Cô chỉ là người đàn bà đẻ thuê!
Ngày Hương lấy chồng, ai cũng nói hắn là “cứu tinh” của gia đình cô vì cô vừa lấy được chồng “xịn” lại vừa giúp bố thoát con đường tù tội.
Mọi người thầm ghen tị với Hương, chỉ có người trong cuộc như cô mới hiểu được sự chua chát và cay đắng của cuộc đời mình, bởi lẽ đó là cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Bố Hương làm ăn thua lỗ, phải gán nợ tất cả cũng chưa đủ trả ngân hàng. Ông có nguy cơ sẽ phải vào tù nếu không trả được hết nợ. Trong hoàn cảnh khốn cùng ấy, hắn là đối tác của bố Hương, đứng ra trả nợ cho ông với điều kiện Hương phải lấy hắn. Chẳng phải hắn yêu thương gì Hương, mà ở cô hội tụ đủ điều kiện về trí tuệ, nhan sắc để làm mẹ của các con hắn. Hắn đã có người yêu và sống với nhau mấy năm nay rồi, nhưng cô ta không thể có con, thế nên hắn phải lấy vợ để sinh con cho bố mẹ vui lòng.
Từ ngày cưới Hương về, hắn luôn đối đãi với cô rất lịch sự chứ không thân mật như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Mỗi tối, hắn ta làm xong nhiệm vụ của người đàn ông là lạnh lùng đi về phòng riêng ngủ, chẳng có một cái ôm, hay một lời thì thầm quan tâm nào đến Hương. Với hắn ta, Hương chỉ là cái máy đẻ, hắn sắm về để sinh con cho gia đình hắn mà thôi. Ngược lại, hắn ta sẽ chu cấp đầy đủ cho Hương và gia đình Hương, chỉ cần Hương là người vợ biết điều.
Rồi Hương có thai, cô được bố mẹ chồng cưng chiều hết mực, thế nhưng mãi mãi chẳng có được tình yêu của chồng. Thời gian cô mang thai, chưa được một lần hắn đưa đi khám thai, chưa nhận được một lời quan tâm của hắn. Cuộc trò chuyện của cô và hắn chỉ có vài câu ngắn ngủi duy nhất là “đứa bé có phát triển bình thường không?” hay “cô có vấn đề gì thì phải kêu người đưa đi bệnh viện, đừng để chuyện gì xảy ra với đứa bé”. Thái độ của hắn làm Hương thấy mình giống một cô gái đẻ thuê chứ không phải là vợ. Mà cũng đúng thôi, cô có khác gì người đẻ thuê cho nhà hắn đâu, thậm chí đẻ thuê còn nhận được sự quan tâm của bố đứa trẻ, còn cô chẳng bằng đứa đẻ thuê. Hương chẳng hi vọng tình yêu của hắn, nhưng cô cũng muốn một chút quan tâm, chỉ là tình thương với đứa bé trong bụng mình thôi. Vậy mà hắn quá lạnh lùng, quá dửng dưng. Người đàn ông này khiến Hương không dám nghĩ làm thế nào mình có thể sống với hắn ta cả đời đây?
Hương sinh được một bé trai bụ bẫm. Nhìn con trai cô không khỏi xót xa, số phận của nó từ bé đã không nhận được tình thương của bố. Ai cũng cưng nựng yêu thương bé, chỉ có bố nó chưa bao giờ ôm ấp nó. Chỉ đúng một lần khi mới sinh, hắn nhìn nó xem là con trai hay con gái, mặt mũi có bình thường hay không thôi. Những lúc ngắm nhìn con trai ngủ say, nước mắt cô lặng lẽ rơi, vì sao cô lại có cuộc hôn nhân trớ trêu này, vì sao chồng cô lại lạnh nhạt với con như thế. Nó là máu mủ của hắn cơ mà, hắn chẳng thương cô, cô không trách nhưng với con mà hắn cũng làm vậy, cô quá hận người đàn ông này.
Rồi Hương có thai, cô được bố mẹ chồng cưng chiều hết mực, thế nhưng mãi mãi chẳng có được tình yêu của chồng. (Ảnh minh họa)
Khi con trai được hơn 3 tháng tuổi, cô người yêu của hắn đến tìm Hương. Cô ả ngang nhiên nói Hương hãy cuốn xéo khỏi cuộc đời hắn, nếu không đừng trách cô ta. Có chuyện bồ đến nhà sỉ nhục và đe dọa vợ, sao cuộc đời Hương lại ngang trái đến vậy? Cô chẳng bon chen với ai, thậm chí người chồng kia, cô cũng không cần mà. Cô chỉ cần được yên ổn sống với con trai thôi, tại sao người ta cũng không cho cô được yên? Bao nhiêu nỗi uất hận với người chồng, giờ lại cả bồ của hắn ta làm Hương phát điên lên. Cô muốn một lần vùng lên, để cho người chồng kia đừng quá chèn ép cô. Hương nhìn cô bồ, cô cũng thách thức cô ta, cô nói sẽ giữ bố cho con trai và đừng bao giờ cô ả đến tìm Hương nữa. Và tất nhiên, Hương sẽ chịu “sự trừng phạt” của hắn ta.
