩ để sau đó anh giải thích là lỡ lời, lần thứ hai anh gọi... anh bảo không cố ý, lần thứ ba thì anh bảo em đúng là như vậy.
Mỗi ngày tôi lại nhận được những lời xúc phạm của anh, tôi đến lớp mà nước mắt giàn dụa, bạn bè hỏi han thì tôi trả lời cho qua: "Mình bị ốm". Vậy mà khi về anh lại bảo tôi nhớ thương một bóng hình nên mới khóc. Anh tra xét dò hỏi đủ điều, rồi lại khùng nên và đập phá đồ đạc.
Tôi khóc đâu phải vì ai, tôi chỉ khóc vì thấy mình tội nghiệp, tủi thân quá. Tôi đã làm gì để rồi in lại trong tâm trí anh tôi chỉ là đứa con gái lẳng lơ, khát trai. Lúc ở bên anh, tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi không phải như vậy, sao anh lại đối xử bất công với tôi như thế ...
Ngày nào cũng vậy tôi đều bị anh nói lời xúc phạm về vấn đề "khát trai". Tôi đau khổ lắm nhật ký ơi! Chắc bạn sẽ không hiểu nỗi đau đó như thế nào vì bạn không phải chịu đựng nó.
Mỗi lần bị anh xúc phạm tôi đều khóc và thét gào nhưng anh cũng thây kệ. Có thể anh nghĩ tôi giả vờ. Anh nói yêu tôi mà đâu có đau cùng nỗi đau với tôi. Anh đâu có biết rằng trái tim tôi đang nhỏ máu. Tôi không thể chia sẻ với ai đành tìm đến bạn, nhật ký ạ.
Dù tôi biết trong anh tôi không là gì cả nhưng tôi vẫn bất chấp vì tôi yêu anh. Tôi không thể xa anh. Như vậy có ngốc nghếch không bạn. Tôi nén nỗi đau, nỗi nhục nhã, chấp nhận thân phận là đứa con gái lẳng lơ, nói đúng hơn là con đĩ. Tại sao anh không bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi .
Tôi chưa bao giờ làm gì hổ thẹn với tình yêu giữa tôi và anh. Còn anh thì sao? Anh quan hệ với người con gái này đến người con gái khác. Ngay cả khi ở bên tôi anh cũng kể lại những kỷ niệm giữa anh và các cô gái. Anh cho rằng điều đó là bình thường vì đàn ông là vậy...
Còn tôi, tôi đã dành trọn tình yêu niềm tin vào anh vậy mà anh lại nghĩ về tôi như vậy. Phải chăng tất cả là do sự dễ dãi của tôi đã khiến anh nhàm chán. Tôi biết phải làm sao khi mà ở bên anh, tôi không có địa vị, không được sự tôn trọng lẫn những yêu thương. Còn rời xa anh thì tôi không thể. Có thể cái chết sẽ giải thoát cho tôi và làm anh suy nghĩ về mình. Có thể như vậy sẽ tốt cho tôi".
Bố tôi giận em nên đã bỏ về, còn tôi khi đọc xong những dòng nhật ký đó trái tim tôi đau như bị dao cứa. Nhìn em cô gái bé bỏng, ngây thơ ngày nào lại đang bị khủng hoảng yêu đương, tôi thấy mình thật đáng trách vì đã không quan tâm tới em. Bây giờ tôi phải làm sao để em thoát khỏi tình trạng này.
Theo Bưu Điện Việt Nam