Hắn ta như con sói điên, lao vào phòng tát cô: “Ai cho cô cái quyền láo xược, ai cho cô cái quyền nói như thế với người con gái tôi yêu?”
“Anh thật là đồ khốn. Tôi là vợ anh chứ không phải cái giẻ rách nhà anh. Tôi đã mắt nhắm mắt mở để anh tự do thoải mái, giờ cô ta còn đến để đe dọa tôi. Ở đâu có chuyện ngược đời như vậy?” – Hương cũng gào lên.
“Dù cô ấy có đánh chửi cô, cô cũng phải chấp nhận, cô hiểu chứ. Cô phải biết mình là ai chứ? Vợ ư? Tôi chưa từng coi cô là vợ cả, cô chỉ là đồ con đàn bà đẻ thuê cho tôi mà thôi!” – Mắt hắn đỏ hằn tia máu, hắn gào lên như muốn cắn xe cô ngay lập tức.
“Đẻ thuê ư? Được, vậy thì từ nay tôi cũng không cần anh nữa. Chúng ta ly hôn đi, tôi phát ớn khi sống cùng anh rồi.” – Dù biết mình chỉ là người đẻ thuê, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, có cái gì đó như căm phẫn, bùng cháy ở trong lòng Hương. Cô quyết định vùng lên để giải thoát cho cuộc đời mình và con.
“Được thôi, cô nghĩ cô đáng giá lắm à? Ly hôn ngay ngày mai, cô cút ra khỏi nhà tôi, còn đứa bé thì để lại” – Hắn căm phẫn nhìn Hương.
Video đang HOT
“Không, tôi ở đâu con trai tôi sẽ ở đó. Anh chẳng yêu thương gì nó, giữ nó lại làm gì? Anh rước cô bồ của anh về mà sinh con cho anh đi, anh cần gì đứa con đáng thương của tôi” – Hương sẽ không để ai cướp con ra khỏi cô.
“Cô nghĩ mình sẽ được ở bên nó sao? Cô chỉ là người đẻ thuê, đẻ xong rồi thì cút đi. Tôi sẽ nuôi nó, dù chẳng yêu thương nó nhưng tôi cũng không để nó cho cô. Tôi và cô ấy sẽ là bố mẹ của nó, cô biết chưa. Cô không thắng được tôi đâu.” – Hắn nhếch miệng cười đểu giả rồi đóng sập cửa phòng lại.
Năm năm sau, Hương trở về quê cũ. Cuộc đời cô có quá nhiều thay đổi, hắn cũng vậy. Cô gặp lại hắn khi đang đưa con đi chơi.
(Ảnh minh họa)
Tiếng cãi vã làm con trai cô tỉnh giấc, nó khóc thét lên, dường như nó biết trước số phận của mình. Hương ôm con mà lo lắng, xót xa. Hắn ta có tiền, cô và con có thoát khỏi hắn ta không? Chưa bao giờ Hương thấy hoảng loạn khốn cùng như lúc này, cuộc đời cô tối đen như bóng đêm ngoài kia. Dù chết, cô cũng phải bảo vệ con mình thoát khỏi con người ma quỷ như hắn.
Năm năm sau, Hương trở về quê cũ. Cuộc đời cô có quá nhiều thay đổi, hắn cũng vậy. Cô gặp lại hắn khi đang đưa con đi chơi. Hắn ngồi bán đồ chơi ở cổng công viên, con trai cô chạy lại đòi mua đồ chơi. Hắn sững sờ khi nhìn thấy cô và con trai. Cô dường như không nhận ra hắn, cũng phải thôi, giờ bộ dạng hắn như vậy, làm sao cô nhận ra. Còn đứa bé kia lớn lên nhìn rất giống hắn. Hắn luyến tiếc nhìn con trai, giá mà ngày ấy… Giờ hắn hối tiếc cũng đã quá muộn rồi.
“Xe này bán bao nhiêu?” – Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông bán hàng, cái mũ chụp kín nửa mặt, nhưng cô đã kịp nhận ra ông ta là ai.
“Cháu bé, cháu thích nó hả, bác tặng cháu nhé” – Hắn dường như không nghe thấy lời cô hỏi, chỉ chú ý đến con trai cô.
“Mẹ cháu không cho phép nhận quà của người lạ” – Thằng bé rụt rè đặt chiếc xe đồ chơi xuống. Nó nhìn cô như dò hỏi.
“Con cứ cầm lấy đi, mẹ sẽ trả tiền cho người ta. Mình về thôi con.” – Cô dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con trai. Trước khi đi cô đặt tờ tiền 500 nghìn lại cho người đàn ông bán hàng.
“Cô ơi, còn tiền thừa” – Hắn ta gọi theo cô.
“Không cần, tiền này là của người đàn bà đẻ thuê trả lại cho ông vì ngày xưa đã cứu giúp bố cô ta. Giờ cô ta với ông, không ai còn nợ ai cái gì nữa.” – Cô không quay lại nhìn người đàn ông đó nữa, cô coi khinh hắn ta từ ngày đó.
Ngày đó, cô đã ôm con trốn khỏi nhà chồng giữa đêm mưa gió. Cô ôm con chạy mãi, chỉ sợ hắn ta phát hiện rồi đuổi theo. Cuối cùng cô cũng gã gục trên đường, tay vẫn ôm chặt lấy con trai. Có một cặp vợ chồng lớn tuổi không con cái thấy cô ôm đứa trẻ nằm gục ngoài đường đưa cô về nhà. Sau đó họ nhận cô làm con gái và chăm sóc cho mẹ con cô. Con trai cô bị ngấm nước mưa, sức đề kháng của bé không tốt, vậy là một thời gian dài bé bị viêm phổi cấp. Cũng may được chăm sóc và thuốc men tử tế, khi bé lên hai tuổi thì khỏi hẳn. Rồi bố mẹ nuôi chuyển vào Nam, họ mang theo cô và con trai đi cùng. Trước khi đi, họ cũng lo lắng chu đáo cuộc sống cho bố mẹ đẻ cô. Có thể nói, cuộc đời này cô may mắn gặp được bố mẹ nuôi. Chính ông bà là người đã tái sinh ra cô và con trai một lần nữa.
Khi con trai được 5 tuổi, chuyện cũ đã qua lâu thì cô mới đưa con trở về thăm bố mẹ đẻ. Qua bố mẹ đẻ cô biết hắn ta thê thảm tới mức nào. Cũng vì cô bồ kia, mà hắn ta phải phá sản, nợ nần chồng chất. Chỉ giữ lại được căn nhà nhỏ ở xóm lao động nghèo cho bố mẹ hắn ở. Có lẽ đây chính là sự trả giá cho sự lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn với con đẻ của mình năm nào.
Theo Ngoisao
Đẻ thuê nhưng lại... không muốn trả con
Càng chăm con, chứng kiến con thay đổi từng ngày, tình mẫu tử trong tôi càng trỗi dậy. Hàng đêm, ngồi ngắm con say giấc tôi lại khóc, tôi không muốn mất con, không muốn núm ruột của mình bị người ta đưa đi.
ảnh minh họa
Bé đã trở thành nguồn sống duy nhất, giờ mà phải xa con, có lẽ tôi không sống nổi.
Tôi là một người phụ nữ bất hạnh. Nói vậy bởi từ khi tôi sinh ra, làm phận đàn bà thì chưa bao giờ hạnh phúc mỉm cười với tôi. Dường như kiếp này của tôi để trả nợ cho kiếp trước.
Tôi mới ra đời được 3 tháng thì mẹ mất vì bệnh hiểm nghèo, từ đó bố tôi làm bạn với những trận say bí tỉ, sự sống của tôi được duy trì bằng những bát nước cơm chưng đường của bà nội.
16 tuổi, cái tuổi mà tụi con gái bắt đầu biết rung động, biết đỏ mặt trước những lời tán tỉnh, và biết xao xuyến trước một anh chàng đẹp trai, cái tuổi mà "chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì", thì tôi lại chỉ suốt ngày nép mình nơi xó nhà.
Rồi có một ngày, bố tôi về nhà không say rượu như mọi hôm, bố nhìn tôi, đưa cho tôi 200 nghìn và bảo "Mai con ra chợ, kiếm bộ quần áo đẹp mua về để ngày kia mặc, ngày kia bố gả chồng cho. Con không có quyền từ chối, nếu con lắc đầu, lập tức bố treo cổ tự tự. Bố nợ người ta nhiều tiền lắm rồi, không trả được, con về làm dâu nhà ấy, bố vừa hết nợ, nhà mình giữ lại được nhà..."
Gạt nước mắt, tôi đồng ý lấy chồng...
Chồng tôi là một anh chàng cùng làng, anh ta bị mắc bệnh lan y, chạy chữa khắp nơi mà bệnh không khỏi. Trong một lần đi xem bói, được "thầy" mách nước rằng "cứ lấy vợ cho nó là hết bệnh", mẹ anh ta bắt đầu về làng thực hiện kế hoạch tuyển con dâu của mình. Và đích ngắm của bà ta chính là tôi.
Nói là lấy chồng cho oai, chứ vì chưa đủ tuổi nên ngày theo chồng của tôi bố thịt đúng 1 con gà để cũng tổ tiên rồi mời bà nội và bác cả sang làm người đại diện họ nhà gái.
Về nhà chồng, cuộc sống của tôi không khác gì con ở, sáng phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà. Khi mọi thành viên trong nhà chồng đi làm hết thì tôi phải làm cho hết việc nhà rồi chăm lo cho mấy chục con lợn, hàng trăm con gà trong chuồng và dán hàng mã để kiếm thêm tiền.
4 năm làm dâu, bệnh của chồng tôi vẫn không khỏi như lời ông "thầy" mà còn có phần nặng hơn, suốt ngày anh ta la hét, nước dãi chảy như đứa trẻ, nhiều khi còn cầm cả dao đuổi chém bố mẹ, mẹ chồng quay ra đổ lỗi tại tôi, tại mệnh của tôi khắc chồng nên làm chồng bệnh cành nặng hơn. Càng ngày, mẹ chồng càng trở nên cay nghiệt với tôi.
Ngoài việc "vẽ" ra vô số công việc bắt tôi làm, ban đêm bà ta cũng không cho tôi được ngủ yên, cứ nhằm lúc 12 giờ-1 giờ đêm là bà ta vào phòng, ngồi trên giường trì triết, mắng chửi tôi.
Cả thể xác và tinh thần của tôi kiệt quệ đến thảm hại. Tôi van xin bà ta tha cho tôi, để tôi được về nhà mình sống. Bà ta chỉ thẳng vào mặt tôi phán rằng "Bao giờ mày trả hết bà 200 triệu tiền bố mày vay của thì bà cho mày tự do, nếu không, mày đừng hòng thoát, cứ ở đây để làm cái thùng trút giận của bà...".
Một người đàn bà quanh năm núp ở xó nhà như tôi thì lấy đâu ra số tiền lớn như vậy...
Cuộc sống như địa ngục của tôi tiếp diễn cho đến ngày tôi gặp người đàn ông ấy.
Vợ chồng anh ta cưới nhau đã 6 năm mà chưa có con, mất rất nhiều tiền chữa trị nhưng vẫn là công cốc. Trong khi đó anh ta lại là con một, vậy nên phương cách duy nhất là tìm người mang thai hộ.
Thấy người trong làng nói về hoàn cảnh của tôi nên anh ta tìm đến đặt vấn đề với tôi.
Anh ta hứa sẽ giúp tôi trả hết số nợ bố tôi đã vay của mẹ chồng tôi và cho tôi thêm 100 triệu nếu tôi đồng ý sinh con cho ông ta.
Tôi đồng ý.
Ngay khi tôi có thai, giữ đúng thỏa thuận, anh ta đưa tôi 200 triệu để tôi trả mẹ chồng, 100 triệu còn lại sẽ đưa nốt khi tôi sinh bé.
Thoát khỏi món nợ với nhà "chồng", tôi về lại ngôi nhà nơi mình đã từng chôn nhau cắt rốn. Tôi không phải làm gì, chỉ có mỗi việc ăn thật nhiều để dưỡng thai.
Sau hơn 9 tháng mang thai, tôi sinh được một bé trai nặng 3,5 kg. Vợ chồng anh ta vui lắm. Khi đón tôi từ bệnh viện về, vợ chồng họ lại yêu cầu tôi nuôi đứa bé thêm vài tháng nữa cho bé cứng cáp rồi họ mới đưa bé đi. Và đương nhiêu, những tháng tôi phải nuôi con ấy, họ sẽ trả "tiền lương" cho tôi, coi như tôi là "bình sữa di động" của thằng bé.
Càng chăm con, chứng kiến con thay đổi từng ngày, tình mẫu tử trong tôi càng trỗi dậy. Hàng đêm, ngồi ngắm con say giấc tôi lại khóc, tôi không muốn mất con, không muốn núm ruột của mình bị người ta đưa đi. Bé đã trở thành nguồn sống duy nhất của tôi, giờ mà phải xa con, có lẽ tôi không sống nổi.
Nhưng giữ con lại thì tôi không có quyền, vì tôi không thể kiếm ra 200 triệu để trả cho người ta. Tôi phải làm sao đây? Làm sao để giữ con lại bên mình?
Theo VNE
Cay đắng phận 'đẻ thuê' Tôi biết rằng đúng là tôi đến với anh và chấp nhận một lần nữa sinh con mà không có chồng cũng chỉ vì tiền. Tôi vẫn biết anh không phải là người xấu, anh đã giữ đúng lời hứa và chu cấp cho mẹ con tôi, nhưng những gì anh đối xử với tôi như vậy có quá đáng lắm không? Nhiều...